*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bọn họ ở trong game chơi tới tận tối, đến tầm bảy giờ là lúc con gái nhà lành cũng nên về nhà rồi.
Trong phòng game đông nghịt, gồm rất nhiều học sinh thi xong và cả những thanh niên lêu lổng. Ba người vừa từ chỗ ngồi đứng lên, chưa đi được mấy bước, đằng sau đột nhiên có thằng ranh nào huýt sáo. Đàn ông mà gặp gái xinh, thì đều chòng ghẹo kiểu không đứng đắn như này.
Tôn Viện Viện chột dạ quay đầu, nhận thấy rất nhiều người đang nhìn chằm chằm phía sau mình.
Cô bé bối rối cũng ngoảnh lại nhìn, vừa cúi xuống một cái, hốt hoảng kêu lên, sau đó nhanh chóng lấy cặp sách che đằng sau quần mình lại!
Tiếng huýt sáo càng vang, có người cười trộm vài tiếng. Mạnh Tiểu Bắc cũng quay lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn thoáng qua.
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cậu sao thế?”
Mặt Tôn Viện Viện đỏ tới tận mang tai. Cô bé cực ít khi gặp tình huống này ngoài trường, lại còn ngay trước mặt bạn học cùng lớp mình thích, cảm thấy vô cùng bẽ mặt, sắp khóc tới nơi!
Tôn Viện Viện nhỏ giọng nói: “Không có gì, tớ, tớ đi nhà xí cái.”
Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng liếc mắt nhìn nhau, không cần nói cũng đều tự hiểu.
Mạnh Tiểu Bắc lừ mắt nhìn những người đằng sau: “Cười cái gì? Chưa từng thấy con gái à?”
Thằng nhãi trêu: “Cô bé xinh đẹp quá đi à!”
Tôn Viện Viện dùng cặp sách che sau quần, chạy tới nhà xí. Mạnh Tiểu Bắc cùng Kỳ Lượng đợi ở cửa.
Thực ra con trai trong lớp đều biết bí mật của “vết bẩn” sau quần con gái, còn thường xuyên lét lút đùa nhau, mày coi hôm nay, lúc con nhỏ đó ra ngoài giữa giờ len lén lấy từ trong cặp sách ra miếng gì trắng trắng… Chiều hôm nay trong giờ thể dục, cả hàng con gái đều xin nghỉ chạy cự li dài! Vì sao con trai chúng mình không có “kỳ kinh nguyệt”, thiệt bất công quá đi!!!
Có một lần trong giờ thể dục, Lượng Lượng chạy 1000 mét. Tới khi chạy qua đường ranh giới cuối cùng, Kỳ Lượng ngã vào lòng Mạnh Tiểu Bắc, thở hồng hộc như sắp chết, kêu rên: “Chao ôi tao đã thấm thía cảm giác của nữ sinh khi mất máu quá nhiều muốn xỉu là như nào rồi.” Về sau, câu nói này trở thành truyện cười kinh điển giữa bọn con trai. Sau này, cứ mỗi lần chạy cự li dài, đám học sinh lại gào lên: “Kỳ Lượng mày còn không xin nghỉ đi, mày mất máu muốn xỉu tới nơi kìa!”
Con trai ở tuổi này, chính là những năm tháng thanh xuân rung động, liều lĩnh, cái gì cũng biết.
Mạnh Tiểu Bắc với Kỳ Lượng, người bên trái người bên phải bảo vệ cô bé đi ra. Mạnh Tiểu Bắc cởi áo khoác đồng phục, đưa cho Tôn Viện Viện: “Cậu buộc cái này vào lưng thì không ai nhìn thấy nữa.”
Phía sau lại có người huýt sáo, nhóc con, đàn ông ra phết đấy!
Trời rất lạnh, bên trong Mạnh Tiểu Bắc chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Không có áo khoác, ở giữa trời đông gió lạnh, mặt và tay Tiểu Bắc đều đỏ rực lên. Tuy Tôn Viện Viện rầu rĩ mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Bắc vài lần, cực kỳ rung động cảm kích.
Kiểu con trai như Mạnh Tiểu Bắc khiến con gái mến mộ yêu thích, quả là chí lí.
Tối đó hai người cùng đưa Tôn Viện Viện về nhà. Kết quả ngày hôm sau, chẳng hiểu sao Mạnh Tiểu Bắc thi Tiếng Anh lại thật sự vượt xa lúc thường. Lúc chọn đáp án ABCD thì toàn đoán với làm bừa, ấy vậy mà kết quả kiểm tra lại cao chưa từng có, tới trên 80 điểm! Đúng là hiếm có khó tin, chuyện lạ có thật!
Kỳ Lượng ôm Mạnh Tiểu Bắc, thì thầm to nhỏ với cậu: “Mạnh Tiểu Bắc, Tôn Viện Viện thật sự rất tốt ha.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Ừ.”
Kỳ Lượng chế giễu: “Cái quan trọng nhất là nhỏ đó lại thích mày! Mẹ nó, coi như đây là chi viện vùng núi xa xôi Tây Bắc, Tam tuyến kiến thiết chúng ta, tập trung xóa đói giảm nghèo!”
Mạnh Tiểu Bắc cười mắng: “Biến mẹ mày đi!”
Kỳ Lượng hỏi: “Mày thích nhỏ không? Nói thật coi nào.”
Mạnh Tiểu Bắc trầm lặng không đáp, nhìn chằm chằm hàng cây khô héo xơ xác đang ôm nhau đỡ lấy bầu trời ở phía xa.
Kỳ Lượng nói: “Đừng nói mày không thích nhỏ đó nhé, yêu cầu của mày quá cao rồi đấy! Con nhỏ học giỏi hơn mày, cha nó lại còn là giảng viên đó!”
Mạnh Tiểu Bắc mím môi, cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy mắc cỡ. Nụ cười hiếm khi nở trên mặt cậu ẩn chứa sự xấu hổ ngại ngùng của con trai tuổi dậy thì, thật không thể ngờ người như Mạnh Tiểu Bắc cũng cười kiểu vậy!
Mạnh Tiểu Bắc nghiêm túc nói: “Trong lòng tao đã có người thích rồi.”
“Không phải nhỏ.”
“Là một người khác.”
…
Chính bởi “lời khai” úp úp mở mở đó của Mạnh Tiểu Bắc mà suốt một tháng nghỉ đông, Kỳ Lượng liên tục quấy rầy! Nhà Kỳ Lượng và Tiểu Bắc rất gần nhau, cả ngày đôi bên túm tụm một chỗ cùng ăn cùng chơi. Lượng Lượng rảnh quá lại túm cổ Mạnh Tiểu Bắc ra sức lắc lắc, tra hỏi. Ông nội Tiểu Bắc! Cái người bí mật ấy, xinh đẹp như tiên, hoa nhường nguyệt thẹn ấy, con nhỏ rốt cục là ai? Ai là “một người khác” hả?! Mày nói cho tao ngay nói cho tao ngay, mày có phải anh em tốt của tao không?!
Mạnh Tiểu Bắc im như hến quyết không nói.
Cậu với Lượng Lượng cực kỳ thân thiết, chẳng có gì giấu nhau. Riêng chỉ có một chuyện đè nén tận nơi sâu nhất cõi lòng mà cậu không nói. Bởi đây là thứ chỉ thuộc về cậu và người thân mật khăng khít nhất của cậu mà thôi.
Kỳ nghỉ lễ chính là những tháng ngày tươi đẹp mà đám người trẻ tuổi suốt ngày ra ngoài lang thang chơi bời. Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng, Thân Đại Vĩ đi trên đường cái, ba người mặc áo khoác thật dày, đón lấy những cơn gió đông lạnh lẽo. Mạnh Tiểu Bắc mặc áo jaket da nâu đậm, mũ lông che tai, tay đút trong túi áo, trong lòng thầm nghĩ, cha nhỏ của cậu ở Đông Bắc chắc hẳn rất lạnh, không biết bây giờ Thiếu Đường như nào…
Nhoáng cái đã sắp đến Tết, gần hợp tác xã nhà máy số hai có rất nhiều sạp bán hàng rong. Nào là bán tranh Tết, dây pháo, còn bán áp phích dán tường hình ngôi sao Hồng Kông. Vài người ngồi xổm trên đất lục tìm đồ mình thích. Con trai đa phần đều mê Thành Long, Nguyên Bưu, Trịnh Thiếu Thu, Vạn Tử Lương, mua áp phích treo trong nhà. Trong phòng nhà nào nhà nấy cũng đều dán một đống áp phích ngôi sao, trào lưu cổ lỗ sĩ vậy đó.
Người bán hàng giúp Kỳ Lượng và Tiểu Bắc tìm: “Đây đều là hàng từ Hồng Kông chuyển tới đó, ở Hồng Kông bán chạy lắm, Lâm Thanh Hà, Lâm Phụng Kiều, Thành Long, Vạn Tử Lương… còn có cả hàng Âu Mĩ nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc không để ý lắm, lật lật đống tranh, tới một tờ hình ngôi sao Âu Mỹ tóc vàng, môi đỏ mọng, bộ ngực gợi cảm sống động như thật. Cậu dán chặt mắt vào tờ tranh, rút ra.
Thân Đại Vĩ nhòm qua: “Ai đây?”
Người bán hàng cực kỳ ra vẻ ta đây giới thiệu: “Đây là Madonna đó, ngôi sao Âu Mĩ cực nổi tiếng luôn!” (83)
83. Madonna:Kỳ Lượng kêu lên: “Tao… biết rồi, đó là nữ minh tinh vô cùng khêu gợi hả, Mạnh Tiểu Bắc, mày thích cô ta hả?!”
“Mày thích kiểu này hả, thích kiểu con gái ngực bự thế này hả?… Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là đồ háo sắc dâm dê!!!”
Kỳ Lượng tỏ ra cực kỳ ghê tởm.
Mạnh Tiểu Bắc lấy ra tám hào mua tấm áp phích vừa dung tục vừa khêu gợi Madonna.
Sau đó, mấy người đến nhà Lượng Lượng chơi.
Cha của Kỳ Lượng là “nhà buôn”. Vào những năm 80, thời kỳ đầu sau khi cải cách mở cửa, cha Kỳ Lượng thuộc nhóm người đầu tiên của Trung Quốc gây dựng sự nghiệp từ kinh doanh buôn bán, thành công phát tài, là một tay trọc phú. Cha Kỳ Lượng bán đủ mọi thứ, từ xe đạp Flying Pigeon, ti vi đen trắng, máy ảnh kỹ thuật số vận chuyển từ Nhật theo đường biển tới, đồ gia dụng gỗ, linh kiện xe máy… Nhà cha Kỳ Lượng hàng bày bừa la liệt, đủ loại đồ chơi thú vị mới mẻ. So với tiền lương mà những công nhân trong nhà máy quốc doanh khổ sở vật vã kiếm ra thì bộn tiền hơn nhiều. Kiểu gia đình này, nói trắng ra chính là thuộc dạng “đại phú hộ”.
Từ dưới giường, Kỳ Lượng lục ra một thùng hàng buôn của cha cậu, trong đó đều là sách.
Thân Đại Vĩ: “Đù mẹ, toàn là sách hả, trước giờ chưa từng thấy nha!”
Kỳ Lượng: “Dẫu sao thì cũng không phải sách giáo khoa vở bài tập đâu, so với mấy thứ đó chắc cú hay hơn nhiều.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Sách này mấy nhà sách không bán đâu ta!… ‘Nỗi lòng thiếu nữ’?… ‘Lửa tình rực cháy’?… ‘Rừng rậm dã chiến 100 ngày đêm’?!”
“Đù mẹ!”
“…”
Mấy thằng nhóc mất nết như thể tìm ra kho báu.
Bởi vậy hôm đó, mấy thằng nhóc rúc ở trong phòng ngủ Kỳ Lượng cả một buổi chiều, say sưa xem một đống truyện tào lao như “Nỗi lòng thiếu nữ”, “Lửa tình rực cháy”.
Đây là những cuốn ngôn tình mới nhất thời đó, được chuyển đến từ Hồng Kông, sau đó in lậu hàng loạt ở Quảng Đông. Trên bìa truyện toàn là hình khiêu dâm hoặc bạo lực, được vận chuyển đến các cửa hàng phim đĩa ở thành phố lớn, phòng chiếu phim, quầy sách dưới lòng đất. Tất cả chỗ này, đều là sách cấm.
Ba người mỗi người một quyển, lúc đầu còn vừa coi vừa tán dóc, bàn luận về mấy vấn đề sâu xa trong quan hệ nam nữ, sau đó dần dần im bặt. Đọc say sưa nhập tâm quá, giác quan chịu kích thích lớn, cảm thấy quá sức chịu đựng, tâm trí tê dại!
Từ trong đống truyện Mạnh Tiểu Bắc lục ra được một quyển, tên gọi là gì sau này cậu đã quên tiệt, hình như là “Nam thần trần trụi”.
Cậu vừa lật được vài tờ, đã tường tỏ nội dung.
Mạnh Tiểu Bắc rất hồi hộp, ngón tay lật truyện đều mướt mồ hôi, lưu lại vết nước trên mép trang giấy. Cậu nín thở, lặng lẽ xem “Nam thần” được bọc bên trong quyển “Nỗi lòng thiếu nữ”. Cậu sợ bị hai thằng bạn phát hiện, nhưng chẳng thể nào dằn lòng, không thể kháng cự sức hấp dẫn dữ dội của lời văn.
Truyện giấy không có hình ảnh cũng chẳng có âm thanh, tranh minh họa cũng không nốt, chỉ có những dòng chữ đơn giản trên nền giấy trắng. Thế nhưng trước mắt Mạnh Tiểu Bắc như hiện lên hình ảnh mãnh liệt rực lửa, hai người đàn ông đẹp trai cường tráng, dây dưa quấn quýt một chỗ. Mạnh Tiểu Bắc tưởng tượng ra cảnh hai người tiếp xúc, điên cuồng quấn lấy nhau, máu trong người cậu như bốc lên não, sau đó lại rần rật chảy xuống dưới, nơi đó như sắp cương tới nơi…
Mạnh Tiểu Bắc chỉ mới xem một quyển sách đồi trụy mà suy nghĩ đã xiên xẹo hết cả, xem tới nỗi đũng quần dựng thẳng đứng.
Đến nông nỗi này cũng bởi vì trong những lúc một mình lẻ loi quạnh hưu, đã vô số lần cậu liên tưởng lung tung. Đây cũng chẳng phải là bài học vỡ lòng trên phương diện tình cảm và ý thức tính hướng, bởi cậu đã rõ từ lâu lắm rồi.
May mà mùa đông Tiểu Bắc mặc quần len, lớp vải bên ngoài cực dày, nên cậu có cứng hai người kia cũng không phát hiện ra. Hoặc là hai thằng ngốc kia cũng đang mải mê xem đến nỗi đũng quần cũng căng phồng khó chịu, gian khổ đấu tranh chịu đựng!
Tính ra, tình cảm của cậu đã nảy nở từ mười năm trước. Từng năm, từng năm một ấp iu chắt chiu, như cấp số nhân tăng lên từng ngày, càng ngày càng dữ dội mãnh liệt, thiêu đốt nóng cháy, không chỉ vậy mà còn bắt đầu trào lên sự lo âu sốt sắng.
Rung động cơ thể cậu cùng với sự manh nha ý thức nào đó, đã nảy mầm từ đêm sinh nhật 11 tuổi khi người ấy hôn môi cậu, ôm cậu. Cái ôm đó ấm áp mạnh mẽ, chân thành tha thiết, tràn đầy sự hấp dẫn chết người của hoóc-môn phái mạnh, cậu cực thích. Năm ấy ngây thơ đến thế, chưa hiểu gì cả, giờ đây cậu đã trưởng thành.
Chỉ tiếc là, Thiếu Đường rời đi quá sớm, quá vội vàng. Khi ấy, Mạnh Tiểu Bắc hẵng còn chưa kịp tường tỏ sự hấp dẫn mãnh liệt, quyến luyến da diết giữa hai người đồng tính với nhau, loại tình cảm đó rốt cục là gì.
Dẫu cho tới tận bây giờ, từ trên lý thuyết cậu cũng không quá rõ ràng, hai người đàn ông phải như thế nào mới có thể đường đường chính chính bên nhau, kết thành một đôi. Thế nhưng cậu đã lớn, đã trưởng thành rồi, trên phương diện tình cảm, cậu có thể ý thức được rất rõ ràng rằng, tình cảm của cậu với Kỳ Lượng, Thân Đại Vĩ không giống như thế. Từ tận tâm can, cậu thích một người đàn ông. Bất luận là đúng hay không đúng, nên hay không nên, thì vẫn cứ vô cùng vô cùng thích.
Thế nhưng, khi đó cậu vẫn chưa học được cách giãi bày, không biết thổ lộ. Cậu còn chưa kịp trưởng thành, chưa đủ năng lực, đủ can đảm chủ động tấn công, hẵng còn chưa dốc sức mà theo đuổi, chưa lấy hết dũng khí để bộc bạch tình cảm đơn thuần mãnh liệt của mình thì Thiếu Đường đã đi, cứ thế đi biền biệt bốn năm không về. Bốn năm này khiến Mạnh Tiểu Bắc từ từ ngộ ra, âm thầm thích anh, lặng lẽ chờ đợi. Tâm trí cậu đã vượt xa khỏi bước chân, thế nhưng người vẫn còn đứng nguyên một chỗ, chờ Đường Đường của cậu.
…
Tết Âm lịch, khu tập thể của nhà máy số hai chìm trong không khí ăn mừng vui vẻ. Cổng tò vò dán một tờ câu đối xuân, giấy đỏ phần phật giữa ngọn gió lạnh miền Bắc. Bà nội Mạnh Tiểu Bắc dán giấy hoa mà bà tự cắt lên cửa sổ, treo một dây ớt dài. Những chiếc bánh táo nhỏ xinh, đặc sản Giao Đông đang được hấp trên bếp. Mạnh Tiểu Bắc hay nghịch ngợm, chuyên dùng khuôn gỗ giúp bà nội ép bánh, sau đó lấy dao nhỏ chạm trổ trên mặt bánh.
Bà nội cậu thét: “Cháu làm ra cái gì thế này, đừng có nghịch lung tung nữa!”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cháu khắc cho bà một cái bánh bao đẹp nhất.”
Bà nội: “Ban đầu là con cá, cháu khắc nó thành cái gì vầy? Còn nặn ra hai cái tai một cái mũi nữa, là con lợn hử?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Đâu phải hai cái tai đâu, là hai cái sừng!”
“Đây là Kỳ Lân, thần thú đó ạ.”
“Bà nội, đây là tác phẩm nghệ thuật, bà chẳng hiểu gì sất…”
Bà nội cậu bắt cậu ra ngoài mua bó hành Sơn Đông để làm sủi cảo. Mạnh Tiểu Bắc khoác thêm cái áo bông, cất tiền lẻ và túi ni lông, rụt cổ đến hợp tác xã nhà máy số hai. Trên đường đi cậu hơi khom lưng, đung đa đung đưa, dáng đi vừa lưu manh vừa ngầu.
Người ở chợ hợp tác xã đông nghịt, trước sạp rau Mạnh Tiểu Bắc đứng chọn hành ưng mắt. Rau ở xí nghiệp không mới, cậu chuồn tới sạp quen.
Trước mặt cậu, một bác gái vừa mới mua hành xong, tai cậu cực thính còn nghe được hai hào một bó. Cậu đi qua hỏi: “Hành này bán thế nào ạ?”
Chủ sạp còn chẳng thèm ngẩng lên: “Ba hào một bó.”
Mạnh Tiểu Bắc kêu một cái, lời nói dữ dội: “Vừa xong bác gái đó mua hai hào một bó, bác lại bán cháu ba hào một bó? Bác thấy cháu giống thằng ngốc lắm hả?!”
Chủ sạp vẫn hùng hồn: “Ai bảo hai hào một bó?”
Mạnh Tiểu Bắc quay lại chỉ tay: “Bác gái kia ở sát nhà cháu, là mợ hai của chồng cô ba cháu, bác có cần cháu gọi bác đó lại hỏi xem bao nhiêu tiền một bó không?”
Chủ sạp im bặt, quăng cho cậu một bó hành…
Chồng cô ba cậu hình như không có cậu hai, dù sao thì cậu cũng chẳng biết có hay không, nói mò ấy mà.
Cậu đang trả tiền thì ở bên cạnh, mấy cô bác trong khu tập thể chen chúc trong dòng người mua thức ăn, vừa mua vừa bàn tán: “Người thân nhà bà Mạnh về rồi đó, bác nhìn thấy chưa?”
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc vẫn trơ ra chưa hiểu gì.
Bác gái nhìn Mạnh Tiểu Bắc: “Mạnh Tiểu Bắc, cháu mau về nhà đi, cái chú đi lính nhà cháu ấy, có người như vậy đúng không nhỉ? Hình như quay về thăm người thân thì phải!”
Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn bác gái.
Bác gái chọc cậu: “Sao mà đờ ra vậy?”
Mạnh Tiểu Bắc thở hổn hển, quay đầu chạy!
Từ đằng sau bác bán hàng kêu lên: “Hành của cháu này!”
Mạnh Tiểu Bắc dừng khựng, cười quay lại lấy một bó hành, lại chạy như bay ra chợ.
Bó hành hai hào rất to rất chắc, nhìn như thể có thứ gì thô to dài ngoằng cuốn chặt lấy hai tay cậu. Mạnh Tiểu Bắc ôm không tiện, liền quàng hành lên vai chạy! Cậu chạy cực dữ dội, dây gai tuột một nửa, làm hành rơi đầy đất!
Mạnh Tiểu Bắc lượm hành rơi, người qua đường đều cười cậu.
Lúc cậu khom lưng cúi xuống, như thể bị nhồi máu não, bỗng nhiên mắt ầng ậc nước, vành mắt ướt đẫm, vô cùng kích động…
Ở cổng tò vò dưới lầu nhà bà nội, hàng xóm láng giềng vây thành một vòng tròn, chào hỏi rôm rả, quây quanh anh lính hồi hương thăm người thân.
Người đàn ông đứng ở giữa, mặc đồng phục sĩ quan, áo bành tô dạ màu xanh thẫm, thẳng thớm đẹp đẽ tráng lệ. Dưới vành mũ quân đội, đôi tai bị gió thổi đỏ ửng cả lên.
Mạnh Tiểu Bắc ôm bó hành ngẩn ngơ, đứng từ xa xa nhìn người ấy.
Hai tay người ấy xách rượu thuốc bọc giấy đỏ đem biếu chúc Tết. Người ấy quay lưng về phía cậu, giọng nói sang sảng. Khỏi cần nhìn chính diện, chỉ cần nhìn bờ lưng thôi, Mạnh Tiểu Bắc đã nhận ra anh. Áo khoác đồng phục ôm trọn cơ thể đẹp đẽ, bả vai rộng, chân dài. Anh đi giày da màu đen, so với nhiều năm trước càng lộ ra sự oai phong vững vàng, cực ngầu.
Từ sau lưng, Mạnh Tiểu Bắc chỉ thấy đường cong đặc biệt của vành tai mà mũ không che được. Cho dù chỉ nhìn thấy vậy, cậu cũng có thể nhận ra rõ ràng đó là cha nhỏ của cậu. Cậu sắp phát điên rồi!
Các bà các ông, hàng xóm láng giềng nhiệt tình hỏi thăm: “Thiếu Đường, về rồi à! Làm lính cực khổ lắm ha!”
Giọng nói Thiếu Đường vang lên: “Không khổ, bác thấy cháu hiện giờ thế nào?”
Bác gái cười: “Giờ so với trước còn đẹp trai hơn! Có đối tượng chưa? Cháu cưới vợ chưa?”
Thiếu Đường thoải mái đáp: “Chưa ạ, về lấy!”
Bác gái chỉ ra đằng sau anh: “Tiểu Bắc nhà cháu kìa!”
Thiếu Đường quay đầu lại, đôi mắt dưới mũ ngập nước, mỉm cười.
Mạnh Tiểu Bắc khẽ gọi: “Cha nuôi.”