*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế nhưng trong suốt mấy năm ở trường học, người cha cực ngầu, uy phong đẹp trai của Mạnh Tiểu Bắc cũng chỉ xuất hiện vài lần để giúp con mình nở mày nở mặt chứ anh cũng không thường đến. Bình thường cuối kỳ, lúc Mạnh Tiểu Bắc mời phụ huynh, đều là cô ba cậu tới. Vài năm qua Thiếu Đường càng lúc càng bận. Anh đã đến độ tuổi, chức vụ mà phải có trách nhiệm với cả cấp trên cấp dưới, huấn luyện cùng nhiệm vụ canh gác đều rất nặng, số lần về nhà càng lúc càng ít, khoảng cách giữa mỗi lần vắng nhà… càng lúc càng dài.
Khi đó, Mạnh Tiểu Bắc đã không còn dùng ngày để tính nữa mà lấy tháng để đếm. Tình cảm tha thiết đậm sâu, sự dựa dẫm ỷ lại người này dành cho người kia cũng chính là một loại tra tấn giày vò tinh thần và gánh nặng cho cả đôi bên, chỉ là lúc ấy người trong cuộc hẵng còn chủ quan chưa để tâm tới.
Mỗi tháng hoặc hai tháng, ngày Thiếu Đường thay phiên nghỉ ngơi về nhà chính là ngày lễ. Ngoại trừ Tết Âm lịch, những ngày lễ khác như Trung thu, Đoan ngọ, Trùng cửu, hay những vụ mùa ngày hội khác, Mạnh Tiểu Bắc đều chẳng hề quan tâm để ý. Ngày nào cha nuôi của cậu ở nhà, đó mới là Tết, còn những ngày khác, tâm hồn cậu như kẻ lang thang không nơi nương tựa. Mỗi lần chờ đợi đằng đẵng, lấy ngày mà Thiếu Đường cuối cùng cũng về nhà chơi với cậu làm điểm cuối, rồi lại lấy ngày mà sáng sớm tinh mơ Thiếu Đường đã rời nhà để làm điểm bắt đầu cho quãng thời gian đợi chờ khổ đau lặp đi lặp lại.
Buổi tối Mạnh Tiểu Bắc chăm chú vẽ dưới đèn. Cậu đã vẽ xong bộ “Thủy hử”, bắt đầu vẽ phỏng theo lối vẽ tỉ mỉ của tranh thủy mặc trong bộ truyện tranh cổ “Hồng Lâu Mộng”. Hơn nữa cậu còn sáng tạo hơn người, vẽ 12 cô tiểu thư xinh đẹp trong Hồng Lâu thành phiên bản hoạt hình béo phị đáng yêu, tự tìm niềm vui cho mình. Khi vẽ, Tiểu Bắc có thói quen dùng bút chì và bút máy.
Cậu còn tháo đồ điện tử trong phòng Hạ Thiếu Đường ra, sau đó xếp linh kiện theo trình tự, đánh số, xếp ngay ngắn khắp cả một mặt bàn, thích thú xem tác phẩm đồ sộ của mình. Sau đó trên tờ giấy trắng to, cậu lại dùng mỗi linh kiện đã được đánh số cẩn thận vẽ, xếp thành một sơ đồ linh kiện hoành tráng! Đây là sở thích nghiệp dư khiến cậu thích thú nhất, cậu có thể ngồi im suốt cả một buổi chiều trước bàn, mê mẩn chăm chú không rời.
Tối mùa hè nực quá không ngủ được, đêm dài cô quạnh, một mình lẻ loi trong màn, ngắm ánh trăng sáng qua khung cửa sổ…
Có lúc cậu thật sự không kiềm chế được nữa, đủ mọi sự bức bối nóng giận dồn nén, cậu bắt đầu học cách gọi điện thoại cho đội Thiếu Đường, giục anh về nhà! Lúc này trong người Tiểu Bắc đã tích đủ oán giận như một ông chồng sầu não rồi.
Gọi những 3, 5 lần mà có thể tìm được người cần tìm cũng coi là hên lắm rồi đó!
Một buổi tối nọ, cậu gọi đến phòng thường trực của khu tập thể bọn Thiếu Đường. Đúng lúc đó, Thiếu Đường từ ký túc xá của tiểu binh đi ra, mặt khó đăm đăm, cổ áo khoác quân đội mở phanh ra, thắt lưng lăm lăm trong tay như sắp đánh người đến nơi. Thiếu Đường mau mải bước tới, khi nhận điện thoại vẫn còn quay qua tiểu binh đứng gác gắt: “Lại là ai? Trời không sụp Bắc Kinh không có động đất không có việc đếch gì quan trọng thì khỏi cần gọi!”
Lính đứng gác không dám nổi nóng với anh, nhỏ giọng đáp: “Người bên kia nói là con của anh, tôi nghĩ… đây cũng là chuyện quan trọng đó ạ.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cha nuôi.”
Thiếu Đường: “À, bây hả… có chuyện gì, nói! Trường học lại bắt nộp tiền?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Hôm nay đã là cuối tháng rồi, cha không về nhà chơi với con ạ?”
Xui cái đúng hôm Thiếu Đường tràn đầy lửa giận trong lòng, vừa mới xung đột một trận với người trong doanh trại: “Chơi? Ông đây lấy đếch đâu ra thời giờ mà chơi, ngày mai còn phải làm báo cáo, ngày kia cấp trên kiểm tra công tác, ngày nữa báo cáo diễn tập kìa!”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Vậy tối nay cha làm gì?”
Thiếu Đường cộc cằn nói: “Tối hôm nay giám sát đám giời đánh kia dọn dẹp phòng, giặt chăn mền, đánh giày cao su!”
Giọng điệu của Mạnh Tiểu Bắc ương ngạnh bướng bỉnh, cậu lạnh lùng hỏi: “Sao cha không về giám sát con dọn dẹp nè?”
Thiếu Đường: “Bây còn cần ông về giám sát?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Sao, cha mặc kệ con?”
Thiếu Đường: “Ông quan tâm bây còn ít hử?”
Mạnh Tiểu Bắc thỏ thẻ nói: “Cha là cha nuôi con mà.”
Thiếu Đường cáu cẳn: “Ông cũng không phải cha ruột bây! Giờ không phải hồi ở trong Tây Câu cả ngày rảnh rỗi ông cùng bây chăm sói đuổi sói, ông đang bận cuống đít đây ông nội ạ!”
Mạnh Tiểu Bắc tức khắc nghẹn họng, ôm ống nghe, tim như bị đâm mạnh một cái, chẳng biết phải làm sao…
Có ông cụ gõ song cửa sổ của buồng điện thoại hợp tác xã: “Cháu ơi, gọi xong chưa vậy, phía sau có người xếp hàng.”
Mạnh Tiểu Bắc chớp chớp đôi mắt một mí, mặt trơ ra, nắm chặt ống nghe không buông, bướng bỉnh không nói.
Ông cụ lại gõ tiếp: “Này, cháu kia, phí gọi một phút ba xu tiền đó, cháu ngẩn ra làm gì, ngẩn mất sáu xu tiền rồi đó!”
Ông cụ dứt khoát tắt điện thoại cho cậu, tiết kiệm tiền thay Tiểu Bắc, kết quả đóng máy đúng lúc bên kia Thiếu Đường thét câu cuối cùng, Mạnh Tiểu Bắc không hề nghe được.
Là con người thì ai cũng phải trưởng thành, tính cách cũng dần khác đi, ba tháng không gặp, cuộc nói chuyện của đôi bên bỗng hóa xa lạ. Hơn nữa, hai người không thường xuyên trao đổi, trong điện thoại bắt bẻ cự nự nhau, không nhìn thấy ánh mắt vẻ mặt đối phương, lời nói ra rất dễ gây hiểu lầm.
Câu cuối cùng Thiếu Đường ở bên kia gào lên chính là: Ông đây ở Bắc Kinh đó giờ chỗ đếch nào cũng chưa đi, mỗi lần được nghỉ về nhà đều là về với bây! Con trai ngoan, bây làm cha thoải mái nhẹ nhõm, tích cóp cả một túi thức ăn to ngon lành, tất cả đều để dành cho bây đó…
Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy cha nhỏ của cậu đã không đáng yêu và thú vị như trước đây nữa rồi, sao tuổi càng lớn thì lại càng khó tính khó nết vậy cơ chứ, chẳng thèm quan tâm cậu nữa, cứ thế này dần dần sẽ sinh ra mâu thuẫn cùng khoảng cách mất thôi.
Hạ Thiếu Đường cũng cảm thấy Mạnh Tiểu Bắc không dễ dỗ như trước nữa rồi. Tính tình như ông cụ non, hay nghĩ ngợi, yêu cầu cao. Đây chính là giai đoạn trước thời kỳ dậy thì sao, lúc nào cũng giận dỗi, hơi tí là bực bội cáu gắt?!
Ở trong trường học, Mạnh Tiểu Bắc lại tiếp tục hô mưa gọi gió trong toàn khối.
Khi ấy, Mạnh Tiểu Bắc có thói quen mặc áo nhung thể thao xanh lam đậm kẻ sọc hai bên tay chân, cực tiện cho việc chạy nhảy nhưng bám bẩn vô cùng. Trước khi tập hợp tập thể dục giữa giờ, cậu ở bên sân tập xà kép, một chân thả xuống đung đưa, đôi mắt một mí cực dữ dằn, nghiêng mắt nhìn mọi người.
Con gái trong lớp hỏi cậu: “Cùng nhảy quất không?”
Khóe miệng Tiểu Bắc từ từ cong lên, nhảy xuống xà kép, giơ tay chào đồng đội xung quanh.
Bình thường nhảy quất là do Thân Đại Vĩ với một người khác quất dây, Mạnh Tiểu Bắc tiên phong lên trước, là phát súng đầu tiên của bọn họ. Dáng người Mạnh Tiểu Bắc dong dỏng, động tác linh hoạt, nhảy còn nhanh hơn khỉ, lúc nhảy cực đẹp ngầu, phía sau cậu, đám con gái phía sau líu ra líu ríu không ngừng…
Lúc tan học, cậu chẳng muốn về nhà, về nhà rồi cha nuôi cũng đâu có ở đó. Có lúc Mạnh Tiểu Bắc trèo lên cái giá ở góc sân vận động, ngồi ở nơi cao nhất, cặp sách quăng một bên, nhìn về ráng mây đỏ rực nơi chân trời xa xa, nhớ lại quãng thời gian tự do tự tại ở Tây Câu.
Cái giá đó rất cao, cũng không có đồ phòng hộ, rất nhiều học sinh không dám trèo lên.
Thân Đại Vĩ cầm cặp sách đến gọi Tiểu Bắc về nhà: “Mạnh Tiểu Bắc, xuống đây.”
Mạnh Tiểu Bắc hướng về phía dưới vung tay: “Lên đây!”
Ở bên dưới, Thân Đại Vĩ ưỡn bụng hét: “Con khỉ còm, chỉ có anh mới bắt ông đây leo lên!”
Trong lớp, ngoài Thân Đại Vĩ, Mạnh Tiểu Bắc còn chơi với một cậu con trai nữa. Lúc bắt đầu tập thể dục giữa giờ rồi lúc kết thúc đều đi chung một đường, rồi lại đá với nhau vài trận bóng, cứ thế thân thiết, lập thành “ba chàng lính ngự lâm” như hình với bóng. Rất nhiều năm sau này, ba người bọn họ vẫn là anh em chí cốt không gì chia rẽ nổi, là bạn bè tốt nhất của nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau trải qua khó khăn gian khổ, đắm mình trong ngọn lửa thanh xuân rực rỡ.
Cậu con trai kia tên là Kỳ Lượng, dáng người dong dỏng cao, trắng trẻo sạch sẽ, để kiểu tóc 3-7 đẹp đẽ (67), trông khá giống con gái, khiến Tiểu Bắc vừa nhìn đã thấy quen ơi là quen, rốt cục là giống ai nhỉ?
67. Kiểu tóc 3-7:Nhưng tính cách người anh em này không giống con gái, cũng chẳng ranh ma khôn khéo.
Trên đường đi học về, Kỳ Lượng ôm vai bá cổ Tiểu Bắc, mặt dán sát vào mặt cậu: “Này, Tiểu Bắc, nghe bảo mày có đứa em song sinh, có giống mày không?”
Mạnh Tiểu Bắc nhún vai: “Không giống, tao cảm thấy mày rất giống nó.”
Kỳ Lượng cười haha: “Mày đùa hả, nó là em tao hay em mày vậy?”
Kỳ Lượng lại thủ thỉ bên tai Tiểu Bắc: “Mạnh Tiểu Bắc, tao mới từng thấy cô ba mày đến họp phụ huynh, à còn từng thấy cha mày một lần rồi, sao chưa từng thấy mẹ mày?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Mẹ tao không ở Bắc Kinh… Đó cũng không phải cha ruột tao.”
Kỳ Lượng: “Trời, người đến là dượng mày hả? Cha mẹ mày ly thân rồi ha, hai người họ đã bỏ nhau chưa? Trời ơi, mày coi, trong lớp chuyện phụ huynh bỏ nhau cũng phổ biến lắm đó! Tao đếm ra phải có tới mấy đôi…”
Mạnh Tiểu Bắc bực bội: “Mày muốn chết à, cha mẹ mày mới bỏ nhau!”
Kỳ Lượng cười hì hì: “Ừa, năm ngoái cha mẹ tao bỏ nhau rồi! Mẹ tao ở trong nhà máy tằng tịu với người khác, để cha tao phát hiện, cãi nhau òm tỏi rồi bỏ nhau, rồi sau cha tao lại kiếm cho tao dì khác.”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Kỳ Lượng nói: “Nên giờ tao có tới tận hai gia đình, có tới 4 người có thể đi họp phụ huynh cho tao, nhà tao ngầu không?”
Thân Đại Vĩ ở bên nghiêm túc bình luận: “Lượng Lượng, mày chẳng giống thằng em Mạnh Tiểu Bắc gì sất, mày hèn hơn nhiều!”
Trong giờ thể dục, một đám học sinh xếp hàng bật nhảy. Môn thể dục của tiểu học có đủ loại bộ môn, chạy cự li dài hẵng còn tốt chán, Thân Đại Vĩ sợ nhất là thi xà kép, Kỳ Lượng sợ nhất là bật nhảy. (68)
68. Bật nhảy thùng:Lực nhảy của Mạnh Tiểu Bắc rất tốt, chân dài, quan trọng nhất là cậu chẳng sợ gì sất! Cậu chạy cực nhanh lấy đà, hai tay chống thùng nhảy, như thể bay qua, phóng khoáng ung dung vô cùng.
Thân Đại Vĩ lẽo đẽo theo sau, chạy lấy đà, núc na núc ních lăn đến chỗ thùng nhảy, y chang con gấu trúc. Tay Thân Đại Vĩ không đủ lực, không đỡ được người, lúc nhảy qua phần đầu chúc xuống, ăn ngập mồm đệm.
Kỳ Lượng từ vị trí áp chót trong hàng nam chuyển qua vị trí cuối cùng của hàng nữ, lần chà lần chần không dám nhảy. Từ phía xa, giáo viên thể dục không nhìn rõ, kêu: “Em nữ đứng cuối hàng kia, còn mỗi em đó, sao em còn chưa nhảy?!”
Cả lớp cười như điên: “Em nữ đứng cuối hàng kìa, gọi cậu đó hahahahaha!!!”
Kỳ Lượng chạy chầm chậm đến phía thùng nhảy, Kỳ Lượng vốn không dám nhảy nên đâm một tiếng thật vang vào thùng gỗ, suýt nữa thì lăn ra ngất, biến thành người bệnh, thế là khỏi phải kiểm tra bật nhảy, tan học được Mạnh Tiểu Bắc với Thân Đại Vĩ kéo về…
Bởi vì thành tích kiểm tra của Mạnh Tiểu Bắc rất tốt, nên được chủ nhiệm lựa chọn thay mặt cho toàn lớp tham gia Đại hội thể dục thể thao, đăng ký nhảy xa vào hố cát và chạy nước rút tiếp sức hỗn hợp 4×50. (69)
69. 4 người chạy liên tiếp, mỗi người chạy 50m.Kỳ Lượng giả vờ giả vịt bọc một cái nịt đầu gối mà vận động viên hay dùng trên chân, cùng Thân Đại Vĩ quây quanh Mạnh Tiểu Bắc, quàng vai cậu nói: “Mạnh Tiểu Bắc, Đại hội thể dục thể thao lần này, mày nhìn anh em bọn tao, cố gắng lên nhé!”
Kỳ Lượng nói: “Ôi cái chân tao, sắp què tới nơi rồi! Tao què đã hai ngày rồi, mỗi ngày hai bọn mày đều đón tao lên lớp tan lớp, thế mà đến tận giờ này tao vẫn chưa thấy mặt mũi cha mẹ đâu!”
Rất nhiều trẻ con có cha mẹ bỏ nhau đều như vậy, không ai quan tâm chăm sóc, hai nhà bốn người, ai cũng mặc kệ, dừng dưng như không. Cha Kỳ Lượng có tiền, mỗi tháng chỉ vứt ra một cục tiền chu cấp tiền học với sinh hoạt của cậu. Ngay cả bữa cơm tối, Kỳ Lượng cũng ăn ở “bàn ăn cơm nhỏ” bên nhà hàng xóm, mỗi tháng nộp cho cô nhà hàng xóm 6 đồng tiền cơm!
Kỳ Lượng tự giễu: “Mày coi, nhà tao bốn phụ huynh liền mà chẳng có ai thèm ngó tới tao. Tốt ghê, tự do quá đi mất.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Nhà tao có ba phụ huynh, y chang mày, cũng chẳng ai thèm ngó tới tao.”
Kỳ Lượng nói: “Mẹ tao với bạn trai mở một cửa hàng nhỏ, trước nay có về nhà ngủ đếch đâu, cũng chẳng về nhà nấu cơm cho tao.”
Mạnh Tiểu Bắc cụp mi nghĩ nghĩ, bực bội nói: “Cha nuôi tao chưa từng nấu cơm cho tao. Không chừng ngày nào đó cũng sẽ dắt dì nào đó về, thế là tao lại cuốn gói cút!”
Con trai không muốn bị mất mặt trước anh em bạn bè, chỉ có thể dùng thái độ, giọng điệu dửng dưng, giễu cợt này để trút hết những muộn phiền cô đơn từ tận đáy lòng.
Tối hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc quay về khu nhà Hồng Miếu, vừa vào cửa, phát hiện trên băng ghế bên bàn có một hộp giày.
Cậu mở ra ngắm, một đôi giày đá bóng màu trắng mới tinh, xịn hơn hẳn giày đá bóng của bạn học, đế giày có hoa văn phức tạp khác các đôi giày kia, giúp tăng lực ma sát, trên mặt giày còn có hai đường sọc đỏ vát chéo.
Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng quay đầu.
Tuần trước cậu gọi điện thoại, nói với cha nuôi, cậu chuẩn bị tham gia Đại hội thể dục thể thao, phải thi đấu, hỏi Thiếu Đường có thể đến trường học xem cậu thi không…
Cửa nhà tắm bày ra mấy bộ quân phục chồng lên nhau, do bẩn nên đã ngả màu xám xanh, vừa nhìn là biết người mặc đi huấn luyện dã ngoại về. Trong nhà tắm vang lên tiếng nước rì rà rì rầm.
Mạnh Tiểu Bắc càng xúc động càng bước đi nhẹ nhàng, hai chân như đi trên mây, lặng lẽ kéo cửa he hé, khe khẽ gọi: “Cha nuôi.”
Người bên trong cởi trần, quần rằn ri đầy bùn đất kéo xuống dưới bẹn, cả đầu chúi xuống dưới vòi nước, dùng nước lạnh gội đầu rửa mặt, mái tóc đen lúc này đã dài thượt.
Thiếu Đường giơ tay lên, cơ bắp khẽ rung lên theo chuyển động, dòng nước lạnh uốn lượn từ cổ xuống lồng ngực vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, xuôi xuống phía quần, lượn lên trên quần lót. Dáng người anh được giữ gìn cực tốt, không thay đổi một chút nào.
Thiếu Đường rên lên một tiếng, lông mi vương bọt nước: “Về rồi hả?”
Mạnh Tiểu Bắc chạy ra cầm đôi giày mới nhìn đi nhìn lại, thích ơi là thích, chẳng muốn rời tay, cõi lòng sung sướng đã đời, không kiềm được lại chạy đến khe cửa ngó vào: “Cha nuôi… À, cha mua cho con giày ạ?”
Thiếu Đường mạnh mẽ lau nước trên mặt, nước trên cằm nhỏ tong tong: “Bây coi cỡ giày đi, còn ai đi được nữa?”
Bình thường Thiếu Đường rất phóng khoáng, quần thì vướng tại mông, sau lưng lộ ra đường cong cột sống mạnh mẽ kiên cường. Nước làm cái quần ướt nhẹp, dưới rốn là bộ lông rậm rạp nam tính, mọc gọn gàng, như khu rừng rậm sâu thẳm được che đậy trong quần lót, mờ mờ che giấu xoáy lông rậm rạp. Chỗ mà quần che không hết, lộ ra sau đũng quần phồng lên thõng xuống.
Mạnh Tiểu Bắc chăm chú nhìn vị trí sung mãn chắc nịch ướt rượt đó của cha nuôi trong chốc lát. Thật ra cậu cũng không có cảm giác gì, cậu vẫn chưa dậy thì, chỗ đó chưa phát triển hết, nên đối với kích cỡ của người đàn ông khác không có hứng thú so sánh tương quan.
Thiếu Đường lấy khăn lau người, Tiểu Bắc hỏi: “Sao cha tắm nước lạnh vậy? Không đi nhà tắm ấy?”
Thiếu Đường ngước mắt lên: “Lần trước có bữa bây đến đó tắm hả? Nếu giờ muốn đến đó tắm, cha đưa bây đi cùng?”
Mạnh Tiểu Bắc sững lại, lắc đầu: “À, không cần ạ…”
Lắc đầu xong Mạnh Tiểu Bắc lại thấy hối hận ngay lập tức.
Sao cha nuôi cậu chẳng cố chấp kiên trì gì hết, như là chẳng hề quan tâm chút nào.
Đã rất lâu hai người không cùng tắm chung với nhau, mặc dù đều ở nhà, nhưng chẳng hề cùng tắm. Ngỡ như giờ lớn rồi, trưởng thành rồi, hai bên đều dè dặt hơn, trở nên ngại ngùng, xa cách! Quãng thời gian ở trong doanh trại Tây Câu, những tháng ngày cùng cởi trần trùng trục ôm nhau đánh lộn cười đùa ầm ĩ, tình cảm thân thiết quấn quýt ngày xưa ấy, không bao giờ còn nữa rồi.
Có lẽ Thiếu Đường cũng nhận ra được sự khó chịu bực bội của Mạnh Tiểu Bắc, sau khi anh lau khô cơ thể đi ra, từ sau lưng đột nhiên quặp cổ Tiểu Bắc, ôm chầm lấy cậu vào lòng, thân thiết nồng nhiệt.
Mạnh Tiểu Bắc không đề phòng, từ sau lưng một người nặng như núi Thái Sơn đè lên cậu, khiến cậu không thở nổi, cánh tay ngăm đen cứng như sắt siết chặt ngực, mùi xà phòng thanh mát từ cơ thể ấm nóng phả tới.
Thiếu Đường xoa nắn người cậu, hỏi: “Sao, ít nói vậy?”
Tiểu Bắc: “Dạ?”
Thiếu Đường: “Thằng nhóc mất nết, vẫn còn bực mình hử? Vẫn giận ông đây?”
Tiểu Bắc khàn giọng che giấu: “Đâu có, con làm gì giận cha?!”
Thiếu Đường vò rối tung tóc cậu, khàn khàn nói: “Dám nói không giận? Có hay không? Bây có giận hay không hử…”
Mạnh Tiểu Bắc thực sự xấu hổ chết đi được, như thể cậu đột nhiên bị người ta bóc trần lớp mặt nạ mỏng manh, vẫn mạnh miệng cự lại: “Không có! Con có giận đâu!”
Thiếu Đường vỗ về cậu: “Gần đây cha rất bận, không có thời gian về để mắt tới bây, nhưng trong lòng luôn lo lắng, nhớ tới bây, đừng có giận cha nuôi nhé?”
Tiểu Bắc vừa nghe liền mềm lòng: “Vâng…”
“Á…”
“Ai u!…”
“Á á á con có máu buồn!!!”
“Cha thọc lét con con thọc lét cha!”
Mạnh Tiểu Bắc kêu gào ầm lên, quay đầu dữ dội hung ác phản công, Hạ Thiếu Đường vừa đỡ vừa đánh, từng chiêu từng chiêu dạy cậu bắt tóm, đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Tiểu Bắc!
Hai người từ trong phòng khách đánh đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đánh ngược lại phòng khách. Thiếu Đường bị con sói con hung ác truy đuổi đánh tới mức cười lớn từ trên giường lăn xuống đất, chui qua màn mùng, từ đầu bên kia nhảy xuống giường. Mạnh Tiểu Bắc như con sói hoang, bò qua đuổi theo đánh, kéo màn từ trên cột xuống, hai người quần nhau thành một đống, ầm ầm ĩ ĩ…
Chỉ cần như vậy mà trong nháy mắt đã ngỡ như quay lại mấy năm trước, cái thời mới quen khi đôi bên còn ngây thơ khờ khạo.
Thiếu Đường đột nhiên cười tươi rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Nụ cười ấy quen thuộc thân thương vô cùng, trái tim Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức nóng rực lên. Người này, vẫn là Đường Đường của cậu! Hàng ngày anh lạnh lùng thô lỗ, ở trong quân đội khoác vẻ mặt sầm sì đen như đít nồi cùng lãnh đạo tiểu binh quát mắng đều chỉ là lớp mặt nạ trưng cho người khác nhìn mà thôi! Giữa hai người bọn họ, không có ai là “người khác”.