Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 61: 61: Chương 53





Ngày hôm sau không hề đi chèo thuyền, mà lên lớp cả ngày với ý chí chiến đấu sục sôi, đọc sách cả ngày, rồi chờ đợi đến 7 giờ tối, ta suy nghĩ rất nhiều lần, đối diện với một lớp có 90 người, thì sẽ tới bao nhiêu người, sẽ nói gì với ta, ta trả lời như thế nào, có thể động thủ không, ta ra tay đến mức nào thì tốt hơn, hoặc nếu như bị đánh tới sưng phù, thì có thể bị báo cho mẹ ta biết không, có thể bị đuổi học không.
Ăn cơm tối thật nhanh, rồi tới mai phục ở tầng ba của thư viện, bề ngoài giống như đang đọc sách, nhưng lúc nào cũng nhìn chăm chú dưới lầu, trên bãi cỏ có ít sinh viên, nhưng lại có không ít gia thuộc ở ngoài trường học, đây chính là thời gian vàng để dẫn trẻ con ra dạo chơi, nếu như không phải thư viện yêu cầu im lặng, thì đoán chừng một bãi đất rộng thế này, đã múa trên quảng trường rồi.
Ta đánh nhau ở đây thì có thể dạy hư mấy đứa con nít không?
6 giờ 58 phút, ta thu dọn sách, rồi bước ra cửa chính của thư viện, tới 7 giờ rồi, ta đứng yên ở ngay trung tâm của quảng trường nhỏ trước cửa thư viện, nhưng không hề có đám người hùng hổ nào xuất hiện, chẳng lẽ ta bị lắc lư (lừa gạt)? hay có mai phục?
7 giờ 02 phút, Tần Hoan đứng ở bên cạnh ta, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của nàng, sợi tóc bay lên mặt ta.
7 giờ 05 phút, đứa con nít bên cạnh đang đạp xe đạp BMX (viết tắt của từ Bicycle Motocross - thuộc loại xe đạp địa hình) suýt tí nữa là đâm vào ta, ta xê dịch vị trí để nhường hắn.
7 giờ 10 phút, nếu còn không đến ta sẽ trở về, trở về nhìn xem cái chỗ ngồi kia của ta còn có ở đó không.
7 giờ 11 phút, có một nữ sinh gầy đét lùn tịt chạy thẳng về phía ta "ngươi là Thảo Dã của lớp Pháp y phải không?"
Bộ, các cao thủ tuyệt thế (có một không hai) đều trông thế này ư? Thiên Sơn Đồng Lão ư? (một nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ)
"Chính là ta."
"Ta thuộc lớp Lâm sàng, ngươi gom sách của lớp chúng ta phải không? sách Nội khoa của ta đã bị mất, sắp thi cử rồi, ngươi có thể trả lại cho ta không."
"Ta đều đặt trên bục giảng, ngươi tìm thử đi."
"Nhưng mà không có, trên sách còn có ghi chép nữa, làm sao đây, tuần sau phải thi rồi." Nữ sinh nói rồi bật khóc.
Ta bỗng chốc rối bời ở trong lòng, "thế nhưng ta quả thật không có đem đi, ta muốn lấy cũng không dùng được, vì ta còn chưa học tới nữa, chiếm chỗ ngồi của người khác toàn là dùng triết học chủ nghĩa Marx và khái luận tư tưởng Mao Trạch Đông, sao ngươi lại dùng sách chuyên ngành vậy? nếu không thì như thế này đi, ta mua một quyển đưa ngươi nha." Ta cẩn thận nhớ lại, thật tình không nhớ nổi trong những quyển sách ấy có sách Nội khoa hay không.
"Nhưng cũng không có ghi chép, mà thôi, ta chỉ hỏi thử, sao vận mệnh của ta lại không tốt như vậy chứ" nữ sinh quay người rời đi.
Tần Hoan nhíu mày, "ngươi đền một cuốn, ngày mai toàn lớp đều đến thì rất phiền phức."
"Nhưng ta thấy bộ dạng của nữ sinh đó rất sốt ruột thật giống như bị mất sách."

Chiếm chỗ ngồi, đúng là sẽ bị mất sách, nhưng ai có thể đem sách đi chứ?
Đợi thêm lát nữa, thấy không hề có người khác đến, ngược lại người tới là người quen, sư tỷ tiến sĩ của hiệu y viện.
Ta kể cho nàng nghe quá trình của sự việc.

"Không ngờ, nộ khí của tiểu tử nhà ngươi cũng lớn quá ha" sư tỷ cười ha ha nói.
"Trong trường thực sự có kẻ ăn trộm sách."
"Hả?!"
"Nhưng không phải người trong trường, sách chuyên ngành của chúng ta khá đắt, có một số cuốn còn có ghi chép, có một số người buôn bán sách cũ bên ngoài trường học sẽ đến ăn trộm, sau đó đem ra bán."
"Người mua phải là người của trường y, họ không biết những cuốn sách này có nguồn gốc không rõ ràng sao?"
"Có một số được bán là sách cũ của sinh viên tốt nghiệp, có một số thì khó nói lắm vì có nguồn gốc không rõ ràng, nhưng sách cũ của sinh viên tốt nghiệp đều là bản in trước (bản in của lần xuất bản trước), người mua đương nhiên hy vọng mua được bản in mới, có nhu cầu, thì tự nhiên sẽ có người nghĩ cách làm."
"Chợ bán sách cũ ở đâu?"
"Ngươi muốn đi tìm à? Thế thì gần giống như mò kim đáy biển, Nội khoa có gì mà khó thi, đến tiệm mà in đề thi thật hằng năm, lão sư thực ra rất lười, họ ra một kho đề thi, sau đó rút đề từ trong đó ra một cách lặp đi lặp lại, mỗi năm đều có người nhắc lại bài thi đã từng thi, chỉnh lý xong rồi đi , chủ tiệm cũng rất biết kinh doanh, in nhiều bài thi thành một bản để lưu lại, như vậy thì mọi người đều đi ."
"Áo, còn có bí quyết như vậy nữa!"
"Nhưng hằng năm vẫn sẽ có 30% đề mới, học thuộc lòng đề thi thật đến cùng, thì chuyện đạt yêu cầu sẽ không thành vấn đề, hơn nữa nếu như có thể học thuộc lòng tất cả các đề thi thật hằng năm đến cùng, thì phần kiến thức ấy thực ra cũng gần như bao trùm, trọng điểm chỉ có những điều như thế, chính là hiểu rõ mạch suy nghĩ của đề thi."
"Nếu như ngươi quả thật muốn tới chợ bán sách cũ, có mấy chỗ, khó tìm lắm, để ta vẽ bản đồ cho ngươi nhìn."
Ta cầm bản đồ kho báu về tới ký túc xá, kể cho Phương Phương, Tuyết Mai, Đỗ Trọng nghe một tí, Đỗ Trọng gật gật đầu, rồi liên hệ với mấy người của lớp Lâm sàng khóa trên, mọi người chuẩn bị chia nhau ra tới tiệm sách cũ để tìm hiểu căn nguyên.
"Đỗ Trọng, sao hôm nay lớp Lâm sàng khóa trên chỉ tới có một nữ sinh?"

"Trong lớp họ cũng đang thảo luận chuyện này, cũng cảm thấy bản thân không làm đúng, chẳng qua là bị mất sách trước kỳ thi thì thực sự hơi sốt ruột, nhưng mà tranh luận với ngươi thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Còn có, nói với họ về tiệm có đề thi thật hằng năm."
Cũng không có đi chèo thuyền, tổng cộng có bốn tiệm sách cũ, chúng ta chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm cầm một tờ danh sách tên người bị mất sách và thư mục (dánh sách tên các sách báo, tác phẩm) bị mất.

Ta một tổ với Tần Hoan, Phương Phương, sắp đặt như vậy là có nguyên nhân, ta thì mù đường, Phương Phương vốn dễ đi lạc, Tần Hoan giống như bồ câu, tự trong não có GPS.
Nói tiệm sách cũ là tiệm, chứ thực ra ở trong tòa nhà dân cư, bước vào một mùi ẩm mốc, từ trên nóc xuống mặt đất toàn là sách cũ đủ loại đủ kiểu, một nửa là tài liệu giảng dạy, chủ tiệm là một ông già, đeo mắt kính, chúng ta hỏi có loại tài liệu giảng dạy y học không, chẳng hạn như Nội khoa là gì, ông lão chỉ vào một đống sách, "ở đâu, thì tự các ngươi tìm đi."
Tần Hoan nhìn chúng ta một cái, tìm ông già nói chuyện phiếm rồi, ta và Phương Phương lục trong đống sách tìm môn học (tên sách) và tên người quen thuộc.
Quả thật lục được một quyển《 Nhi khoa 》, là của một học tỷ khác, tên của nàng còn ở trên mặt.
Ta đưa sách cho Tần Hoan, Tần Hoan nhìn một cái.
"Đại thúc, cuốn sách này bán sao vậy."
"12 đồng."
"Thế nhưng vốn chỉ cần 30 đồng thôi, ngươi xem, chưa tới hai cân, mà bán giấy chỉ có giá 5 hào." (ý là nguyên đống sách đó chỉ có giá 30 đồng thôi, sao lại bán cuốn Nhi khoa với giá 12 đồng)
"Đây là sách chuyên ngành, quý, ta đây còn chưa dọn dẹp và chỉnh lý, nếu chỉnh lý xong và đưa đến tiệm sách, thì không có giá này."
Đây là tiệm sơ cấp, ông lão sẽ phân loại và chỉnh lý sách, kém thì bán cho vựa ve chai, tốt thì bán cho tiệm sách cũ có mặt tiền.
Lúc ấy network, photo, , print chưa phát triển như hiện nay, còn sẽ gửi một số cho tiệm sách cũ ở nơi khác, trường y Hải Vương Tinh được coi là tương đối tốt, sách có ghi chép vẫn rất được hoan nghênh, đôi khi có thể bán được với giá thấp hơn giá gốc 20%, một số còn đắt hơn mua sách mới.

Nhóm của Đỗ Trọng thì tới một tiệm sách cũ lạc hậu, trang phụ bìa của sách đều bị xé mất, có một số tên ở bên hông (gáy sách) bị mài tới rất mờ.

Bây giờ xin lão sư file PPT là được rồi, có một số học sinh đến sách cũng không mua, ghi chép bằng cách quẹt quẹt lên pad, đường dây bán sách y học second-hand này đoán chừng sắp đóng cửa ngừng kinh doanh rồi.
Nhưng lúc đó trong lòng chúng ta thì nghĩ, sao loại hắc điếm này không đóng cửa ngừng kinh doanh nhỉ? còn có vẻ rất hưng thịnh nữa.
"Đại thúc à, lớp chúng ta còn có bạn học muốn vài cuốn Nội Ngoại Sản phụ Nhi, gần nhất còn có không?" Tần Hoan mua cuốn Nhi khoa rồi hỏi tiếp.
"Ờ, có một cậu con trai thường xuyên đưa sách đến, cuốn Nhi khoa này là do hắn cầm tới, ngày mai có thể sẽ đến, ngày mốt các ngươi tới xem nữa đi." Tần Hoan lưu lại số điện thoại của chủ tiệm, để hắn báo cho chúng ta biết ngay khi vừa có sách.
"Chúng ta báo cảnh sát đi." Chúng ta ngồi trong ký túc xá mở cuộc họp nhỏ, đặt cuốn Nhi khoa đó ở giữa, Tần Hoan mua nó về, đây cũng chính xác là quyển sách mà khóa trên bị mất.
"Án trị (giá trị của tài sản, tiền bạc,...!có liên quan tới vụ án) nhỏ quá, có thể sẽ không lập hồ sơ đâu.

Ta đã nói với phụ đạo viên, nàng cũng nói sự việc này không có cách nào khác, chỉ có tự mình cẩn thận hơn, nhưng nàng đã nói sự việc này cho phòng bảo vệ của trường học rồi, nói là bảo vệ của tòa nhà dạy học sẽ tăng cường tuần tra." Ở thời đại mà chưa có hệ thống giám sát và kiểm soát, điện thoại di động còn chưa phổ cập, thì phần tử phạm tội có thể thừa cơ lẻn vào vẫn còn rất nhiều.
"Dù cho tìm được toàn bộ sách, thì mua cũng phải tốn không ít tiền, với lại mua càng nhiều, càng mất nhiều.

Hơn nữa chính mình tốn tiền mua sách mà mình bị mất, cứ có cảm giác không đúng lắm."
"Chúng ta phải bắt được tên trộm này." Ta suy nghĩ, mặc dù ngay cả tên trộm trông như thế nào chúng ta cũng không biết.
Chủ tiệm sách cũ giữ kín như bưng về tướng mạo của cậu con trai thần bí, Tần Hoan đã làm quen nói chuyện mấy lần mà không làm quen được, chỉ biết rằng đeo mắt kính.
Phương Phương Tuyết Mai luân phiên đi tìm sách mua sách, quả thật còn tìm thêm được mấy quyển bị mất.
Ta bỏ ra cả hóa sinh, hoá học hữu cơ, hoá học vô cơ, hóa học XX những cuốn sách đáng giá nhất của ta, rồi ngầm viết rất nhiều tên nhỏ ở bên trong, và đặt trên bục giảng làm mồi nhử, nhưng các ghi chép lác đác ở bên trong, còn bị nước miếng lúc ta ngủ gật làm cho nhăn nhúm.
Giờ cơm trưa và cơm tối là có ít người nhất, xác suất xuất hiện kẻ trộm sách cao nhất, chúng ta sắp xếp ca để bảo vệ, mấy ngày đó ta đã lập kỷ lục khi ta liên tục có thời gian tự học lâu nhất, và ăn bánh bao mỗi bữa.
Bỗng nhiên có một ngày vào giữa trưa, đang lúc ta hơi mơ màng vì buồn chán, thì nghe thấy trên lầu có tiếng ồn ào náo động, thấp thoáng có người đang la lên "bắt trộm!"
Ta xông ra cửa, thì nhìn thấy một nam sinh mang mắt kính đang đeo cặp sách chạy nhanh xuống cầu thang, Đỗ Trọng rượt theo ở phía sau.

Muốn qua ta à, không có cửa đâu, ta có thể chiến thắng được hậu vệ át chủ bài của học viện Dược đấy.


Lập tức tăng tốc, xô mạnh vào bên hông, nam sinh đeo mắt kính bị ta xô cái lộn nhào, bò dậy muốn chạy tiếp, ta liều chết mà túm chặt quần áo của hắn, tháo mắt kính của hắn xuống phát một, lúc này Đỗ Trọng đã đến rồi, tất cả các bạn học nghe thấy tiếng động mà đến ở giảng đường bên cạnh cũng chạy ra, vây lấy chúng ta.
"Đánh tên trộm đi, tên trộm sách."
Đỗ Trọng tiến lên đá một cước, "không được đánh nữ, vì người bắt trộm chính là nữ."
"Ủa ai là nữ, không phải hai người nam ư?"
Đồ vô dụng, ta dậy thì tốt như vậy, các ngươi đọc sách đọc tới mù rồi sao?!
Đỗ Trọng kéo quần áo của tên trộm lên, trùm mặt của hắn lại, và ghìm chặt hai tay.
Quần chúng vây coi đánh cho tên trộm một trận tơi bời, bảo vệ dưới lầu vội vàng chạy lên "đừng đánh đừng đánh, đừng làm chết người." Vừa can ngăn, vừa lén thúc tên trộm hai cái dùi cui nữa, và trói hắn đưa tới phòng bảo vệ.

Dọc đường đi số người xem cảnh náo nhiệt tụ tập ngày càng đông, bây giờ ta biết vì sao cách mạng toàn là bắt đầu từ phong trào học sinh, vì học sinh tham dự cuộc vui với tinh thần không sợ chết thật là lớn.
Kẻ trộm bị đưa tới phòng bảo vệ rồi, Đỗ Trọng và Tô Mộc đi theo để lấy lời khai, ta bị đụng bầm tím một vùng ở trên chân, còn hơi đau, được đưa tới hiệu y viện để kiểm tra vết thương.
"Thực ra ta không sao cả."
"Tiểu tử nhà ngươi đến nữa à", sư tỷ tiến sĩ của hiệu y viện đã là người quá quen rồi.
"Uhm, bổn cô nương đến nữa...."
Sư tỷ cẩn thận kiểm tra một phen "không sao, chỉ hơi tổn thương mô mềm, chườm lạnh trong 24 tiếng, sau đó đổi sang chườm nóng, là sẽ tốt thôi."
Mọi người thấy ta không sao, đều thở phào, "ta không sao, mọi người cũng vất vả rồi, khỏi cần giúp đỡ nhé, tự ta quay về ký túc xá là được rồi." Nói hát ngân nga đi trở về ký túc xá, dọc đường còn mua mấy cây kem que, chuẩn bị chườm lạnh.
Trở về thì thấy, tất cả các nàng còn chưa về, ta mới đổi ý, đi đến giường của Phương Phương một chuyến, ngậm một cây kem que, đắp cây khác lên chân, rồi đắp chăn.
Một lát, Tần Hoan thở hồng hộc chạy vào "bị thương chỗ nào, con cừu nhỏ đáng thương, để ta nhìn xem."
"Bị liệt, nửa đời sau phải dựa vào ngươi rồi" ta nói một cách đau đớn đáng thương "ngươi sờ, chân ta đều lạnh, không có cảm giác.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.