Ngày hôm đó, Thiếu Đường đút tay túi quần, cúi đầu từ cổng nhà họ Mạnh bỏ ra ngoài. Lúc đi ra, anh bước cực mau như thể đang chạy trốn, mặt sầm sì, tỏa ra sự bực bội cực độ. Trước khi đi, anh còn móc ra vài tờ tiền, nhét vào trong tủ khóa máy may của bà nội Mạnh.
Nhanh như cắt Mạnh Tiểu Bắc chuồn ra khỏi cổng, vội vàng đuổi theo, khẽ gọi: “Cha nuôi, có chuyện…”
Thiếu Đường quay mạnh đầu lại, mặt lạnh như tiền: “Làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “À… Là như này, mấy ngày nữa là tới chủ nhật, con muốn mời Lượng Lượng với Thân Đại Vĩ về nhà mình chơi.”
Thiếu Đường hỏi: “Nhà nào?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Nhà ở khu Hồng Miếu đó ạ.”
Thiếu Đường bảo: “Sau này hai đứa nó đến nhà chúng ta, bây không cần xin phép cha, muốn tới thì tới.”
Thiếu Đường quay đầu đi tiếp, vẻ mặt như sắp bùng nổ đến nơi. Lúc anh nóng máu lên mày đen xoắn lại, đôi mắt vằn vệt máu, thở hổn hển kích động. Cái bộ dạng lúc anh quát người mắng chửi mẹ nó hay lúc anh lầm lì im lặng, thật sự rất đáng sợ, khiến người ta hết hồn, có điều chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Mạnh Tiểu Bắc lại kêu lên: “Ơ! Cha nuôi, cha có thể…”
Mạnh Tiểu Bắc thỏ thẻ: “Ngày hôm đó con mời hai người bọn họ ăn kem, kem túi, hợp tác xã có bán.”
Thiếu Đường theo thói quen móc tiền từ túi ra: “Bây còn tiền tiêu vặt không?”
Đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên trào lên sự thất vọng sâu sắc, cậu chán nản nói: “Có ạ, thường ngày con tích đủ rồi.”
Mạnh Kiến Dân cũng đuổi theo ra đến chỗ Thiếu Đường, cố ý kéo anh ra góc bên nhà lầu nơi không ai thấy, tránh đi Mạnh Tiểu Bắc, né đi ánh mắt kinh ngạc của hàng xóm.
Đôi mắt Mạnh Kiến Dân suy sụp mệt mỏi, ông nói: “Thiếu Đường, những lời mà mẹ tôi với mấy em gái tôi nói ban nãy, cậu chớ để bụng, những chuyện đó cậu không cần quan tâm.”
Thiếu Đường lạnh mặt: “Anh yên tâm, chuyện tôi phải giúp, tôi nhất định sẽ giúp đến cùng.”
Mạnh Kiến Dân nói: “Anh cả nói thật đấy, gì mà cậu phải giúp?”
Thiếu Đường đáp: “Chẳng phải anh vẫn là anh cả tôi sao?”
Lời nói của Mạnh Kiến Dân có hàm ý, ông xót xa nói: “Nếu không phải vì con tôi, tôi với cậu đã ‘đoạn tuyệt’ rồi!”
Thiếu Đường thầm nghĩ, lẽ nào tôi không vì con tôi sao, vì Bắc Bắc, tôi…
Nhưng mấy lời này, anh không nói ra. Đàn ông với nhau không cần so đo tính toán, không nên để đôi bên thêm ngột ngạt ấm ức.
Vừa rồi trong lòng Thiếu Đường cực buồn bực khó chịu, rất nhiều chuyện khiến anh không thể chấp nhận nổi, trong nháy mắt kích động dữ dội, nóng này, không muốn cùng mọi người tranh cãi nói vớ vẩn nữa. Thế nhưng, vừa nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sự xót xa dằn vặt của Mạnh Kiến Dân, ngay lập tức anh đã mềm lòng.
Nói cho cùng, Hạ Thiếu Đường là người rất dễ mềm lòng. Nhược điểm dễ bị tình cảm lay động này của anh, người bên cạnh đều nhìn thấy rõ. Đến cả Mạnh Tiểu Bắc cũng nhìn ra được thực ra cha nhỏ cực dễ nói chuyện, cũng cực chiều chuộng trẻ con. Trên bàn cơm nhà họ Mạnh, bà nội Mạnh nôn nóng nắm chặt lấy tay anh, nhờ cậy anh, Thiếu Đường thật sự không thể từ chối khẩn cầu tha thiết của bà. Anh càng không nỡ phụ lòng Mạnh Kiến Dân khi nhìn thấy đôi mắt vằn vệt tơ máu nhưng vẫn chan chứa sự hy vọng của ông.
Thiếu Đường và Mạnh Kiến Dân đã không gặp nhau hơn hai năm. Lần này gặp lại, Thiếu Đường cảm thấy Mạnh Kiến Dân, người cha này đã thật sự già rồi. Nếp nhăn hằn trên trán, mắt trũng sâu, cả người bị năm tháng giày vò mài mòn đến già nua cằn cỗi, chân tóc đã bạc nhiều lắm, đã khác xa so với hồi thanh niên khôi ngô tuấn tú, tự nhiên phóng khoáng năm nào. Giờ đây, ai còn nhớ những năm ấy, trong khu tập thể có một người rất đẹp trai, cực giống với với Triệu Đan?
Thiếu Đường vươn tay ôm lấy bả vai Mạnh Kiến Dân siết mạnh, lòng bàn tay chạm đến khớp xương già nua gầy guộc, sao mà chua xót.
Thế nên là, thật sự không nên sinh quá nhiều con, Thiếu Đường thầm nghĩ trong lòng.
Tốt nhất là không nên sinh lắm con cái, thật sự khiến người ta nóng ruột nóng gan. Tình cảm ruột thịt rốt cục là cái gì mà vừa nghĩ đến thôi đã khiến tâm can đau xót, buồn thương đến không thể chịu được.
…
Cả cái tuần đó, Mạnh Tiểu Bắc lại rơi vào trạng thái buồn bã ủ rũ, nhìn ai cũng thấy khó chịu. Trong cái năm ấy, tình trạng này của Mạnh Tiểu Bắc như một vòng tuần hoàn kéo dài không lối thoát.
Sau khi tan học cậu cũng chẳng muốn về nhà, cùng anh em đánh bóng bàn hơn một tiếng trên sân trường. Mạnh Tiểu Bắc mặc áo ba lỗ, đầu mướt mồ hôi.
Kỳ Lượng đọc tỉ số cho hai người: “Thân Đại Vĩ, kỹ năng đánh bóng của mày chán không thể tả, thua rồi, mau xuống đi!”
Thân Đại Vĩ thở hồng hộc nhặt cầu, nói cà lăm: “Ôi cha mẹ ơi, tao, tao chạy nhặt mấy lượt cầu mà tao, tao tao đã hết hơi hết sức, Mạnh Tiểu Bắc anh còn dữ dằn tới đâu?!”
Mạnh Tiểu Bắc chẳng nói chẳng rằng, mắt một mí liếc anh em, lại đánh ra lượt bóng tàn ác, ánh mắt trào lên sự hung ác dữ dội, liên tục quất bóng mạnh xuống bàn!
Thân Đại Vĩ nhào ra đón lấy đường bóng lắt léo kia, ngã thẳng vào lòng Kỳ Lượng…
Chơi đến lúc sức cùng lực kiệt, ba anh em cùng nhau trở về. Kỳ Lượng thân thiết ôm Mạnh Tiểu Bắc: “Ngày hôm đó tao mua bánh ga tô đến nhà mày nhé?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Không cần.”
Kỳ Lượng nói: “Cha tao có chỗ quen biết, có thể mua được loại bánh ga tô hình tròn có nhân. Tao mang thêm mấy hộp nước đào nữa, sinh nhật mày mà! Ngày quan trọng như vậy, anh em tao nghĩa khí thế cơ mà!”
Thân Đại Vĩ: “Cái người mày kêu giàu có đó đó, là cha ruột hay cha dượng mày?”
Kỳ Lượng: “Mày nói thừa quá đi, tất nhiên là cha ruột tao! Mày cứ như là tao hèn lắm vậy, ai cũng đều kêu “cha” hết đấy chắc? Cha ruột cha dượng khác nhau lớn chứ đùa đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Cha ruột với cha nuôi có gì khác nhau? Cũng như vậy cả thôi.” (79)
Kỳ Lượng: “Hả?”
Mạnh Tiểu Bắc nhíu chặt lông mày, cáu kỉnh nói: “Thôi bỏ đi, ngày hôm đó tao không muốn bọn mày tới nhà tao nữa, bọn mày khỏi phải tới.”
Kỳ Lượng: “… Mày sao vậy Mạnh Tiểu Bắc?”
79. Ở đây Thân Đại Vĩ dùng từ后爸– trong trường hợp của Kỳ Lượng là xài cho cha dượng (chồng sau của mẹ Kỳ Lượng), còn dùng với Tiểu Bắc thì là xài cho cha nuôi – Thiếu Đường.
Cả một lớp học, gần như đều bằng tuổi nhau, cứ thỉnh thoảng lại đến sinh nhật một bạn học. Trong một lớp, có người sẽ mời nhau đến nhà chơi, cũng hay đưa thiệp chúc mừng cho nhau, tấm thiệp nho nhỏ vẽ hình đơn giản tươi sáng, vừa ngây thơ vừa ấm áp.
Kỳ nghỉ hè, đội trống nhà trường huấn luyện. Nhân lúc giải lao, Tôn Viện Viện lặng lẽ kín đáo đưa cho Mạnh Tiểu Bắc tấm thiệp trong phong bì kín: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Tiểu Bắc lạnh nhạt nói: “À… Vẫn chưa tới sinh nhật tớ mà.”
Tôn Viện Viện: “Tớ đưa trước cho đằng ấy không được sao.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cảm ơn cậu.”
Tôn Viện Viện lại nói: “Vài ngày nữa chắc sẽ có nhiều người tặng thiệp cho đằng ấy lắm.”
Mạnh Tiểu Bắc hơi mím môi lại, đùa: “Ai đưa nữa tớ cũng không nhận.”
Tôn Viện Viện vô cùng vui sướng, thẹn thùng cười, lại đưa bài tập Toán cho Mạnh Tiểu Bắc mượn chép. Con gái dậy thì nhanh, cao ráo, cũng trưởng thành sớm hơn. Giữa giờ ra chơi không có việc gì làm, lớp Mạnh Tiểu Bắc đều tán dóc chuyện con trai con gái. Trẻ con càng nhỏ tuổi, càng vô tư bộc lộ nội tâm dại khờ, tình cảm chân thật. Bạn học trong lớp chơi trò truyền giấy nhắn tám chuyện, nói Tôn Viện Viện thích Mạnh Tiểu Bắc, bạn nữ học giỏi nhất lớp mình cũng yêu đương rồi đó.
Trên sân thể dục, lúc đá bóng xong, vài anh em ngồi trên xà kép nhìn con gái nhảy dây, chụm đầu kề tai nhau nói chuyện về đám con gái.
Kỳ Lượng nói: “Mày thấy trong lớp mình, Vương Lâm với Tôn Viện Viện, ai xinh hơn ai?”
Mạnh Tiểu Bắc ngẫm nghĩ vài giây, thành thật nói: “Tao thấy Tôn Viện Viện xinh hơn.”
Thân Đại Vĩ bực bội nói: “Hay là anh thích nó rồi?”
Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt khiêu khích nói: “Có mà cả lũ chúng mày đều thích nó ấy!”
Thân Đại Vĩ lên cơn ghen ghét, trừng Mạnh Tiểu Bắc một cái. Kỳ Lượng rì rầm nói: “Tiểu Bắc, mày đã hôn nhỏ nào chưa?”
Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu: “Chưa, tao hôn bọn nó làm gì.”
Kỳ Lượng cười ha ha bảo: “Tao từng hôn một đứa rồi, hồi còn trong nhà trẻ!”
Trên xà kép, Kỳ Lượng ôm Mạnh Tiểu Bắc: “Tao dạy mày hôn như thế nào nhé, chính là như thế này”… Mạnh Tiểu Bắc kêu chí chóe “Ái u”, ra sức né Lượng Lượng đang dí lên miệng mình, xém nữa đã ngã ra đằng sau.
Thân Đại Vĩ kêu lên: “Mẹ mày, đến cả Mạnh Tiểu Bắc mày cũng hôn, buồn nôn quá đi! Thấy thế nào?”
Đôi môi Kỳ Lượng loang loáng màu hồng nhạt đẹp đẽ: “Cảm giác thế nào ấy hả? Ừm, cảm giác như là buổi trưa Mạnh Tiểu Bắc ăn sủi cảo nhân thịt lợn với hành tây vậy đó!”
Mạnh Tiểu Bắc thầm nghĩ, ông nội đây dùng thịt lợn hành tây hun chết thằng ranh lưu manh mày bây giờ!
Cậu bị Lượng Lượng trêu chọc hôn một xíu vào khóe miệng, chẳng có cảm giác gì, thế nhưng hình ảnh lóe lên trước mắt, trong đầu lại rành rành là bờ môi của một người khác.
Những ngày đó, Mạnh Tiểu Bắc cùng làm bài tập với Tôn Viện Viện, trêu chọc đùa cợt với đám con gái, đá bóng cùng anh em, trút hết năng lượng dồi dào đang ứ đầy trong cơ thể ra… Tất thảy thời gian, không gian, choán ngợp trong tâm trí Mạnh Tiểu Bắc, đều thật sự chỉ có duy nhất một người. Người ấy có bờ môi rất đẹp, còn đẹp hơn Lượng Lượng nhiều, lúc này đây nhớ đến hai cánh môi đó, thật sự giống như cánh hoa đào. Lúc người ấy cắn mông cậu, đôi môi mềm mại, râu trên cằm lởm chởm ram ráp, tràn đầy khí khái đàn ông, cọ cậu đến mức phát điện.
Khóe miệng người ấy còn có một nốt ruồi thật đáng yêu, khiến người ấy như trẻ lại mấy tuổi.
Tâm tư thiếu niên, vừa ngây thơ vừa vô cùng si mê say đắm. Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc thực sự vẫn còn chưa hiểu rõ, “thích” rốt cục là gì, thế nhưng cậu đã quyến luyến một người đến sâu nặng tha thiết như vậy rồi.
Sự yêu thích của cậu, vô cùng đơn thuần, không có bất kỳ suy tính thiệt hơn gì, cũng không có ham muốn dục vọng quá giới hạn nào về thể xác, cậu cũng không hiểu những thứ đó. Mỗi lần nhìn thấy người ấy, ngồi đối diện với nhau ăn một bữa cơm, ôm vai nhau thủ thỉ trò chuyện, buổi tối ôm lấy thắt lưng người ấy ngủ say, thế là cậu đã rất hạnh phúc, đã cảm thấy mình được thương được yêu.
Mỗi lần lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt, bóng dáng người ấy, có một loại khát khao, hy vọng, mong chờ tình cảm tỏa ra từ khắp cả cơ thể, cả trái tim, tới từng lỗ chân lông cậu, không cách nào hình dung nổi.
Cậu thích cha nhỏ.
*
Lại nói tới chuyện Mạnh Kiến Dân đưa Mạnh Tiểu Kinh từ ngoài quay về. Khi về đến nhà, vẻ mặt Mạnh Kiến Dân xúc động bùi ngùi, hốc mắt đỏ bừng, nhìn thấy thằng lớn nhà mình, câu đầu tiên ông nói chính là: “Cha nuôi con thật sự là người tốt, về sau phải nhớ đền đáp công ơn cho tốt!”
Mạnh Tiểu Bắc không tập trung hỏi: “Dạ, mọi người lại cùng đi đâu ạ?”
Mạnh Tiểu Bắc ngồi xuống giường, hiếm khi quan tâm em trai: “Mạnh Tiểu Kinh, chân mày vẫn đau hả?”
Lúc này, Mạnh Tiểu Kinh không mặc quần len, ống quần xắn lên, lộ ra đôi chân dài trắng nõn: “Hai ngày nay không đau ạ. Cũng không phải là ngày nào cũng phát bệnh, chỉ là lúc bị thì không thể đi được.”
Hai anh em ngồi sóng đôi, Mạnh Tiểu Bắc ngó chân em mình, lại nhìn chân mình, rất sành sỏi chốt một câu: “Mạnh Tiểu Kinh, mày biết vì sao chân mày đau còn chân tao không sao không?”
“Tao nói cho mày biết, từ nhỏ mày chỉ ru rú trong nhà! Như tóp mỡ trắng ởn… thiếu rèn luyện!” (80)
80. Chỗ này Mạnh Tiểu Bắc nói là: 油渣发白…缺炼, ý là tóp mỡ rán chưa tới, chưa cô đặc đủ, cháy xém vàng rượm đó, thì cũng như bảo Mạnh Tiểu Kinh là miếng tóp mỡ đó, chưa “rèn” đủ trong lửa, thiếu luyện tập.
Mạnh Tiểu Kinh đảo mắt, khinh bỉ: “Chân anh đen như gì ấy, cả đầu gối toàn là sẹo, em cũng không muốn luyện tập thành như vầy đâu.”
Một mình Mạnh Kiến Dân ngồi im một lúc lâu, tự mình lầm bà lầm bầm: “Thiếu Đường thật sự rất rất tốt, lần này phiền tới cậu ấy như này, thật sự áy náy trong lòng, thật không thể ngờ được!”
Khi đó Mạnh Kiến Dân ở trong nhà nhìn thấy bằng khen Mạnh Tiểu Bắc đạt được lúc tham gia thi đấu ở khu. Ông vuốt ve đồng phục gắn quân hàm màu trắng đẹp đẽ oai phong treo ở trong tủ quần áo, trong lòng từ từ hiểu được, thằng lớn nhà mình, vẫn nên đến Bắc Kinh, nhìn ngắm thế giới, mở mang tầm mắt. Ở trong trường tiểu học ở Tây Câu, làm gì có lớp tự chọn, cuộc thi vẽ vời? Có thể mặc đồng phục của đội trống sao?
Mạnh Kiến Dân nói: “Hầy, sớm biết sẽ như thế này, mình cũng không để Mạnh Tiểu Bắc nhận người cha nuôi này.”
Mạnh Tiểu Bắc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc lạnh hỏi: “Vì sao ạ?!”
Lúc đó cậu vẫn đang canh cánh trong lòng, lòng dạ hẵng còn hẹp hòi so đo lắm. Cha nuôi cậu, chỗ nào cũng tốt. Dù cho, có đôi lúc tính tình anh khó chịu, mặt lạnh, nổi nóng, nói những lời đẩy người khác ra xa tới vạn dặm, khiến không ai có thể tới gần. Rồi mỗi năm, anh đều chẳng ăn sinh nhật với cậu, quà sinh nhật ấy hả, từ trước tới nay đều không có. Năm ngoái, bà nội cậu tổ chức sinh nhật cho cậu, làm cơm mời khách, cha nuôi cậu cũng chẳng thèm ló mặt, thoái thác bảo có việc, không tới. Thiếu Đường mà bận rồi thì trong lòng chẳng còn thằng con nuôi như cậu.
Mạnh Kiến Dân đứng dậy đến phòng bếp, nói với bà nội chuyện xảy ra hôm nay. Thiếu Đường đưa hai cha con họ đến cậy nhờ quan hệ mời bác sĩ, không những giải quyết mọi việc nhanh nhẹn dứt khoát, mà trước khi đi còn tự nhiên được tặng thêm câu chuyện gia đình khôi hài, khiến Mạnh Kiến Dân không khỏi cảm khái!
Chuyện là như thế này. Dẫu sao Thiếu Đường cũng vẫn là con em trong khu tập thể quân đội, lại còn trú tại đơn vị bộ đội Bắc Kinh nhận chức, hàng năm làm nhiệm vụ canh gác ở trụ sở then chốt của Thị Ủy, nên quen biết một số người. Mấy ngày nay vì chuyện Mạnh Tiểu Kinh mà anh chạy ngược chạy xuôi. Từ khu tập thể đường Ngọc Tuyền, Thiếu Đường lái xe Jeep ra ngoài, đưa Mạnh Kiến Dân và Mạnh Tiểu Kinh đến khu tập thể dành cho người nhà thuộc các Bộ và Ủy ban Trung ương ở quận Tây Thành.
Lúc đó Mạnh Kiến Dân hoàn toàn không hiểu chuyện bên trong như nào. Thiếu Đường chỉ nói là đi nhờ cậy cán bộ lãnh đạo nào đó, nhất định có thể giải quyết xong chuyện này! Suốt đường đi Thiếu Đường im lặng không nói, vẻ mặt đanh lại nghiêm túc, tay nắm tay lái còn kẹp điếu thuốc… Mạnh Kiến Dân cho rằng Thiếu Đường khinh ghét không còn yêu quý mình nữa, lại càng ngại ngùng không dám nói gì.
Canh gác cổng ở Bộ và Ủy ban Trung ương rất nghiêm ngặt. Người ra vào trong nhà lầu gạch đỏ đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh xám dành cho cán bộ. Mạnh Kiến Dân và con trai đều chưa từng đi vào những nơi như này bao giờ.
Bọn họ đi gặp cán bộ Vương nào đó. Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, một bên tường phòng tiếp khách là giá sách, vừa nhìn đã biết đây là cán bộ thành phần trí thức. Cán bộ Vương đeo mắt kính gọng to màu đen, ánh mắt nhìn Hạ Thiếu Đường vô cùng đặc biệt, đăm đăm nhìn anh một lúc thật lâu.
Thiếu Đường mặc quân trang, lễ độ đàng hoàng, rất có phong độ, ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau, rũ mắt nói chuyện.
Thiếu Đường thành khẩn nói, chúng tôi cũng đã tự mình qua đó, hỏi han rồi, viện trưởng Trương ấy, tính tình rất kỳ quái, bình thường không tiếp người lạ. Tôi đây địa vị thấp kém, tuổi còn trẻ quan hệ không sâu, anh cả của tôi lại là dân thường, không giống như những người quan to chức lớn có tiền có quyền, có mấy ngàn đồng mời bác sĩ, bởi vậy đành phiền tới ông, giúp tôi nói hộ một tiếng.
Cán bộ Vương vừa nghe vừa gật đầu, Tiểu Đường à, khụ, khụ, cha cũng vậy thôi, không tiện nói, dẫu sao cũng hơn hai năm không gặp rồi. Năm ấy lúc con rời Bắc Kinh, ông ta đã nói còn khám bệnh cho ai nữa thì sẽ tự cắt cổ mình xuống, hết rồi, xong cả rồi!
Thiếu Đường bật cười, nói, ông yên tâm đi, loại người như “thần đao Trương”, chẳng ai tham sống sợ chết hơn ông ta đâu. Mà chẳng phải nhà ông ta còn một người kế thừa nữa hay sao?
Cán bộ Vương nói, người kế thừa? Con trai lớn của ông ta chết ở nông trường rồi, ông ta có một đứa con nhỏ nữa, mới 3, 4 tuổi, hình như tên là Trương Văn Hỉ, bị giam ở Bắc Kinh làm con tin!
Thiếu Đường nhướng mày, đứa con nhỏ, con tin?
Cán bộ Vương nhấc kính mắt, nói chẳng phải vậy sao! Thằng nhóc Trương Văn Hỉ bị đưa vào phòng thí nghiệm quân đội để nghiên cứu, thực ra chính là giam giữ không cho về Thiểm Tây, chỉ sợ rằng thằng cha nó chuồn ra nước ngoài, đến cậy nhờ người Nhật. Trong quân đội bàn tán ầm ĩ lung tung về chuyện này, ai cũng rõ rành rành!
Đối với những chuyện cơ mật trong quân đội, Thiếu Đường chẳng mấy khi để ý. Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, nói, bộ trưởng Vương, tôi biết từ lâu ông với viện trưởng Vương có ân có tình. Trong nông trường lao động cải tạo chịu đựng, sống được qua 3 năm thiên tai, đây không phải là tình bạn bình thường đâu. Những năm ấy, bao nhiêu người đang sống nhăn răng phải chết vì đói, vậy mà hai người còn sống trở về. Ông đừng giả ngây giả ngô lừa tôi, tôi biết tỏng từ lâu rồi!
Cán bộ Vương đỡ kính xấu hổ, ầy, đừng nhắc lại nữa…
Khả năng ăn nói của Thiếu Đường cực tốt, chí tình chí lí. Anh nói, năm đó một người thì trên đài bị đấu tranh phê bình (81), một người bị nhốt, khám xét tịch thu rồi bị phân chia tài sản, tôi biết ông cũng rất khổ cực. Ông lén đưa cho ông ta mấy cái bánh bao, ông ta khắc ghi cái ơn của ông trong lúc hoạn nạn ấy. Người khác nhờ cậy cũng vô ích, nhưng ông nói một câu là được. Vậy nên tôi đến đây cậy nhờ ông, rốt cục có được hay không?!
81.批斗 – Đấu tranh phê bình – là hành vi cùng nhau phê bình, chỉ trích dành cho việc hay người nào đó khiến mọi người không hài lòng, thường tổ chức ở những nơi trang nghiêm sang trọng, trước sự chứng kiến của nhiều người, là từ được dùng trong giai đoạn Cách mạng văn hóa.
Cán bộ Vương khẽ nói, thật ra, sao con không đi nhờ cậu con ấy, cậu con chịu trách nhiệm việc này mà.
Thiếu Đường lạnh lùng hừm một cái, viện trưởng Trương cực kỳ căm hận cậu tôi, căm thù nhất là cậu ấy. Cậu tôi làm việc khiến người ta căm thù oán hận. Nhưng ông không giống vậy, ông có ơn với ông ta.
Thiếu Đường xoay hai điếu thuốc trên bàn trà, nói, mười năm nay tôi chưa từng mở miệng nhờ cậy ông bất kỳ điều gì, không hề dính dáng liên lụy ông. Hôm nay tôi tới đây, mở lời nhờ cậy, ông liệu mà làm, chuyện này ông có thể giúp hay không?
Cũng chính bởi những lời này, cán bộ Vương lặng im, ánh mắt trào lên sự không đành lòng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Được, Thiếu Đường, cha đi nói, cha giúp các con giới thiệu, cha nhất định cố hết sức.
Mạnh Kiến Dân nói từng câu từng câu với bà nội Mạnh, thuật lại câu chuyện.
Mạnh Tiểu Bắc đứng một bên ngẩn ngơ nghe, rất nhiều sự việc mà trong độ tuổi này cậu hẵng còn chưa hiểu, nhưng vẫn bị cuốn hút vô cùng. Thiếu Đường qua lời kể lại từ người khác có cảm rất khác với Thiếu Đường lúc thường mà cậu thân thuộc như lòng bàn tay.
Thiếu Đường giải quyết xong chuyện chính, vô cùng trịnh trọng nói cảm ơn, cũng không nhiều lời, từ trên sô pha đứng dậy đi. Ở đằng sau, cán bộ Vương gọi nhưng cũng chẳng giữ được anh.
Ở gần đó Mạnh Kiến Dân nghe xong câu chuyện, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc Hạ Thiếu Đường nói chuyện với đối phương, sắc mặt giọng nói vô cùng lễ phép trịnh trọng, nói chuyện thẳng thắn, nhưng lại toát ra sự hờ hững dửng dưng vô cùng. Khoảng cách gần ngay trước mắt lại như xa cách ngàn dặm, ánh mắt nhìn nhau phức tạp sâu xa, chắc chắn không phải một mối quan hệ bình thường!
Vợ cán bộ Vương là một người phụ nữ đoan trang khách sáo, vừa niềm nở pha trà, vừa xách làn muốn ra ngoài mua đồ ăn. Thiếu Đường kính trọng gọi đối phương là “dì”. Lúc xưng hô này cất lên, Mạnh Kiến Dân đột nhiên ngộ ra tất thảy! (82)
82. Giải thích vì sao đến giờ Mạnh Kiến Dân mới nhận ra mối quan hệ cha con của hai người: Ở trên lúc cha Thiếu Đường cùng anh nói chuyện, hai người chỉ xưng 我 (tôi) – 你 (cậu), xưng hô phổ thông nhất nên không thể rõ vai vế hay mối quan hệ như nào. Chỉ đến giờ Thiếu Đường gọi vợ sau của cha mình là “dì”, lúc đó mới rõ ràng mối quan hệ.
Thiếu Đường ngăn “dì” mình, không để đối phương ra ngoài. Dì anh xua tay tránh ra, không quấy rầy cuộc nói chuyện của hai người họ. Dì của Thiếu Đường là người hiền lành phúc hậu, hôm đó sau khi xách làn xuống lầu, mới nhận ra mình mới chỉ xách làn chưa cầm túi tiền, lại xấu hổ không tiện lên lầu, cầm làn ở trong vườn hoa dưới lầu đi vòng vòng, đi tới đi lui một lúc lâu.
Hai cha con Thiếu Đường ở trong phòng ngủ nói chuyện.
Cửa phòng ngủ đóng một nửa, Mạnh Kiến Dân và con ngồi trong phòng khách, không nghe sót câu nào, nghe đến nỗi trào lên xúc động. Ông chẳng thể chen lời, lại cũng chẳng thể ngại ngùng đi trước.
Mười năm thảm họa, những năm tháng nhuốm đầy bi kịch rối ren.
Hạ Thiếu Đường thực ra không phải họ Hạ, anh vốn tên là Vương Thiếu Đường, mẹ anh đặt cho anh một cái tên thật đẹp đẽ êm tai.
Người còn lại trong phòng tên là Vương Cảnh Thịnh, đã hơn 50 tuổi. Ông run rẩy nói: “Thiếu Đường, đã đến rồi thì đừng chỉ nói vài câu rồi đi luôn, có phải con rất căm hận cha không?”
Thiếu Đường bình tĩnh giải thích: “Không, thật sự không, ông đừng nghĩ nhiều, tất cả đều đã qua rồi.”
Vương Cảnh Thịnh lại nói: “Đã qua rồi sao? Qua rồi sao lúc đó con lại rời Bắc Kinh, một mình chạy đến cái thung lũng đó từng ấy năm trời, từ chối liên lạc với cha… Cha thương con, cha xót con, thật sự, thật sự cha vẫn luôn… cha rất hối hận, cha…”
Thiếu Đường nghiêm túc nói: “Bởi khi đó tôi còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện, nên tôi đi Tây Câu rèn luyện vài năm, cũng có chút thành tựu lên làm đội trưởng… Tôi vào bộ đội nhiều năm rồi, những năm nay tôi sống rất tốt, không phải chịu bất kỳ khổ sở thiệt thòi nào.”
Vương Cảnh Thịnh chua xót nói: “Cha, cha thật sự vẫn luôn rất, rất, rất nhớ thương mẹ con…”
Người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi ấy, vậy mà lại bật khóc nức nở sau khi nói những lời này! Khóc đau khổ thống thiết, khóc đến lâm li bi đát! Có lẽ bình thường phải giả vờ kìm nén quá lâu rồi, không hề có cơ hội bộc lộ tình cảm từ tận đáy lòng, nên giờ đây như thể bùng nổ, khóc đến nghẹn lời, run rẩy vừa thở hổn hển vừa nói!
Trái lại, từ đầu chí cuối Thiếu Đường đều lạnh nhạt, anh đứng lên, rồi sau lại chầm chậm ngồi xuống: “Ông có tự trách mình cũng vậy thôi, ông đã rời bỏ mẹ tôi bao nhiêu năm trời rồi, cũng chẳng còn là người nhà nữa, trước mặt tôi ông khóc cái gì? Ông đừng như vậy!”
Từ trước tới giờ, chưa từng thấy chuyện cha khóc như mưa như gió trước mặt con đâu, chuyện gì đây vậy trời!
Trong lòng cán bộ Vương mâu thuẫn day dứt đấu tranh, vừa cảm thấy tủi thân xót xa bởi không được thấu hiểu. Người thì đã già cả rồi mà chẳng hiểu sao tính nết càng giống như một đứa trẻ, khóc không ngừng, bỏ kính mắt ra cuống cuồng lau nước mắt: “Cha muốn khóc một trận, con cho cha khóc một lúc thôi!”
“Lúc mẹ con mất, cha không dám khóc, cha sợ mình phạm sai lầm, không có cơ hội để khóc, cha cũng chưa làm lễ truy điệu, chưa lo liệu mồ mả cho mẹ con, cha vẫn luôn đè nặng trong lòng, cha khổ sở khó chịu vô cùng! Thực ra, thực ra, thực ra cha thật sự yêu mẹ con… vẫn luôn yêu… huhuhu…”
Thiếu Đường ngồi im như tượng nhìn người trước mắt: “Ông yêu mẹ tôi sao?”
Vương Cảnh Thịnh nức nở nói: “Con hãy tin cha, cha bị ép, bị ép.”
Mặt Thiếu Đường lạnh như tiền, khóe miệng nhếch lên: “Bị ép bỏ mẹ tôi, không thể ở bên mẹ tôi nữa.”
Vương Cảnh Thịnh khóc lóc kể lể: “Cha thật sự bị ép buộc không biết phải làm sao, cha bị ép đến đường cùng! Nhưng cha tuyệt đối không nói một lời bội bạc nào với mẹ con, một câu cũng không!… Cha thừa nhận bản thân vô tích sự, hèn nhát, yếu đuối… Cha, cha có lỗi với mẹ con… huhuhu…”
Thiếu Đường nghe xong, im lặng rất lâu, giọng nói nhuốm sự bi thương: “Ông vẫn yêu mẹ tôi sao?”
Vương Cảnh Thịnh nói: “Cha không quên được mẹ con, trong lòng không thể buông được. Thiếu Đường, không ngờ hôm nay con lại tới tìm cha.”
Thiếu Đường nặng nề hỏi ngược lại: “Ông yêu mẹ tôi nhưng vẫn ruồng bỏ mẹ tôi, vào thời điểm mẹ tôi khốn khổ tuyệt vọng nhất ông vạch rõ quan hệ! Ông còn yêu? Ông nói cho tôi hay, rốt cục yêu là cái gì?”
Một câu nói, Vương Cảnh Thịnh nghẹn lời nức nở khóc! Trước mặt Thiếu Đường, tấm lưng già nua còng xuống, hoặc có lẽ từ trước đến nay, lưng Vương Cảnh Thịnh chưa bao giờ duỗi thẳng cả.
Mạnh Kiến Dân kinh ngạc, trước giờ ông chưa từng thấy một cán bộ cao cấp, ở bên ngoài quyền cao chức trọng, ăn to nói lớn, làm chuyện lớn nhưng ở nơi riêng tư, trước mặt người người nhà lại khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa, bày ra bộ dạng yếu đuối khốn khổ tới như vậy, khiến người khác không nỡ nhìn.
Đến tận lúc này, Mạnh Kiến Dân mới hiểu được, mình nợ Thiếu Đường nhiều bao nhiêu.
Đằng đẵng mười năm chưa hề nhờ cậy bất kỳ việc gì. Thiếu Đường thực sự không hề muốn bước qua cánh cổng kia đến cỡ nào, rối rắm phiền phức biết bao nhiêu, nói cho cùng chẳng phải đều vì chuyện của anh em thằng con nuôi Mạnh Tiểu Bắc đó sao.
Vương Cảnh Thịnh không ngừng giải thích xin lỗi Thiếu Đường, muốn sám hối.
Thiếu Đường khoát tay, không tranh cãi, không gào thét to tiếng. Đôi mắt anh ngập nước, cuối cùng chỉ nói vài câu: “Ông thật sự không có lỗi với mẹ tôi, hai người chia tay trong hòa bình, không oán hận, không tới lượt con cháu như tôi nói quàng nói xiên trước kiếp nạn mà hàng trăm hàng vạn người phải chịu đựng ngày ấy. Tôi cũng chẳng có tư cách gì, tôi thật sự không căm hận bọn ông.”
“Là phận con cháu, tôi không có tư cách. Nhưng cũng là một người đàn ông như ông, tôi đã trưởng thành, tôi hiểu đàn ông phải như thế nào. Tôi thật sự cảm thấy, có những lúc ông thật sự không ra dáng một người đàn ông. Ông là một người đàn ông, là một người chồng, sao ông có thể ở trong hoàn cảnh như vậy rời bỏ người mà ông yêu? Yêu là gì, chính là ngay cả trong thời điểm gian khổ nhất, tuyệt vọng cùng đường nhất, dù ông chỉ có thể quỳ mà bò về phía trước, ông vẫn nắm chặt tay người ấy, quyết không buông tay, vì người ấy mà mở đường thoát ra. Tôi cho rằng, đây mới là yêu.”
“Không phải tôi khinh thường ông, nhưng nếu tôi là ông, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.”
…
Vương Cảnh Thịnh khóc một lúc lâu, cuối cùng nói, chủ nhật tới, là ngày giỗ của mẹ con, đã hơn mười năm rồi, cha muốn đến lễ bái, con đi cùng với cha được không?
Thiếu Đường im lặng, rất lâu sau mới nói: “Đừng khóc nữa, ông muốn đi thì hôm khác tự mình ông tới vậy.”
Vương Cảnh Thịnh không chịu, khẩn cầu anh: “Thiếu Đường, chuyện của bạn con cha nhất định sẽ giúp. Con cũng đáp ứng một điều kiện của cha, về sau thường đến đây thăm cha.”
Thiếu Đường im lặng, như là bị ép buộc phải đồng ý điều kiện trao đổi tình thân.
Lúc đó hai cha con Mạnh Kiến Dân vẫn đang ngồi đờ ra ở phòng khách, ngẩn người nghe hết mọi chuyện.
Vật lộn mãi Mạnh Tiểu Kinh mới nghe hiểu được một câu, cậu ngẩng đầu nói: “Cha, chủ nhật tới là sinh nhật của con và anh.”
Mạnh Kiến Dân: “… Ừ.”
Mạnh Tiểu Bắc dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nghe cha kể lại chuyện với bà nội, những chỗ nghe không hiểu tự động bỏ qua, mặt không cảm xúc, tay với tới đầu đạn trên ngực.
Cậu đột nhiên rất rất muốn gặp cha nhỏ của mình, muốn ôm lấy người ấy, an ủi xoa dịu nỗi đau của cha nhỏ. Cậu rất nhớ rất nhớ đối phương.