Trời rất lạnh, bên ngoài tuyết vẫn chưa ngưng, nhìn ra cửa sổ sát đất có thể thấy hoa tuyết bị gió cuốn bay. Hạ Tri Thư đổ nước ấm vào túi sưởi chườm bụng và tay, vùi trong ghế sô pha gửi tin nhắn.
“Thuốc của cậu còn ở trong xe, hay là sau khi tan làm tôi mang đến tiểu khu cho cậu nhé?”
Hạ Tri Thư cười cười, trả lời một câu: “Không cần đâu, để mai tôi đến lấy về.”
Không lâu sau đã có hồi âm: “Hôm qua tôi gọi điện cho cậu mà không thấy ai bắt máy, giờ có tiện nhận điện thoại không?”
Hạ Tri Thư cười khổ, nghĩ lại cứ thôi đi: “Ngày mai tôi sẽ đến, có chuyện gì cứ nói sau.”
Ngải Tử Du không trả lời, Hạ Tri Thư nhìn tin nhắn một chút, lát sau chỉ cảm thấy trên người vô cùng mệt mỏi, để di động xuống chợp mắt một lát.
Sau đó cậu bị Tưởng Văn Húc trêu chọc nắm mũi mà tỉnh, lúc còn mơ màng nên nhìn Tưởng Văn Húc là thấy hoảng hốt. Hạ Tri Thư không thoải mái, lộ ra chút dáng vẻ ngây thơ hiếm thấy, dáng vẻ ấy đã ba bốn năm rồi Tưởng Văn Húc chưa từng gặp.
Đột nhiên trong lòng Tưởng Văn Húc cảm thấy mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm của cậu. Hắn chỉ chán thôi, nhưng không hề muốn từ bỏ.
Hạ Tri Thư híp mắt, lúc cười má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, vì chưa tỉnh ngủ nên giọng nói cứ như nhũn ra: “Anh Tưởng…”
Nhiều năm vậy rồi, Tưởng Văn Húc đã sớm có thể gọi là một người Bắc Kinh tiêu chuẩn, giọng địa phương đã thay đổi không nói lại được nữa. Chỉ có khẩu âm của Hạ Tri Thư vẫn giống y như con người cậu, bướng bỉnh mười mấy năm vẫn không thay đổi được, lúc thức dậy nói giọng mềm mại ngọt ngào của vùng sông nước Giang Nam.
Tưởng Văn Húc ngẩn người, lúc hoàn hồn thì thấy Hạ Tri Thư lại ngủ thiếp đi. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lấy một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp cho Hạ Tri Thư. Trở lại thư phòng nhìn thấy di động của mình đang rung lên từng đợt, lúc nhìn thấy tên hiển thị đều là Thẩm Tuý, bỗng hắn phiền lòng kỳ lạ.
Tưởng Văn Húc không phải mới ra ngoài chơi ngày một ngày hai. Ban đầu đúng là gặp dịp thì chơi, hắn là một người đàn ông anh tuấn nhiều tiền chưa lập gia đình, nếu không tìm người cũng không thiếu kẻ bám lấy mình. Sau đó thì phát hiện hoa dại cũng có mùi thơm của hoa dại, bồ nhí luôn có điểm tốt mà chính cung không thể sánh bằng. Hạ Tri Thư tốt thì tốt, nhưng trên giường lại không phóng túng, không thể thoả mãn Tưởng Văn Húc luôn có chút ham muốn bạo dâm. Hắn không nỡ làm vậy với Hạ Tri Thư, nhưng bên ngoài dù có ác liệt thế nào đi nữa thì cũng có người tình nguyện chịu.
Ngoại tình rồi sẽ thành thói quen, ban đầu mới một lần hai lần bạn sẽ bất an hoảng sợ, sau khi ăn vụng về nhà đều hận không thể tôn người yêu lên làm lão phật gia mà hầu hạ hòng che dấu nội tâm kinh hoảng và áy náy của mình. Nhưng càng lâu gánh nặng ấy càng nhỏ đi, mãi đến tận lúc hoàn toàn biến mất. Ban đầu còn có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để kiếm cớ lấp liếm, hắn cũng đã nghĩ đến có một ngày Hạ Tri Thư phát hiện, hai người sẽ đánh nhau một trận, sau đó cậu sẽ buộc chặt mình lại, còn mình đuối lý nên sẽ ngoan ngoãn. Nhưng sau đó Tưởng Văn Húc phát hiện Hạ Tri Thư không phản ứng cũng không quan tâm với chuyện bên ngoài của mình, trong lòng không biết buồn bực cái gì, ra ngoài chơi càng quá đáng hơn.
Nhưng bây giờ đột nhiên Tưởng Văn Húc lại cảm nhận được loại căng thẳng lúc ban đầu kia, trực giác mãnh liệt khiến Tưởng Văn Húc cảm thấy trong thái độ của Hạ Tri Thư có thêm chút quyết tuyệt cứng rắn gì đó. Nhưng mâu thuẫn là, hắn phát hiện Hạ Tri Thư bất giác yếu ớt đến mức như muốn lập tức biến mất vậy.
Hạ Tri Thư không thích người lạ đến nhà mình, nên việc nhà vẫn do cậu làm. Sáng sớm hôm nay Hạ Tri Thư thật sự không thoải mái, tấm ga giường tối qua chỉ ném vào sọt quần áo vẫn chưa giặt. Tưởng Văn Húc nhìn thấy bên trên hình như có vết máu lấm tấm, không khỏi có chút hoảng hốt.
Tưởng Văn Húc biết Hạ Tri Thư sợ đau. Cũng không phải là cậu yếu đuối, chỉ là thể chất cậu đặc thù, dễ để lại sẹo, không chịu được va chạm. Hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên đặt Hạ Tri Thư dưới thân, cậu đau đến mức luôn run rẩy, nhưng nửa điểm phản kháng cũng không thấy, đôi mắt vừa đen vừa sáng như có cả con suối mát trong đó, lăn tăn gợn sóng. Hạ Tri Thư thở hổn hển, nức nở nói: “Anh Tưởng, sau này anh phải đối xử tốt với em…”