Mười Năm

Chương 29: Sinh nhật vui vẻ



Ngày chủ nhật sau đấy, vào sáng sớm, Mạnh Tiểu Bắc xuất hiện tại trụ sở lớn nơi đóng quân của bộ đội.

Cậu mặc bộ đồ thời thượng nhất thời ấy, áo jacket màu khói do Thiếu Đường cho, tay đút túi quần rất chi là quy củ, tần ngần đứng trước cổng. Cái vẻ mặt đó ấy à, chỉ còn thiếu nước cầm thêm bó hoa hồng nữa thôi. Cũng bởi năm đó Mạnh Tiểu Bắc chưa giác ngộ tình cảm, ngốc nghếch không hiểu, chứ với Thiếu Đường, cậu chỉ cần cầm một bó cỏ đuôi chó là cũng đủ rồi ấy chứ.

Tối hôm qua cậu ngủ ở nhà bà nội, mới sáng sớm tinh mơ đã chộn rộn kích động trong lòng, rối rít tít mù, thậm chí dậy còn sớm hơn bà nội nữa cơ. Cậu rúc trong nhà xí, ở trước gương chải chuốt cho tới khi bảnh lắm rồi mới thôi, lại còn thó kem dưỡng da thơm ngào ngạt của thằng em xài nữa chứ.

Mạnh Tiểu Bắc thoa xong, ngửi ngửi lòng bàn tay: “Trời! Cái mùi ghê dữ dội, khó ngửi quá, ngửi cái là ra ngay mùi của Mạnh Tiểu Kinh.”

Mạnh Tiểu Bắc lần chần đứng ở cửa nơi đóng quân có chốc lát mà đã cảm thấy nóng phát điên. Cậu chàng đẹp trai láu lỉnh mặc đến là nhiều, áo ba lỗ bên trong ướt đẫm, đành phải cởi áo jacket ra vắt ở tay. Tóc Mạnh Tiểu Bắc cũng ướt rượt, bộ dạng nôn nóng nhiệt tình nhếch nhác khó tả.

Hôm nay tiểu đội Thiếu Đường thay phiên nghỉ ngơi. Lính gác gọi điện báo với đội, người nào đó nói trong điện thoại: “Để cho thằng nhóc đó vào.”

Nay vốn là ngày nghỉ, Hạ Thiếu Đường là đội trưởng, anh vẫn đang huấn luyện lính của mình ở sân tập. Một người cũng chưa được nghỉ, ai cũng không được đi!

Trên bãi tập là Thiếu Đường và lính của anh, người nào người nấy mặc áo ba lỗ xanh lá, quần rằn ri, cả người như chui ra từ trong hố cát, trên mặt trên cổ dính đầy cát vàng và mồ hôi. Thiếu Đường đích thân tiến lên làm mẫu, rèn luyện động tác tán thủ với tiểu binh, hết động tác này đến động tác khác dữ dội mãnh liệt quăng người xuống đất! Từ xa xa Mạnh Tiểu Bắc ngắm anh, cảm tưởng đất dưới chân như đang rung lên.

Bọn họ đóng quân trong nội thành Bắc Kinh làm nhiệm vụ canh gác bảo vệ. Mỗi năm thu nạp lính tình nguyện đều có những yêu cầu như phải biết đánh đấm và chịu đánh được, nói trắng ra là phải có đủ năng lực cản súng, chiến đấu thực tiễn, đảm đương nhiệm vụ bảo vệ lãnh đạo. Tán thủ cùng đấm bốc là hai hạng mục bắt buộc phải luyện tập, mỗi lần từ trên sân tập đi xuống, dính vài vết thương nhẹ là chuyện thường.

Lúc Thiếu Đường quát người, gân xanh nổi rần rật trên cổ, ánh mắt nghiêm khắc.

“Eo quá yếu! Nâng đùi lên! Mỗi ngày đá bao cát 300 cái mà đá được có như thế này à!”

“Cậu đá bao cát hay bao cát đá cậu vậy?!”

“Còn yếu đuối vô tích sự đá nông toẹt như này thì cút hết khỏi sân tập, chạy 50km cho ông!!!”

Thiếu Đường quay về phía bao cát, đá làm mẫu cho các chiến sĩ. Anh nghiêng người đá mạnh, giày quân đội quét một đường hung ác vào bao cát làm bụi đất bay mù mịt. Sau đó anh lại một đối một đấu luyện tập thực chiến, mới chỉ qua vài chiêu tấn công dữ dội bằng chân đã đá bay tiểu binh ra xa tới 3 mét ngoài đệm, như thể dùng hết sức lực toàn thân, lấy sự đau đớn kịch liệt của xương cốt cơ bắp để trút cạn mọi nỗi buồn thương trong lòng…

Mạnh Tiểu Bắc há hốc mồm nhìn, thầm nghĩ chẳng trách nào chú Tiểu Bân nói Thiếu Đường càng ngày càng ra dáng cán bộ, tính tình vô cùng hung dữ ác liệt.

Có lẽ ngay từ thuở nhỏ, hồi Thiếu Đường mới vào bộ đội, cả ngày anh bị Trung đội trưởng, Đại đội trưởng huấn luyện quá kinh khủng dữ dội đến thừa sống thiếu chết. Nên giờ đây, anh sinh ra loại cảm giác thỏa mãn, như nàng dâu nếm trải cay đắng đằng đẵng chịu đựng, nay đã hóa mẹ chồng, giờ tới lượt ông đây trừng trị chỉnh đốn đám binh lính dưới quyền, bùng phát sự hung ác tàn bạo.

Lúc Thiếu Đường huấn luyện, anh vô cùng dữ dằn nóng nảy, thế nhưng khả năng đánh đấm của anh cực tốt, anh có thể đánh đến mức đám tiểu binh trẻ tuổi thở hồng hộc, không nhấc nổi người nữa thì thôi, không thể không phục lăn phục lóc. Có tên ngốc xui xẻo vừa nhấc chân, đũng quần tập huấn đã rách một lỗ to, rước lấy tiếng cười vang dội của cả đội. Thiếu Đường quát một tiếng, cả đám người lập tức không dám cười nữa, cúi đầu mím môi, bả vai run run…

Khoảng chừng hơn một giờ đồng hồ, Thiếu Đường hô: “Quay về ký túc xá dọn dẹp phòng”. Anh thu lính về doanh trại, quay đầu bước, bỏ lại đằng sau một đám tiểu binh nháo nhào co quắp trên đất.

Thực ra Thiếu Đường đã nhìn thấy thằng cu nhà mình từ lâu rồi.

Hiếm khi Mạnh Tiểu Bắc ngoan ngoãn như vậy, rất là hiểu chuyện, không la hét quấy rầy, một mình ngồi bên sân tập, yên lặng mê mải nhìn.

Hạ Thiếu Đường chậm chậm bước tới, áo sơ mi khoác trên vai, áo ba lỗ ướt đẫm nước, phần quần chỗ đùi cũng ẩm ướt, đũng quần dính chặt vào háng.

Mạnh Tiểu Bắc đứng lên, ánh mắt cha nuôi thẳng thắn nhìn chằm chằm cậu.

Ngay trong phút giây Thiếu Đường đến gần Mạnh Tiểu Bắc, ánh mắt anh bỗng trở nên dịu dàng mềm mại, đáy mắt giống như mặt nước dập dờn lấp lánh.

Thiếu Đường vươn tay, nhanh chóng tóm được thằng con nuôi. Anh ôm Mạnh Tiểu Bắc vào trong ngực, hai tay ôm lấy đầu cậu, giống như đang ôm thứ cực kỳ quý giá, bờ môi ướt đẫm nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha nuôi!”

Thiếu Đường hiếm lắm mới bày ra hành động yêu thương lãng mạn như vậy, anh dán vào lỗ tai cậu nói giọng trầm trầm: “Con trai, sinh nhật vui vẻ.”

Mạnh Tiểu Bắc: “…”

Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc rối bời run rẩy, nhưng giọng nói rất vững vàng, vô cùng bình tĩnh đáp: “Cảm ơn cha nuôi.”

Thiếu Đường nở nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn cái gì? Sinh nhật bây mà.”

Hai tay Mạnh Tiểu Bắc trong túi quần nắm chặt thành đấm, khóe mắt cười thành nếp nhăn. Cậu vô cùng vui vẻ, cảm thấy đúng là không uổng công cậu dậy rõ là sớm tới đây, được lời to luôn.

Trong ấn tượng của cậu, suốt ngần ấy năm trời, đây là lần đầu tiên cha nuôi nói với cậu “Sinh nhật vui vẻ”. Trước đây anh chưa từng nói câu đó, mỗi lần sinh nhật đều tìm đủ loại cớ trốn cậu.

Nếu như không phải bị bức ép bởi chuyện nhà họ Mạnh, Thiếu Đường tuyệt đối không bao giờ chủ động đến nhờ cậy cha ruột mình, đằng đẵng mười năm anh không hề muốn ghé qua. Oán giận bị đè nén trong lòng rất nhiều năm trời, đến một ngày cũng phải bùng phát ra ngoài, phơi bày dưới ánh nắng mặt trời. Sau này nghĩ kỹ lại, hơn mười năm cũng đã qua rồi, con nuôi anh giờ đã lớn như vầy rồi! Năm đó, chính bản thân anh ngây ngốc khờ dại, tóc hẵng còn xanh làm con của kẻ khác, giờ đây lại làm cha, cũng nên làm cho ra hồn chức danh này!

Thiếu Đường không thể chấp nhận cách cư xử, đối đãi, phương thức biểu đạt tình cảm của cha mình, anh coi thường người ấy. Cũng chính bởi vậy, đối với Mạnh Tiểu Bắc, anh dốc hết sức mình muốn làm một người cha tốt. Trong suy nghĩ này, ít nhiều cũng chứa đựng cả sự ám ảnh cưỡng chế, nỗi oán giận đè nén, thậm chí có lúc anh còn nảy sinh những suy nghĩ khát khao điên cuồng. Người thiếu thốn tình yêu tới cùng cực, đâu phải chỉ có Bắc Bắc. Dẫu cho Thiếu Đường không đòi hỏi không bộc lộ ra, thì thứ tình cảm sứt sẹo vỡ vụn này vẫn luôn tồn tại, được che giấu đè nén ở tận sâu đáy lòng anh.

Thiếu Đường xoa hai tay, ngại ngùng nói: “Mấy ngày hôm nay cha… bận quá, cũng chưa kịp chuẩn bị quà gì cho bây.”

Mạnh Tiểu Bắc rất đàn ông lắc đầu: “Không cần.”

Thiếu Đường nói như đang dỗ trẻ con: “Hôm nay cha được nghỉ, đưa bây đi chơi nửa buổi, coi như quà nhé!”

Đây chính là món quà sinh nhật mà Mạnh Tiểu Bắc khát khao nhất.

Hai người cũng không lắm lời mùi mẫn, trong lòng từng người đều có tâm sự riêng, nhưng đều nín thinh không nhắc đến, chỉ đùa bỡn nói toàn chuyện vui.

Thiếu Đường vào phòng dội nước lau sạch mồ hôi, thay áo sơ mi sạch sẽ, đi ra cổng trụ sở. Anh hút điếu thuốc, ngửa đầu nhìn bầu trời thăm thẳm xanh trong, cõi lòng mềm dịu lặng xuống.

Cha đẹp trai, con nuôi cũng rất đẹp trai.

Hai năm nay, Mạnh Tiểu Bắc ăn sung ăn sướng, hết thức ăn rồi đồ khô, một bữa cậu ăn tới hai bát lớn mì sợi do bà nội nghiền, lớn lên vừa cao vừa gầy.

Mạnh Tiểu Bắc khoác jacket, tóc rẽ ngôi. Thiếu Đường ngắm Mạnh Tiểu Bắc, khen: “Cũng ra dáng phết đấy, không thua gì cha hồi còn trẻ!”

Mạnh Tiểu Bắc cong miệng cười: “Con ngầu không?”

Thiếu Đường: “Ngầu, khiến ông đây mát mày mát mặt lắm.”

Thiếu Đường khen Mạnh Tiểu Bắc làm cho anh vẻ vang nở mày nở mặt vô cùng, bởi gần đây trong trường học có hai chuyện tốt.

Chuyện đầu tiên, trường Mạnh Tiểu Bắc đang nỗ lực giành được danh hiệu trường điểm tiêu biểu xếp số một khu vực. Bộ môn Mỹ thuật tổ chức hoạt động, cho học sinh về nhà thiết kế huy hiệu trường, nộp lên để bình chọn. Ngay từ đầu, đây chỉ là một hoạt động ngoài giờ của trường học, thông báo để đó, không quan trọng kết quả chỉ cần học sinh cố gắng hết mình. Phần lớn học sinh không có năng khiếu trong việc vẽ vời, có học sinh còn nhờ luôn cha mẹ làm cho, nộp lên đủ loại hình thù. Sau khi người chỉ đạo trong đại đội xem toàn bộ tác phẩm của học sinh lớp năm lớp sáu, đánh giá: Ái chà, đây chính là tác phẩm của bạn Mạnh Tiểu Bắc lớp các em đó hả!

Mạnh Tiểu Bắc lấy tên của trường tiểu học Bát Lý Trang vẽ thành kiểu con dấu hình tròn, bên cạnh vẽ một con sư tử phong cách hoạt hình rất đáng yêu sinh động, đeo khăn quàng đỏ, móng vuốt châm bó đuốc, trên vai đeo cặp sách.

Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đều ưng ý, các thầy cô giáo bàn bạc, nảy sinh sự bất đồng ý kiến.

Cuối cùng hiệu trưởng quyết định, nếu phải tốn tiền ra ngoài mời giáo viên mỹ thuật vẽ huy hiệu trường thì chi bằng dùng hình vẽ của học sinh mình. Em Mạnh Tiểu Bắc này vẽ rất đẹp, hình vẽ thật dễ thương! Rất hợp với định hướng phát triển của trường học, tràn đầy khí thế mạnh mẽ hoạt bát của tuổi trẻ. Đặc biệt nhất là biểu tượng này do học sinh trường chúng ta sáng tạo ra, tham gia trưng bày trong khu vực có thể khoe khoang, coi xem trường học khác có được học sinh nào như vậy không!

Ở trong trường học, Mạnh Tiểu Bắc lại lừng danh một thời gian.

Phía trên cổng chính của trường học, treo lên biểu tượng sư tử nhỏ này, nghe nói sau khi Mạnh Tiểu Bắc học xong cũng treo mãi tới mười năm sau mới đổi.

Chủ nhiệm lớp Mạnh Tiểu Bắc vô cùng kích động, trong lớp chỉ đích danh Mạnh Tiểu Bắc biểu dương bởi cậu làm giáo viên chủ nhiệm như cô được nở mày nở mặt.

Trường học còn thưởng cho Mạnh Tiểu Bắc. Lúc ấy cậu được phát bằng khen, tặng một hộp bút hai tầng, một bộ cọ vẽ màu nước cao cấp!

Chuyện vô cùng dữ dằn thứ hai, đó chính là khi Mạnh Tiểu Bắc vào lớp năm, cậu trở thành chỉ huy đội trống toàn trường.

Mỗi trường học đều bắt đầu thành lập đội trống, giúp đánh bóng bề mặt trường, nâng cao tinh thần vui tươi, hưng phấn của học sinh. Trang phục thống nhất làm theo yêu cầu, gồm mũ phớt đỏ, áo đồng phục trắng. Vài anh em Mạnh Tiểu Bắc đều trong đội trống, Thân Đại Vĩ đứng phía trước thổi kèn, Kỳ Lượng xếp sau đánh trống con. Đội hình trống con vốn là toàn nữ, chỉ có vài ba bạn nam. Bởi vì Lượng Lượng đẹp đẽ trắng nõn, nên bị nhét vào đội hình nữ.

Trong đội, Mạnh Tiểu Bắc học động tác tay nhanh nhất, vô cùng nhanh trí, ứng biến cực linh hoạt, hơn nữa đứng trên đài cao, cậu toát ra khí thế mạnh mẽ, bởi vậy được chọn làm chỉ huy.

Dây mũ chặt khít dưới cằm, trước ngực biểu tượng lúa mạch vàng rực, sáng rọi lấp lánh sự tự hào của tuổi trẻ, đôi mắt nhỏ sáng ngời có thần, tay đeo găng trắng, một tay cầm cờ chỉ huy, ông nội Tiểu Bắc cực kỳ uy phong khí thế! Có lẽ tuổi thơ Mạnh Tiểu Bắc đã nghe quen tai nhìn quen mắt, ngấm vào xương máu, nên giờ đây bộ dạng mặc đồng phục quân đội của cậu tràn đầy khí thế của một người quân nhân, cực ngầu. Những bạn học khác không có cha là giải phóng quân, thật sự không thể bắt chước được như vậy!

Độ cao của hai người khác nhau, Thiếu Đường giơ tay chống lên mới có thể sờ tới đỉnh đầu của thằng con.

Anh cứ ôm cậu như thế, cả đường đi hai người ngồi tàu điện vào thành phố.

Thiếu Đường hỏi: “Đi vườn bách thú nhé?”

Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Hôm chơi xuân trường vừa mới đi rồi ạ.”

Thiếu Đường nghĩ nghĩ một lúc hỏi: “Ngồi xe tuyến 107 đi công viên Bắc Hải nhé, có muốn đi không? Gần đây mới có trò chơi tàu lượn chạy bằng điện, con chưa từng ngồi đâu!”

Công viên Trung Sơn và công viên Bắc Hải mới có trò vòng quay ngựa gỗ với tàu lượn chạy bằng điện, toàn Bắc Kinh mới chỉ có mấy đứa trẻ đã chơi trò này rồi thôi đó! Đây cũng là đãi ngộ chỉ riêng sinh nhật mới có, giống như trong thời kỳ thiên tai, đến sinh nhật mới được ăn một quả trứng gà quý giá, chính là món “xa xỉ” nhất thời đó.

Buổi chiều ở công viên Bắc Hải, gió mát thổi mặt hồ lăn tăn gợn sóng lấp lánh, đẹp tuyệt, vô cùng yên tĩnh. Cuối những năm 70, phần lớn Bắc Kinh đều là người dân bình thường, tư tưởng cổ hủ, công viên vắng toe hoe, rất im ắng.

Bóng hình hai người người một lớn một nhỏ lồng vào nhau, vui vẻ đi ở ven hồ, tiếng cười trầm bổng vang vọng.

Thiếu Đường bỏ tiền mua vé. Anh muốn cho con mình thoải mái sung sướng nên mua liền lúc hai vé: “Đi thôi, ngồi tàu lượn nào.”

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cha cùng con đi nhé.”

Thiếu Đường: “Cha đã mua hai vé rồi, bây tự ngồi đi, có thể ngồi hai vòng.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Một mình con chơi không sướng!”

Thiếu Đường nói “Hai cha con mình mà cùng chơi, chỉ có thể ngồi một vòng thôi, cha thật sự cũng chẳng có nhiều tiền như thế! Tiền cơm một tháng sạch sành sanh rồi đó!”

Khóe miệng Mạnh Tiểu Bắc hơi cong lên, đáy mắt sáng lấp lánh: “Con chỉ ngồi một vòng là đủ rồi… Cha ngồi cùng con đi mà.”

Ngày hôm đó Hạ Thiếu Đường cũng lên ngồi thật, kết quả là không chen vào được chỗ ngồi dành cho trẻ em dưới 12 tuổi!

Chú quản lý cũng rất nhiệt tình bố trí chỗ ngồi, tới trưa trật trưa trờ vẫn chưa có người mở hàng đâu, cả cái khu vui chơi bằng điện này chỉ có vài ba vị khách giàu có hào phóng thôi đó.

Người Thiếu Đường cao to vạm vỡ, tay chân dài, vừa ngồi vào đã làm nổi bật hình ảnh người đàn ông trưởng thành sức dài vai rộng. Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày: “Cha nuôi, trước đây không ngờ chân cha dài như vậy, hơn nữa mông còn to vầy nữa!”

Trong một khoang tàu ngồi được hai đứa trẻ, chỗ ngồi liền nhau, Thiếu Đường vừa chen vào là Mạnh Tiểu Bắc coi như chẳng còn chỗ mà ngồi luôn.

Mạnh Tiểu Bắc đặt mông ngồi xuống, Thiếu Đường kêu lên một tiếng, từ đằng sau đầu cậu khẽ nói: “Ngồi lên ông rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc ra sức khom về phía trước: “Đâu có ạ, con ngồi lên chỗ nào của cha?”

Thiếu Đường cười như không cười bực bội nói: “Bây không biết ông to lắm hả?”

Phía trước đũng quần Thiếu Đường đỉnh lên phía sau Mạnh Tiểu Bắc, đỉnh vào kẽ mông dẻo dai mềm mại của cậu. Hai người kề sát nhau, tư thế này quả thật vượt quá tình “cha con”, mông cậu cọ xát tới nỗi nơi nào đó của anh sinh ra phản ứng… Theo bản năng anh nhìn chung quanh coi có ai không, chột dạ: “Chớ để người quen nhìn thấy cảnh ông đây ngồi tàu lượn con nít như vầy!”

Chú quản lý cười vung tay lên, tàu lượn khởi động, càng lên càng cao, bắt đầu xoay tròn cực nhanh, gió lạnh thấu xương táp đến cùng cảm xúc choáng vãng mãnh liệt.

Trên không trung Mạnh Tiểu Bắc uống gió thét to: “A!!!”

Hai người nắm lấy tay vịn, cùng nhau nắm chặt, ôm chặt nhau thét: “Aaaaaaaaaaaa!!!”

Trẻ con không sợ choáng, Hạ Thiếu Đường vừa xuống dưới liền xây xẩm choáng váng, đầu quay vòng vòng, lúc xuống bậc thang hai chân chuệch choạng, cười mắng: “Đù mẹ nó lần sau nhất định không chơi trò này nữa, ông choáng đến mức tất cả như đang bay rồi!… Ông đây chỉ vì muốn bây vui mà chơi cùng bây đó!”

Mạnh Tiểu Bắc làm nũng, từ sau ôm lấy thắt lưng của cha nhỏ, đẩy Thiếu Đường đi, mặt dán vào sau lưng anh cọ lung tung. Thiếu Đường bị cậu đùn đi, bật cười, vô cùng vui vẻ.

Chơi mệt rồi, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha nuôi, con khát quá.”

Hai người đi đến quán bán đồ vặt bên cầu vòm bằng đá của Quỳnh Hoa Đảo mua nước.

Thiếu Đường nói: “Cho một chén trà, một cốc bia.”

Mạnh Tiểu Bắc uống xong chén trà vẫn chưa hết khát. Khi ấy, cậu đã lộ ra tính tình hoang dã phóng khoáng trong tương lai, thẳng thừng nói: “Con cũng muốn một cốc bia.”

Thiếu Đường khó tin hỏi: “Thằng nhãi bây có thể uống tiếp cả một cốc bia hả?!”

Lúc đó bia không bán theo chai, đều là bán lẻ, từng cốc từng cốc một. Hai hào một cốc lớn, bên trên có một lớp bọt trắng như tuyết đậm đà thơm nồng.

Mùa hè uống bia khiến người ta thoải mái vô cùng, là mỹ vị không gì sánh được, hơn nữa còn giải tỏa hết cơn khát. Mạnh Tiểu Bắc cầm cốc bia, ngửa mặt uống sạch, ừng ực ừng ực, từng ngụm từng ngụm liên tiếp, uống sạch sành sanh, khắp cả người, từng lỗ chân lông sảng khoái đến mức căng ra! Người lớn xung quanh đều nhìn chằm chằm cậu, thằng nhóc này ác ra phết đấy!

Sẩm tối hai người rời công viên, trên mặt hiện rõ vẻ vẫn chưa hết thèm. Thiếu Đường đứng khựng lại, đột nhiên hỏi: “Bây từng ăn ở nhà hàng Lão Mạc chưa?”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Chưa ạ. Nhưng con từng nghe Lượng Lượng nói chỗ đó rất đắt, cha nó mời khách ăn cơm đều ăn ở đó.”

Thiếu Đường hất đầu: “Đi! Cha dẫn bây đi ăn.”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha nuôi, tiền cơm tháng này của cha hết sạch rồi đó!”

Thiếu Đường nhìn về phía trước, bật cười: “Hết thì hết thôi, tiêu hết thì lại tính tiếp… Dùng tiền khó mua được niềm vui, hôm nay là sinh nhật con trai quý báu của cha cơ mà.”

Mạnh Tiểu Bắc không biết, vào sinh nhật cậu năm ngoái, Thiếu Đường vắng mặt bởi ngày hôm đó, một mình anh ngồi ở nhà hàng Lão Mạc ăn cơm.

Bữa cơm sinh nhật đột ngột đó như còn mới nguyên trong ký ức của Mạnh Tiểu Bắc. Nhà hàng Lão Mạc là nơi con cháu cán bộ nhà quyền thế trong Bắc Kinh thường hay ra vào, ấy thế mà cậu cũng có may mắn được đến ăn. Phục vụ mặc đồng phục nhung đỏ, phòng khách lộng lẫy nguy nga. Mới ăn một miếng thịt bò hầm thôi, Mạnh Tiểu Bắc đã không kìm được chép miệng, thơm ngon quá đi… một miếng thịt những hai hào quả đúng là lời to rồi!

Thiếu Đường chỉnh đốn, giảng dạy cách ăn cơm cho con nuôi, chỉ cậu cách dùng dao, nĩa như thế nào.

Salad trộn cùng món chính, nên đặt ra sao.

Món chính được bưng lên trước, đầu tiên là món đặc sắc nhất của nhà hàng bọn họ, súp kem nấm.

Cá chiên phô mai kết hợp với rượu nho. Thịt bò hầm sánh đôi cùng rượu đỏ.

Thiếu Đường ăn cực kỳ sang trọng lịch sự. Chớ có bị vẻ ngoài lưu manh lúc anh mặc áo jaket da, ngông nghênh lái xe mô tô của anh che mắt. Trên bàn cơm, từng cử chỉ động tác của anh đều khiến Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy cực kỳ cao quý, chuẩn mực vô cùng, phong thái dùng khăn lau miệng rất đẹp đẽ thanh nhã.

Thiếu Đường cười nói: “Mẹ cha dạy cho cha đó.”

Trên đường phố nội thành, người đạp xe qua lại không ngừng, ông cụ đạp xe ba bánh chở đầy hộp sắt đựng kẹo dẻo, bên trên cắm đầy những hình thù làm bằng đường.

Mùa hè nóng nực, lúc nhá nhem tối hơi se lạnh, gió nhẹ nhàng, thổi lướt qua bình rượu đỏ.

Hai người ngồi trên bậc thang đá ngoài cổng cửa hàng Lão Mạc, mặt Thiếu Đường bị hơi rượu làm cho đỏ bừng, cứ toe toét cười ngây ngô.

Mạnh Tiểu Bắc dựa vào bả vai Thiếu Đường, giống như anh em chí cốt. Giọng nói Thiếu Đường khàn khàn mang hơi nóng: “Xin lỗi, Tiểu Bắc.”

Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu: “Sao ạ… không có gì!”

Thiếu Đường rũ mi, ngại ngùng cười nói: “Trước đây cha đều không cùng bây ăn sinh nhật, một mình bây ở Bắc Kinh, cha mẹ đều không ở bên, vậy mà cha cũng mặc kệ bây.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Hóa ra cha nhớ sinh nhật con ạ?” 

Thiếu Đường: “Sao mà quên được ngày đó chứ.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Dạ.”

Hạ Thiếu Đường chủ động kể lại chuyện ngày xưa. Giờ đây, anh đã cảm thấy chẳng có gì ghê gớm nữa: “Cha mẹ cha đã bỏ nhau từ lâu lắm rồi. Ngày này hơn mười năm trước, mẹ cha mất. Cha ở Bắc Kinh sống không ra làm sao, suýt chút nữa đánh lộn vào cục công an. Sau đó cha bèn đi Tây Câu, rồi về sau, về sau làm sao mà lại gặp được bây ha?… Vẫn nhớ lần đầu tiên cha đến nhà bây ăn cơm, haha, lúc đó cha đã nghĩ, đây là duyên phận chó má gì vậy, cớ sao sinh nhật bây không phải ngày nào mà lại là ngày này cơ chứ? Mỗi năm đến sinh nhật bây, cha đều rất khó chịu khổ sở, không muốn gặp bây, cái thằng mất nết nhà bây phiền ơi là phiền, cứ quấn rịt lấy ông đây!…”

Mạnh Tiểu Bắc vội vàng nói: “Vậy sau này con đổi qua ngày sinh khác vậy, con thật sự không quan trọng ngày nào đâu!”

Thiếu Đường cười: “Mẹ cha rất xinh đẹp, là giảng viên Học viện âm nhạc, còn đẹp hơn cả Cung Tuyết nữa.”

Mạnh Tiểu Bắc há hốc mồm: “Thật ạ?”

Thiếu Đường gật mạnh đầu, ánh mắt lộ ra vẻ trẻ con: “Mẹ cha từ nước Pháp du học về đây. Ngày đó, ở Trung Quốc mẹ cha thuộc lứa giảng viên đầu tiên dạy âm nhạc, vô cùng tài năng, xinh đẹp.”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Dẫu sao cũng chắc chắn đẹp hơn mẹ con ha?”

Nhanh như cắt, trong đầu Thiếu Đường gợi lại hình ảnh chị dâu. Anh nhịn cười, khiêm tốn nói: “Quả thật so với mẹ bây… đẹp hơn một chút.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha lớn lên có giống với mẹ cha không?”

Thiếu Đường: “Giống.”

Giọng điệu của Mạnh Tiểu Bắc rất giống tên lưu manh: “Thế thì con biết rồi, mẹ cha chắc chắn là rất rất rất rất rất đẹp!”

Thiếu Đường phì cười, bắn cả nước bọt: “Hahaha.”

Thiếu Đường hoàn toàn coi người bên anh lúc này, Tiểu Bắc là tri âm tri kỷ. Mạnh Tiểu Bắc mới là người gần gũi nhất của anh, đến mức anh chẳng hề ngại ngần mở lòng, kể chuyện thời thơ ấu cho cậu. Mạnh Tiểu Bắc đơn thuần, lại nghĩa khí, hơn nữa còn vô cùng sùng bái quyến luyến anh. Đối với Bắc Bắc, anh có thể dốc bầu tâm sự, mở toang cõi lòng một cách tự nhiên nhất, không hề mảy may kiêng dè băn khoăn. Hai người không có gì để giấu nhau. Cũng có thể nói, đối với người chưa từng rời bỏ mình một khắc một giây như đối phương, càng lúc tình cảm của đôi bên càng phát triển, đến mức vượt qua phép tắc vai vế, không thể ngừng đòi hỏi, chiếm lấy, càng lúc càng khát khao nhiều hơn nữa sự cưng chiều, thiết tha mong mỏi được bên nhau. Đây chính là sự yếu đuối mỏng manh nhất, khát khao đầy bản năng, là mầm bệnh được ủ sâu, giấu giếm, đè nén dưới tận đáy lòng của mỗi người. Đó chính là nỗi lòng của Mạnh Tiểu Bắc, và cũng là của cả Thiếu Đường.

Gió đêm thổi qua, trái tim nóng rừng rực, lồng ngực nóng hầm hập. Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy đầu gối cha nuôi mình, chính bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì. Cậu đang ở cái tuổi mà con trai bắt đầu lặng lẽ ngại ngùng, lại còn chẳng có kinh nghiệm gì, chưa từng trải qua sự thất bại vỡ mộng trong cuộc đời. Cái cậu có, chỉ là một tấm lòng son.

Mạnh Tiểu Bắc vỗ vỗ Thiếu Đường: “Thật sự không sao đâu, Lượng Lượng anh em con, cha biết rồi đó, cha mẹ nó cũng bỏ nhau, giờ nó có tới hai cái nhà, bốn cha mẹ! Cha nó còn là người giàu có, cũng chẳng có thời gian mà để mắt tới nó. Cả ngày nó lấy chuyện đó khoe với con, mà còn tỏ ra sướng lắm cơ! Nó cũng chẳng thèm quan tâm, bởi nó còn có chúng con mà!”

“Cha nhìn con này, con cũng khác nào không cha không mẹ đâu. Dẫu sao cha mẹ con cũng thương Mạnh Tiểu Kinh nhiều hơn con, hà hà hà, con cũng chẳng thèm quan tâm, vì con có cha mà.”

“Vậy nên, cha đừng… đừng… à, con muốn nói, cha vẫn còn có con. Cha của cha không cần cha, con cần cha! Con đóng gói mình lại, tất cả đều cần, thích nhất cha nhỏ!”

Vẻ mặt của Mạnh Tiểu Bắc khi ấy, hồn nhiên đến thế, chân thành đến vậy. Cậu với Thiếu Đường, là cả một trái tim chân thật vẹn nguyên.

Thiếu Đường: “…”

Nước mắt Thiếu Đường đột nhiên rơi xuống, sau đó anh bật cười, vô cùng xấu hổ, ra sức lau mặt. Ánh đèn ban đêm ve vuốt qua gương mặt, vẽ nên đường nét đẹp đẽ, cực kỳ tuấn tú, nốt ruồi đen trên môi lóe sáng.

Hai người ôm lấy nhau, ngồi kề sít sao, nương tựa vào nhau, tựa như trút hết thảy toàn bộ yêu thương từ sâu tận đáy lòng, tình cảm thắm thiết quấn quýt, đắm mình trong ánh trăng sáng ngời cùng gió đêm mát rượi.

Trong miệng Thiếu Đường toàn mùi rượu, trong mắt ngập nước, trong đầu như có tàu lượn quay vòng đến choáng váng mê muội.

Người trước mắt Tiểu Bắc, chính là người cậu vừa yêu quý lại vừa sùng bái. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thiếu Đường thật sự khóc.

Một người đàn ông lúc nào cũng kiên cường mạnh mẽ hào sảng, khi bất chợt phơi bày sự yếu đuối mỏng manh mà rơi nước mắt, sẽ khiến người ta xót thương vô cùng.

Thiếu Đường thở hổn hển nặng nề, phả ra từng luồng hơi nóng rực, anh dán sát vào Mạnh Tiểu Bắc, đột nhiên phủ môi lên mặt cậu!

Thiếu Đường hôn lên vùng giữa hai lông mày Tiểu Bắc.

Hôn lên mũi.

Cuối cùng, Thiếu Đường hôn lên miệng Mạnh Tiểu Bắc.

Thiếu Đường nghiêng đầu, mũi chếch mũi cậu. Anh hôn tới tấp dồn dập, như thể đang ra sức đòi hỏi, khát cầu Tiểu Bắc, tha thiết tìm kiếm sự an ủi từ người trong lòng. Lồng ngực Thiếu Đường nóng rực, cần cổ bởi say mà nhuốm màu đỏ thẫm gợi cảm chết người! Đó là màu da ẩn chứa sự mời gọi ám muội, khiến Mạnh Tiểu Bắc ngỡ ngàng, chếnh choáng. Hai bàn tay Thiếu Đường to lớn mạnh mẽ, bờ môi ướt rượt đầy đặn không ngừng cọ tới cọ lui dưới khuôn mặt Tiểu Bắc, ra mức mút vào… Sau đó đột nhiên anh lại nhẹ nhàng dịu dàng hơn, như thể đang sợ làm đau đối phương, rối rắm mềm dịu cọ cọ môi trên, như một chú chó nhỏ đang dụi lung tung.

Cái cằm ram ráp lởm chởm râu ngượng nghịu của Thiếu Đường cọ cọ lên môi Mạnh Tiểu Bắc, hơi thở anh vẫn còn đượm mùi rượu, cả khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi! Hành động đột ngột dữ dội của anh cùng với sự kích thích bộc phát mạnh mẽ trong tình cảm đã cuốn bay toàn bộ cơ thể run rẩy của Tiểu Bắc, khiến cậu mê muội, choáng váng. Thứ tình cảm kìm nén, chôn giấu của đôi bên như vỡ òa, cháy rực trong sự thỏa mãn và khao khát.

Giờ đây, bả vai và lồng ngực của Mạnh Tiểu Bắc đã rất cường tráng, dáng người cao ráo, là một chàng thiếu niên mạnh mẽ cứng cáp, nam tính ngời ngời. Lúc đi trên đường, chắc chắn cậu sẽ không bị người khác nhìn nhầm thành con gái, hoặc bị coi là một thằng nhóc chưa trải việc đời. Cậu có thể cảm nhận sâu sắc rõ ràng rằng Thiếu Đường đang dụi dụi miệng mình, bốn phiến môi quấn quyện vào nhau. Vốn dĩ cậu không hiểu hôn môi là gì, cũng hoàn toàn không biết hai người đang làm gì, nhưng chỉ cần là Thiếu Đường, làm gì đều tuyệt hết!

Cậu không có bất kỳ kinh nghiệm kỹ thuật gì, mà cũng nào cần tới. Bờ môi cậu mạnh mẽ mút vào, rồi được mút lại, đôi bên trao đổi nước miếng cùng sự yêu thích sâu sắc thiết tha. Tiểu Bắc túm lấy áo Thiếu Đường, bởi vì khát khao và ham thích mà ra sức kéo cổ đối phương. Cậu kéo anh đến trước mặt mình, dốc sức hôn lấy hôn để! Sức lực cậu nhỏ bé chẳng đáng kể, ngay lập tức được người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ dũng mãnh nghiền đè, mê mải quấn lấy bờ môi như để trút cạn cõi lòng. Thiếu Đường ngỡ như đang muốn nuốt trọn cậu vào trong lòng…

Phổi Tiểu Bắc cạn oxy một cách nhanh chóng, trong miệng cậu tràn ngập hương rượu cùng với mùi vị đặc biệt thuộc về riêng Thiếu Đường. Trước mắt Tiểu Bắc, trời đất mờ mịt trắng xóa, chỉ còn lại duy nhất Đường Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.