Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 63: 63: Chương 55





Những người đang trong tình yêu cuồng nhiệt muốn làm ra vẻ điềm nhiên như không, thực sự là không thể, ngày nào ngươi cũng vui vẻ phấn khởi, trạng thái tràn đầy hào hứng, ánh mắt phát sáng lấp lánh, tâm trạng tốt mà không có lý do, tất cả đều sẽ bán đứng ngươi, nhất là khi tổng cộng một ký túc xá chỉ có bốn người, trong đó hai người đột nhiên hưng phấn giống như con thỏ đập thuốc (chất kích thích/hút ma túy), phi gian tức đạo (không phải kẻ gian thì là trộm cắp).

Lúc đó đã đến tuần thi (1 hoặc 2 tuần trước khi thi cuối học kỳ ở đại học) rồi, không có tiết nào cả, việc mà ta và Tần Hoan hai người mỗi ngày vẫn làm giống nhau là, ăn cơm, đi tự học, đi ngủ, nhưng sao lại thú vị như thế chứ.

Nàng thích ăn cái gì ta rõ như lòng bàn tay, ta thích ăn cái gì, nàng như đếm của báu trong nhà (biết rất rõ ràng), lúc mua cơm gọi món ăn ngay cả ánh mắt cũng không cần trao đổi, mặc ai xếp hàng hoặc cầm bút, hai người đều hết sức hài lòng.

Khi ăn cơm ngươi đâm ta một cái, ta đâm ngươi một cái, cười khanh khách suốt, giống như một cặp ngu si làm không biết chán, trước kia cảm thấy các cặp tình nhân đút cơm cho nhau trong nhà ăn thì rất buồn nôn, hiện tại mà lựa được một sợi thịt toàn nạc là muốn bỏ vào trong chén của Tần Hoan ngay, thấy cái miệng nhỏ của nàng dễ thương thế đấy, hận không thể nhét thẳng sợi thịt vào.

Người thích nuôi sủng vật đều có chút ham muốn cho ăn, khi ăn lẩu cá cùng nhau, Tần Hoan lựa ra miếng thịt ngon trên má cá, lắc lắc trước mặt ta, dụ dỗ ta tiến về phía trước ngậm lấy nó, giống như dụ dỗ tắc kè hoa của nàng ăn sâu bột.

Ta nghĩ bụng, mặc dù ta thích ăn cá, mặc dù đây là miếng thịt ngon nhất, nhưng một chút sức hấp dẫn cũng không có, thứ mà ta nhìn chằm chằm là cái miệng nhỏ của ngươi được không, nếu không phải có khoảng trăm người xung quanh đang nhìn, thì ta đã nhào tới cắn một cái từ lâu rồi.

Thứ nhất định phải chia ra ăn, chẳng hạn như kem que, tuy rằng mỗi người một cây, (nhưng) nhất định mỗi người (phải cắn) một miếng, cho dù ăn quả anh đào, cũng không ăn hết một trái, nhất định phải cắn nửa trái trước, nếu như chua, thì tự mình ăn, ngọt, vậy thì chắc chắn phải cho đối phương nếm thử.

Lúc tự học, đọc sách, thì bắt đầu chuyền mảnh giấy, lần cuối cùng ta chuyền mảnh giấy là khi vẫn còn học tiểu học cơ, thi môn toán, hàng phía trước hỏi ta đáp án, ta bèn viết vào một tờ giấy rồi đưa tới, kết quả bị lão sư bắt sống, còn gọi mẹ ta đến nói chuyện, nhỏ tuổi thế này mà đã gian dối, gian dối đấy, sau này làm sao đây, mẹ ta đánh ta một trận tơi bời, sau đó ta có bóng ma tâm lý đối với mảnh giấy nhỏ, bây giờ sao lại thích viết như vậy chứ?
Về sau cảm thấy mảnh giấy nhỏ không đã ghiền lắm, ta có nhiều lời muốn nói như vậy, một mảnh giấy nho nhỏ làm sao chứa hết, lấy trực tiếp tập nháp toán cao cấp ra, lúc tự học, đẩy qua đẩy lại một cuốn tập lớn, nhưng chẳng biết sao mà, hiệu suất tự học vẫn rất tốt, những từ đơn CET-4 giống như mọc rễ trong não của ta, muốn quên cũng quên không được.

Thức dậy cùng nhau, đánh răng cùng nhau, ăn sáng cùng nhau, đi tự học cùng nhau, ăn trưa cùng nhau, đi tự học cùng nhau, ăn tối cùng nhau, đi tự học cùng nhau, chạy bộ cùng nhau, trở về ký túc xá cùng nhau, rửa mặt súc miệng cùng nhau, lên giường cùng nhau, lúc ngủ nàng còn phải gối lên cánh tay của ta, hận không thể bám trên người ta, thế nhưng mùa hè có nhiệt độ trung bình là 36, ký túc xá còn không có điều hoà không khí, chỉ có một cái quạt nhỏ là đồ điện trái quy định để thổi tí gió.

Giống như hai cục kẹo da bò (giống kẹo mè xửng của Việt Nam) dính vào nhau, muốn kéo cũng kéo không ra.

Phương Phương không thể nhìn tiếp được nữa "Tần Hoan à, có phải không gối lên cánh tay của Thảo Dã thì ngươi không ngủ được đúng không."

"Đúng vậy" Tần Hoan nói cười mỉm chi, sau đó vây quanh bên cạnh ta.

Phương Phương thở dài "các ngươi biết cái gì là sống không bằng chết không? đố chính là nhà xác có điều hòa không khí, mà ký túc xá chúng ta thì không có, hơn nữa còn phải ăn cẩu lương, ăn, cẩu, lương, ôi..."
Nhưng theo như Tần Hoan nói, từ nhỏ nàng đã bị mất ngủ và dễ tỉnh, ban ngày lại dễ ngủ gật, về sau ngủ cùng với ta, thì chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, ngủ một giấc tới sáng, buổi sáng đầu óc rất tỉnh táo.

Sau này chia cách ở hai nơi, nàng bao giờ cũng yêu cầu ta gửi cánh tay cho nàng, để nàng có thể ngủ ngon giấc.

Tuyết Mai nói, khách hàng thuê gia sư của nàng, một tiểu cô nương đang học cấp 2 sắp thi cuối học kỳ rồi, mỗi ngày đều yêu cầu học thêm, chủ thuê của nàng bảo nàng ở trong nhà họ đi, như thế hằng ngày khỏi phải chạy tới chạy lui, tiết kiệm thời gian, nàng không cần chúng ta giúp đỡ gì cả, rồi dọn đi như bay.

Có người hỏi Tô Mộc thế nào rồi?
Hoàn toàn không có quan tâm được không, cái gì gọi là trong mắt của ta chỉ có ngươi, ngoài Tần Hoan ra thì ta không nhìn thấy gì cả, mù có chọn lọc.

Thi cuối học kỳ ở đại học có một loại đặc tính two week (vì gieo vần, nên đừng so đo ngữ pháp), đó là mọi người thường hay bắt đầu tỉnh ngộ vào thời điểm 2 tuần trước khi thi, đồng thời ra sức đọc sách, nhưng thành tích thường thường là too weak, tuần thi trôi qua trong lén lút lét lút lén lút mà ngọt ngào.

Lần này ta cũng không lo lắng chuyện rớt môn chút nào cả, bởi vì thi xong thì bản thân cảm thấy vô cùng tốt.

Tuyết Mai là kiểu cần cù bù thông minh, có bản ghi chép siêu tỉ mỉ.

Tần Hoan là kiểu kỹ xảo, áp đề (suy đoán đề thi có thể cho thi và soạn trọng điểm để chuẩn bị) vô cùng chuẩn, áp đề của Tần Hoan phối hợp với ghi chép của Tuyết Mai, cộng thêm đề thi thật hằng năm của tiệm nữa, ta cảm thấy mình thi cũng không tệ đâu.

Đương nhiên Phương Phương không cần những thứ này, nàng là tuyển thủ kiểu thiên tài, não giống như máy , chỉ đọc sách một lần, là biết rất rõ ràng, cái gì được viết ở trang nào dòng nào, trong giờ học giải phẫu sau này, lão sư giải phẫu có một đoạn nhận xét vô cùng chuẩn xác, "lớp các ngươi có một bạn học, làm bài thi rất tốt, ngoài trả lời tất cả các câu hỏi đều đạt được điểm ra, thì không khác một chữ, một dấu câu nào cả so với mô tả trong sách, nguyệt mãn tắc khuy (trăng tròn thì sẽ khuyết), ta không thể không cho nàng 98 điểm, chỉ có thể trừ điểm vào thành tích ngày thường." Phải biết phòng giảng dạy và nghiên cứu giải phẫu nổi tiếng là siêu nghiêm ngặt, lần đó điểm trung bình của lớp chúng ta chỉ có 70, còn nhờ vào thành tích ngày thường kéo lên, vì vậy trên thực tế, nàng hoàn toàn không cần ôn tập, nàng chỉ là thuận theo tiết khí, có vẻ như đọc sách một tí mà thôi.

Tuần thi kết thúc, nghỉ hè bắt đầu, ta rất căm ghét nghỉ hè, chúng ta mới ở bên nhau hai tuần mà sắp phải xa nhau hai tháng, quá tàn nhẫn.


Một ngày bằng ba thu, một kỳ nghỉ hè 60 ngày, vậy chính là 180 năm, bằng với thay đổi bốn triều đại Tống Tề Lương Trần, không được, rất khó chịu, rất khó nhẫn.

Nàng sắp đi rồi, đêm hôm đó, ta không ngủ, nàng cũng không muốn ngủ, nhưng vẫn ngủ gật mấy lần, không làm gì cả, chỉ nhìn nhau, nhưng không nhìn đủ đâu.

Ta nói "ngươi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải ngồi xe, mệt mỏi."
"Không, ta không nỡ, không nỡ nhắm mắt lại, bắt đầu từ ngày mai sẽ không nhìn thấy ngươi trong hai tháng, sao có thể kiên trì nổi chứ." Ngón tay của nàng di chuyển nhẹ nhàng dọc theo đường nét trên khuôn mặt ta.

"Ta muốn vẽ lại ngươi, vẽ vào trong tim ta."
"Ngươi mà là hoạ sĩ, thì đoán chừng ta trông như một cái đầu heo ở trong tim ngươi."
Lúc buồn chán ta đã từng làm một thống kê, tên thân mật giữa người yêu với nhau, từ "heo" thế mà lại xếp ở vị trí cao, đứng sau "bảo bảo" (baby), chắc có lẽ cả hai thứ này đều là những sinh vật chỉ ăn chỉ ngủ trong tình trạng không não, những người đang yêu đương thích cho nhau ăn, hơn nữa IQ bằng không, và nói ra miệng toàn những lời buồn nôn, còn cảm thấy rất dễ thương.

Trời sáng rồi, chuyến tàu của nàng chạy trước chuyến tàu của ta, bởi vì ta muốn tiễn nàng, không nỡ để nàng tiễn ta, thống nhất là đưa đến trạm xe buýt, nàng đi cùng với đồng hương của nàng, đến trạm xe buýt sớm, xe buýt chạy chiếc này tới chiếc khác, nàng nắm tay của ta không muốn lên xe, xe lửa quả thật sắp khởi hành rồi, ta quyết tâm ném hành lý của nàng lên trên xe, đẩy người lên trên xe, đóng cửa xe cái đùng, xe bắt đầu chạy.

Nhìn nàng đứng ở dãy cuối cùng, mặt dán vào kính cửa sổ xe, nước mắt giàn giụa, giống như chó lang thang ở trạm thu nhận, ta đạp xe đạp bắt đầu đuổi theo xe buýt, xe buýt chạy nhanh, trong chốc lát đã bỏ mất ta, nhưng nó phải dừng trạm, phải chờ đèn đỏ, ta không cần đâu, chạy một mạch vượt đèn đỏ rồi rẽ vào đường nhỏ, đuổi theo xe buýt chợt gần chợt xa, đôi mắt của nàng đã lấy đi hồn phách của ta rồi, ta chính là dã quỷ du tẩu (ngao du) ở thành phố Hải Vương Tinh.

Xe buýt xuyên qua toàn bộ thành phố, rồi dừng ở trạm cuối, Tần Hoan nhanh chóng nhảy xuống xe, ôm ta đang thở hồng hộc, nước mắt khắp mặt.

"Ta đậu xe đạp một cái, rồi đưa ngươi vào."
"Đậu xe đạp ở đây rất dễ bị mất, mau trở về đi."
"Ta không nỡ bỏ ngươi."
"Ta cũng không nỡ."

Ta khóa xe đạp ở vệ đường, mất thì mất thôi, cùng lắm thì ăn màn thầu một tháng.

Kéo hành lý của Tần Hoan đi tới chỗ soát vé, ta không có vé, nên không vào được.

"Mau trở về đi, tự ta có thể làm."
Ta bị nhân viên soát vé chặn ở bên ngoài, thấy Tần Hoan đi tới phòng chờ với vẻ nhất bộ tam hồi đầu ("đi một bước ngoái đầu ba lần", ý là lưu luyến không muốn rời xa), bỗng nhiên lòng sinh một kế, chạy đến phòng bán vé, mua một tấm vé chặng ngắn nhất cùng chuyến tàu với Tần Hoan, người tòng quân nhanh chóng tiến vào cổng vào nhà ga và chui vào phòng bán vé.

Tần Hoan mới vừa tìm được chỗ ngồi xuống, đang lau nước mắt.

Ta nhảy tới trước mặt nàng, nàng giật nảy mình.

"Sao ngươi vào đây."
Ta lắc lắc tấm vé chặng ngắn "ta đưa ngươi lên xe, có thể nhìn ngươi nhiều một chút là một chút."
Tần Hoan dựa vào trong ngực ta, kéo áo sơ mi của ta, hít hít cái mũi, trông như một động vật nhỏ, giống như khi lần đầu chúng ta ôm nhau ở thao trường, vì chuyện của Tuyết Mai, lúc vừa mới khai giảng, trong tim ta khẽ rung động, cởi áo sơ mi xuống, lau sạch nước mắt nước mũi của nàng "ngươi đem về đi, nhớ giặt sạch giúp ta lúc khai giảng mang trả cho ta."
Nàng ngẩng đôi mắt hơi sưng lên mà nhìn ta "uhm".

Xe lửa sắp khởi hành rồi, ta cất kỹ hành lý của nàng, dọn dẹp giường nằm và cái bàn nhỏ một tí.

"Lần này ta thực sự phải đi rồi." Ta nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay với Tần Hoan.

Tần Hoan nói với ta cái gì đó, nhưng tiếng còi tàu hỏa inh ỏi quá, ta không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của nàng, nói không phát ra tiếng "Ta.

Yêu.

Ngươi".


Xe lửa chạy đi rồi, mang theo nỗi nhớ và lo lắng của ta, toàn thân của ta không còn một chút sức lực nào cả, do mệt lả vì đạp xe nhanh, cùng sự rời đi của nàng trong nháy mắt đã khoét rỗng ta, ta chỉ còn lại một bộ thể xác, cầm tấm vé chặng ngắn kia, bay chầm chậm ra khỏi nhà ga xe lửa, may mắn thay xe đạp vẫn còn, nhưng ta đã không còn sức lực để đạp nó về.

Một ngày sau, ta ăn không ngồi rồi trong ký túc xá vắng vẻ, thực ra ta có rất nhiều việc phải làm.

Giường là nơi từng ngủ cùng với nàng, còn sót lại mùi vị của nàng, nhưng nàng không có mặt, nhà ăn là nơi từng ăn cùng với nàng, nhưng bây giờ lựa ra sợi thịt cũng không biết phải cho ai, khỏi cần đi tự học, ngồi xuống, giở tập nháp toán cao cấp ra, trên mặt là nét chữ nho nhỏ xinh đẹp của nàng, lúc rửa mặt súc miệng, tại sao ta có thể mua một chậu rửa chân to thế này, đặt chân vào nhưng không có đôi chân thứ hai giẫm lên, trống rỗng, chỉ có thể lặng lẽ lau khô, rồi lặng lẽ đổ hết nước.

Khi ngươi ở ngoài kia trèo đèo vượt núi, thì ta ở trên con đường dài vô tận trong cô đơn.

Nàng gọi điện thoại cho ta, báo nàng đã tới, nhưng rất nhớ ta, không ngủ được, nhớ cánh tay của ta.

Ta trả lời nàng, ta vẫn chưa đi, rất nhớ nàng, không ngủ được, nhớ môi của nàng.

"Ta muốn tới thăm ngươi, chuyến tàu của ta chạy ngang qua thành phố Thổ Tinh, ta sẽ đổi vé tàu một cái."
"Đổi thì không có giường nằm, ngươi phải ngồi mấy chục tiếng để trở về."
"Không sao, có giường ta cũng không ngủ được, rất nhớ ngươi." Ta kinh ngạc trước những gì mà mình nói ra miệng, vì ta đã từng là người không giỏi bày tỏ tình cảm.

"Được! Nếu không thì ngươi ở thêm mấy ngày đi, ta mua vé giúp ngươi lần nữa." Giọng của nàng vui vẻ lên trong nháy mắt.

"Ta muốn dẫn ngươi đi leo tháp Thổ Tinh, ăn đồ ăn vặt của Thổ Tinh, dạo chơi các con phố nhỏ ở Thổ Tinh."
"Ta muốn tới nhìn cái giếng mà hồi nhỏ ngươi từng té vào, ngồi trên cái băng ghế có một cây đinh ở trường cấp 2 của ngươi, xuyên qua rừng cây nhỏ nơi lưu lại nụ hôn đầu của ngươi."
"Đáng ghét, ngươi đến Thổ tinh là ba giờ chiều ngày mốt, ta tới đón ngươi."
"Sao ngươi tính nhanh như vậy."
"Ta vốn định chiều mai đến sân ga để tìm ngươi nhân lúc tàu ngừng chạy, mang ít đặc sản Thổ Tinh của cô chú tới cho ngươi, ta đã thống nhất với sạp gà quay rồi, ngày mai để lại một con gà quay nhiều da nhất cho ta."
"Được, ngày mốt chúng ta ăn gà quay cùng nhau, chờ ta."
Cúp điện thoại, trái tim chưa bao giờ nhảy nhót như thế, Thổ Tinh, ta tới đây, ta suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho gia đình, nói phải mấy ngày sau mới về, cưới vợ thì quên mẹ, đúng là luật thép tàn khốc, sau đó ngâm nga tiểu điệu (một loại thể tài dân ca của dân tộc Hán) và đi siêu thị, mua rượu cho chú Tần, chắc mua giăm bông cho dì Tần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.