Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 65: 65: Chương 57





Buổi tối chúng ta đi ăn đồ nướng, đồ nướng của chợ đêm Thổ Tinh rất đặc sắc, đặc sắc ở chỗ, miễn là thứ mà ngươi có thể nghĩ ra, thì đều có thể xiên nướng được, nếu như gọi nhiều mà ăn không hết thì vẫn có thể trả lại, ta đã thử rất nhiều thứ mà mình chưa từng ăn, mùi vị đúng là khá ngon, ta còn học được một câu nói Thổ Tinh "thêm nhiều thì là (hạt thì là Ai Cập) chút".

Con gái ngoan không bao giờ ăn ở hàng quán lề đường mà mẹ ta bồi dưỡng đã hoàn toàn hoang hóa (hoang dã), chẳng những ăn đồ nướng, mà còn uống bia.

Thổ Tinh về đêm đèn đuốc rực rỡ, sau khi ăn uống no đủ ta và Tần Hoan hai người tay trong tay, mỗi người một cây kem que nhỏ của Thổ Tinh, tản bộ trở về một cách chậm rãi.

Xa xa truyền tới tiếng hát "mùa xuân a đến, hoa nhài mùa đông nở, hoa nhài mùa đông nở a cùng nguyệt quới, trong tim của người con gái, gợn a gợn sóng....", người dân Thổ Tinh vui vẻ đang múa trên quảng trường.

Ngày hôm sau là cuối tuần, mẹ Tần hiếu khách nhiệt tình nhất định phải tự tay làm một bữa cơm miền bắc cho ta nếm thử, lập tức trong mắt Tần Hoan lộ ra vẻ vui mừng mà lại sợ hãi.

Mẹ Tần đã đi nhào bột, ta nhẹ nhàng hỏi Tần Hoan "vừa rồi ngươi bị sao vậy?"
"Thực ra mẹ ta nấu ăn không giỏi lắm, nhưng mì sợi mà nàng làm cũng không tệ, may thay nàng định mời ngươi ăn bữa sáng, nếu không thì..." Tần Hoan cười nhẹ, nhún nhún vai.


Trong chốc lát, mì tưới phủ* Thổ Tinh nóng hổi đã được làm xong.

(*Giải thích nhanh: 盖浇面 – tạm dịch là "mì tưới phủ": luộc mì xong rồi để riêng, ngoài ra để riêng rau xào làm món ăn kèm, sau đó đổ rau xào phủ trên bề mặt mì.)
Mì cán tay (mì được cán bằng thủ công) của miền bắc chính là mềm dẻo, dùng lý giải của miền nam để nói, thì chính là cứng.

Người miền bắc ăn cơm chính là khá nhiều chút, dùng lời miền nam để nói, thì chính là rất nhiều, ta thấy mẹ Tần bưng ra bát mì giống như một chậu rửa mặt nhỏ.

Tưới phủ chính là khoai tây xào với trứng gà, nói thật, rất ngon, trong chốc lát ta đã ăn hết một bát rồn rột, còn rất no, mẹ Tần tới nhìn, vô cùng cao hứng, "Thảo Dã, dì làm mì tưới phủ Thổ Tinh ngon không?"
"Dạ ngon!"
"Ngon? Vậy làm một bát nữa đi."
Mẹ Tần nhiệt tình lấy đi chậu rửa mặt nhỏ của ta, trong nháy mắt lại trút đầy cả bát mì thành đỉnh (nhô lên cao).

Tần Hoan đang gẩy cọng khoai tây trong bát của mình đây, thấy ta nhìn bát mì cười khúc khích mà há miệng trợn mắt.

"Dì, mì của ngài rất ngon, nhưng...!số lượng cũng rất nhiều..."
"Ôi, không sao, ngươi ăn đi, trong nồi vẫn còn, mau ăn, phủ thêm lát nữa sẽ không ngon." (ý là đồ ăn đang phủ trên bề mặt mì để lâu sẽ không ngon)
"Ha ha ha" Tần Hoan không nhịn được mà cười phá lên "mẹ, lát nữa chúng ta còn muốn ra ngoài ăn chút đồ ăn vặt đó, ngài chừa cho nàng chút không gian đi (chừa chút chỗ trống cho bao tử)."
"Đồ ăn bên ngoài đâu có ngon như mì mẹ làm, đúng không, Thảo Dã.

Ba của Tần Hoan lại nói rằng khoai tây mà ta cắt giống như chân của băng ghế, đúng là không biết thưởng thức."
"Đúng, đúng" ta suýt tí nữa buột miệng nói ra, "mẹ ngài nói đúng", tới bên miệng thì đổi thành "dì ngài nói đúng", vừa suy nghĩ, hình như cũng không đúng, tuy rằng sợi khoai tây này thực sự to bằng ngón tay...!
Bây giờ nghĩ lại, thừa nhận thẳng thì hay biết mấy, ngu, quan tâm đến sợi khoai tây to cỡ nào chi vậy.

Ta ăn xong bát mì thứ hai trong trăm đắng ngàn cay, Tần Hoan vừa nhìn vừa cười, ta trừng trừng nàng.


Nàng cười nói "ta không giúp được ngươi đâu, chính ta đây còn một bát to này."
Sau khi ăn xong bữa sáng, là tới thời gian trò chuyện.

"Thảo Dã à, thành tích ở trường thế nào hả? Có sở trường gì hả? Học chuyên ngành nào hả? Quê quán ở đâu hả? Ba mẹ làm gì hả?"
"Thành tích của học kỳ này vẫn chưa có, nhưng chắc Tần Hoan tốt hơn ta..."
"Nàng chơi bóng rổ rất giỏi." Tần Hoan bổ sung thêm.

"Hả, bóng rổ...!việc học tập trong đại học vẫn rất quan trọng, ta thường xuyên nhấn mạnh với Tần Hoan."
"Ngươi học chuyên ngành Pháp y à?"
"Dạ, lúc thi đại học không thi tốt, nên điều chỉnh."
"Hả, điều chỉnh hả."
"Quê quán của ta ở thành phố Thủy Tinh."
"Uhm, ta từng đến Thủy Tinh, nơi đó khá tốt."
"Ba ta là bác sĩ, mẹ ta là giáo viên."
"Gia đình phần tử trí thức, rất tốt.


Tần Hoan có mối quan hệ rất tốt với ngươi, thường xuyên đề cập ngươi với ta, bạn học các ngươi ở cùng nhau, phải thúc đẩy lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ trong học tập."
"Dạ được, dì, ta sẽ cố gắng."
Cuối tuần mẹ Tần còn phải đến đơn vị để tăng ca, Tần Hoan hỏi ta còn muốn đi đâu chơi.

"Ta muốn đến trường tiểu học, trường trung học của ngươi, đi tới những ngõ hẻm mà ngươi đi qua mỗi ngày, ta muốn đi vào trong cuộc sống mà trước khi ngươi biết ta để nhìn một chút."
"Mẹ ta tương đối nghiêm túc, ngươi đừng để ý nha."
"Sẽ không, mẹ ngươi nói đúng."
Mẹ Tần là một người xem sự nghiệp là chí thượng (cao nhất), nàng là kỹ sư, toàn bộ công trường chỉ có nàng là nữ, đội nón bảo hộ chạy lên chạy xuống, nhưng công việc của nàng được làm tốt vô cùng.

Điểm này đã ảnh hưởng sâu sắc đến Tần Hoan, về sau cũng ảnh hưởng gián tiếp đến ta.

Tần Hoan cười, "đi thôi, chắc ăn no rồi, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.