Đoàn đội của Tiêu Nhượng bận rộn cả buổi chiều, Thẩm Ý cũng rất bận.
Bởi vì biết chiều nay bên quan hệ công chúng sẽ đăng bài lên mạng, nên Thẩm Ý canh Weibo cả buổi chiều. Nhà trường đã chuẩn bị rất nhiều hoạt động dành cho ngày lễ kỷ niệm thành lập trường. Nhiều cựu học sinh có tên tuổi về trường tham gia tọa đàm và góp ý cho thế hệ đàn em, các học sinh có thể lựa chọn buổi tọa đàm theo sở thích. Trước đây Thẩm Ý rất tích cực với loại hoạt động này, thế nhưng hôm nay cô lại chẳng tham dự cái nào, chỉ trốn trong lớp theo dõi tình hình qua điện thoại, giống như một người nghiện net nặng.
Đợi mãi mới thấy Phó Tây Thừa tung ra bằng chứng, sau khi thấy bình luận của cư dân mạng đã đảo chiều như ý họ, lúc này cô mới gục xuống bàn, mệt lả như vừa kết thúc một trận đánh ác liệt.
“Lo lắng cho Tiêu Nhượng à?” Dương Việt Âm đứng trước bàn của Thẩm Ý, vừa ăn gà rang muối vừa nói: “Vậy thì bây giờ mày hãy tự lo cho mình đi.”
Mặc dù Tiêu Nhượng đã giải được nỗi oan nhưng cư dân mạng vẫn không ngừng bàn tán về chuyện này, trên thực tế thì vụ bê bối lần này của Tiêu Nhượng đã cống hiến cho họ khá nhiều tư liệu sống để thưởng thức. Khi cốt truyện chính đã kết thúc, người ta bắt đầu để ý đến những phần râu ria. Đầu tiên là video Tiêu Nhượng biểu diễn trong ngày thành lập trường đã nhận được hàng chục nghìn lượt chuyển tiếp, bình luận của mọi người toàn kiểu:
“Trường nào mà xịn sò vầy???”
“Tui cũng muốn xem Tiêu Nhượng live ‘I really like you’!!!”
Không phải lúc nào dân tình cũng được xem minh tinh diễn live, đặc biệt là Tiêu Nhượng còn chẳng phải idol hát nhảy. Thông thường cậu chỉ hát trên các sân khấu lớn như đêm hội giao thừa hoặc các chương trình tạp kỹ hàng đầu. Vé của Xuân Vãn năm ngoái đã bị đội giá lên mấy ngàn tệ, Thất Trung quá lãi lần này!
Tuy nhiên, video kỷ niệm thành lập trường cũng không thể khiến dân tình hào hứng bằng clip ghi lại màn chơi game mà Phó Tây Thừa đăng lên. Video này không chỉ xoay chuyển cục diện, đồng thời còn thể hiện tương tác riêng tư giữa các minh tinh, càng thỏa mãn sự tò mò của mọi người, tất cả mọi người đều kích động: “Hoá ra Tiêu Nhượng, Phó Tây Thừa và Kha Tinh Phàm còn cùng nhau chơi game cơ đấy!”
Phó Tây Thừa còn đỡ, rất nhiều người biết quan hệ tốt giữa anh và Tiêu Nhượng, anh cũng từng tương tác qua lại với Kha Tinh Phàm trên Weibo. Trọng tâm là Tiêu Nhượng và Kha Tinh Phàm! Hai người này lại chơi với nhau!
Tiêu Nhượng và Kha Tinh Phàm là hai ngôi sao trẻ sinh sau 2000 được mọi người chú ý, bức tường đôi Empire[1] vốn thường xuyên được nhắc tới cùng nhau. Quan hệ của bọn họ luôn được công chúng quan tâm, bởi vì hai bên vẫn luôn áp dụng chính sách vua không thấy vua[2], nhiều người thậm chí còn cho rằng bọn họ bất hoà.
[1]cụm từ này mình đã giải nghĩa trong chương 13, nếu quên các bạn có thể tìm lại nhé ^^
[2]vua không thấy vua: một thành ngữ bắt đầu từ thuật ngữ cờ vua, có nghĩa là “một núi không thể có hai hổ”.
Không ai ngờ một scandal từ trên trời rơi xuống, cuối cùng lại để lộ ra thông tin lớn như vậy.
Hai người họ không hề bất hoà! Ngược lại còn rất hợp nhau! Thậm chí còn chơi game chung! Hơn nữa đây tuyệt đối không phải là lần đầu!
Trong ngày hôm đó, super topic* của Tinh Nguyệt CP bùng nổ, rất nhiều fan Tinh Nguyệt đã khóc:
“Nói thế nào đây, à, CP của bạn nhất định sẽ phát đường, quan trọng là bạn phải biết chờ đợi! Má ơi con chờ được rồi! QAQ”
“Em cúi lạy hướng Tây Nam, cảm tạ người đã tung tin lần này, ngài chính là cha mẹ tái sinh của iem đây! Phật Tổ sẽ phù hộ ngài sống lâu trăm tuổi!!!” (hướng Tây Nam ở đây mình nghĩ là ám chỉ Vân Nam, nơi Tiêu Nhượng đang quay phim, cũng là nơi chụp được mấy tấm hình trong scandal lần này)
Không chỉ có fan Tinh Nguyệt điên cuồng cắn đường, fan CP Tiêu Nhượng và Phó Tây Thừa, Phó Tây Thừa và Kha Tinh Phàm cũng vui như Tết, thậm chí Lý Đạc, người vốn chẳng xuất hiện trong video nhưng được nhắc liên tục cũng bị kéo ra, mọi người sôi nổi tag Weibo cậu ta và hỏi: “Đối với đánh giá của Tiêu Nhượng về bản thân, cậu không có cảm tưởng gì sao?”
Sáu giờ chiều hôm đó, Lý Đạc cuối cùng cũng xuất hiện, bình luận bài đăng kia, chỉ nói 8 chữ đơn giản: “Tôi nghe thấy rồi. Chờ đấy cho tôi.”
Tiêu Nhượng: “…………”
Đương nhiên, không phải fangirl đu idol nào cũng chỉ nghiện CP, rất nhiều người hâm mộ vốn chẳng rảnh bận tâm đến điều này, họ còn bận làm một việc khác quan trọng và có ý nghĩa hơn. Bọn họ lấy ID của những nhân vật xuất hiện trong video, sau đó chạy vào game với ý đồ kết bạn với những người đó…………..
Tất nhiên, kết quả của chuyện đó như đá chìm đáy biển. Quần chúng không bỏ cuộc, lại tập trung chú ý vào lịch sử chiến tích của bọn họ, trọng tâm là trận game đêm hôm ấy. Sau đó mọi người phát hiện ra rằng buổi tối hôm ấy chỉ có ba người gồm Tiêu Nhượng, Phó Tây Thừa và Kha Tinh Phàm là không thay đổi từ đầu đến cuối, khác nhau về người thứ tư của mỗi trận, vì thế họ đoán team này hẳn là chỉ có ba người, người thứ tư là do hệ thống ghép vào. Mấy bạn fangirl chỉ biết ghen tị: “Tự nhiên có thể chơi cùng đội với Tiêu Nhượng, Kha Tinh Phàm, Phó Tây Thừa, đúng là tốt số mà!”
Mọi chuyện còn chưa kết thúc, nhanh chóng có người tinh ý nhận ra trong số những người chơi may mắn của buổi tối hôm đó có một tài khoản là nữ, hơn nữa người này chỉ đánh một trận, rất có khả năng là tối hôm đó mới đăng ký, rồi cùng ba người kia chơi game.
Điều này có phần vi diệu. Mọi người im lặng một lúc, có người chỉ ra: “Chẳng lẽ là… bạn của một người trong số họ? Đưa bạn nữ đi ăn gà?”
Phỏng đoán này vừa xuất hiện là trên mạng lập tức xôn xao: “Tôi không tin! Tôi không tin ông trời lại tàn nhẫn với tôi như vậy!”
Đừng trách tại sao mọi người lại hụt hẫng, thật sự là suy đoán này quá đau lòng. Đây không phải là đưa bạn nữ đi ‘ăn gà” bình thường, dù cô gái này là bạn của ai thì chàng trai cũng đưa cô ấy theo chơi game, nói không chừng ba người kia còn cùng nhau chỉ dẫn cho một game thủ mới như cô ấy, kiểu đãi ngộ này…
Cái đệt! Đừng để tui biết cô gái kia là ai!
Trong khi trên mạng còn đang ồn ào, Thẩm Ý cũng bị Dương Việt Âm chỉ vào mũi mà trách: “Không phải tao nói mày chứ, lúc mày làm chuyện xấu không biết nhìn ra trông rộng sao? Không nghĩ tới chuyện ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì phải làm gì à? Cái tên mà mày lấy cũng có tính ám chỉ quá, ‘Tiểu Ý Không Nhỏ’, tất nhiên dân mạng không biết là ai, nhưng mấy đứa lớp chúng mình có thể không biết sao?!”
Thẩm Ý bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên nổi, chỉ yếu ớt chống cự: “Cái tên đó là mày đặt cho tao…”
“Còn dám cãi?” Dương Việt Âm trợn mắt bỏ qua lời bào chữa này: “Phải, là tao đặt cho mày, nhưng tao có bảo mày dùng cái tên này đi chơi game cùng Tiêu Nhượng, Phó Tây Thừa, còn cả Kha Tinh Phàm sao? Bây giờ tốt nhất là mày hãy cầu nguyện Trần Dao Dao nhớ rõ bản thân đã đã đủ tuổi vị thành viên, giết người là phạm pháp, bằng không tao thấy mạng nhỏ của mày xong rồi!”
Thẩm Ý bị những lời đứa bạn nói làm cho hoảng sợ, khi chuyển ghế ra sân thể dục cô cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, gặp ai cô cũng lo là người hâm mộ giấu mặt của Tiêu Nhượng muốn vây đánh mình.
Quan Việt Việt không nhìn nổi nữa, bèn nói: “Âm Âm mày doạ nó làm gì? Mọi người biết thì biết, Tiểu Ý với Tiêu Nhượng là bạn cùng bàn, chơi game với nhau có gì lạ sao? Lúc ngồi cùng bàn nó còn không bị ám sát, điều đó đã chứng minh rằng nữ sinh trường mình can đảm có hạn, Tiểu Ý không chết được.”
Nói rồi Quan Việt Việt ôm mặt, mắt lấp lánh: “Hơn nữa, mày không cảm thấy cảm giác này rất kích thích, rất Mary Sue sao? Cả thế giới đều đang suy đoán mày là ai, đều hâm mộ ghen tị với mày… Tao không sợ chịu áp lực như vậy đâu, Tiểu Ý, lần tới mấy người kia mà chơi game thì có thể mang tao theo không? Tao là cao thủ PUBG, tuyệt đối sẽ không liên luỵ toàn đội!”
Thẩm Ý: “…”
Nhưng có lẽ là bị Quan Việt Việt nói trúng rồi, thật sự chẳng có ai đến làm phiền Thẩm Ý. Cô xách ghế tới vị trí lớp mình, rõ ràng có rất nhiều nữ sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, nhưng phản ứng của họ lại là ngừng bàn tán ngay lập tức, sau đó ra vẻ nhìn quanh nhìn quất như không có việc gì. Còn Trần Dao Dao – tâm điểm mà Dương Việt Âm nhắc tới, cô bạn này vẫn chưa đến.
Thẩm Ý cố gắng không nghĩ tới những gì mà họ vừa nói, sau khi ngồi xuống cô hướng mắt về phía trước, nỗ lực bỏ qua những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang phóng tới.
Đang lúc cô bồn chồn không yên, Tống Hàng đột nhiên đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn thấy cậu bạn, Thẩm Ý thở phào, cho rằng hai người có thể tán gẫu chút đề tài học hành linh tinh để dời đi lực chú ý, không ngờ Tống Hàng vừa mở miệng đã nói: “Vậy bây giờ cậu cũng chơi game à?”
Thẩm Ý: “………….”
Cô khiếp sợ nói: “Sao cậu cũng chú ý mấy tin đồn này thế?”
Tống Hàng tỏ vẻ vô tội: “Tôi nghe thấy mấy người kia nói chuyện, họ đang đoán xem ‘Tiểu Ý Không Nhỏ’ có phải là cậu hay không. Là cậu sao?”
Thẩm Ý muốn phủ nhận, nhưng cô thật sự không muốn nói dối cậu ta, cuối cùng cô đành cúi đầu làm bộ nghịch điện thoại không nói lời nào.
Đây là thừa nhận rồi.
Tống Hàng không tỏ thái độ gì, cậu ta chỉ ngước mắt nhìn lên bầu trời. Trời đã gần tối, lác đác vài đám mây ngang qua chân trời, một ngày đông ảm đạm như vậy, đến cả mây cũng âm u buồn tẻ.
“Nếu lần sau còn muốn chơi thì tôi có thể mang cậu.”
Thẩm Ý ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới xác định lời vừa rồi thật sự là Tống Hàng nói: “Cậu dẫn tôi?”
“Đúng vậy. Tôi cũng chơi PUBG, chắc là không thua kém Tiêu Nhượng đâu.”
Bất ngờ ghê, Thẩm Ý im lặng vài giây mới nói: “Thôi bỏ đi, cậu toàn chơi bản trên máy tính, tôi chỉ chơi qua điện thoại…”
“Bản trên di động tôi cũng chơi.” Tống Hàng nói: “Hơn nữa cậu cũng chỉ chơi mỗi một lần chứ gì? Thế thì có khác gì chơi trên máy tính? Dù sao đều là không biết, đều phải học.”
Giọng điệu của cậu bạn như có ý chọc ghẹo. Thẩm Ý không phục, rất muốn giải thích rằng bản di động cô chơi cũng khá, giết được ba người lận đấy!
Hai người im lặng một lát, Tống Hàng lại nói: “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy mình có trách nhiệm thôi. Cái ngày cậu chơi game, chính là ngày tôi với cậu nói chuyện ở ven đường? Cậu còn hạ quyết tâm rất nhanh, tối đó đã bắt đầu chơi thử rồi. Cậu nói xem nếu như cậu nghiện chơi game, có phải tôi đã hại cậu không?”
Tống Hàng nhắc tới buổi chiều hôm đó, thời điểm cô đang cảm thấy mờ mịt luống cuống, cũng là nhờ lời cậu nói mà cô mới xóa tan được sương mù trong lòng.
Trong lòng Thẩm Ý cảm thấy ấm áp, ngoài miệng lại nói: “Không dám phiền đến cậu. Cậu còn chưa nghiện, nào đã đến lượt tôi.”
Hai người nhìn nhau rồi cùng cười.
Tống Hàng nói: “Tháng sau đi Bắc Kinh, cậu tính sao?”
“Đi máy bay, mẹ tôi bảo tôi đi máy bay. Nhưng tôi có phần do dự, vì tôi say máy bay, lần nào cũng thấy khó chịu. Cậu thì sao, định đi từ sớm à?”
Các hạng mục trong trại mùa đông mà hai người tham gia lần này đều bắt đầu vào ngày 18 tháng 1, kết thúc vào những thời điểm khác nhau, nhưng cơ bản đều trùng nhau. Đây cũng là nguyên nhân khiến các thí sinh phải cân nhắc, rất nhiều cuộc thi của Thanh Hoa và Bắc Đại đều được tổ chức cùng một thời gian, một thí sinh chỉ có thể lựa chọn một trường, không có cơ hội chọn cả hai bên.
“Tôi thì thế nào cũng được.” Tống Hàng duỗi tay, nghiêng đầu hỏi: “Vậy chúng ta đi cùng nhau chứ? Làm bạn đồng hành dọc đường.”
Nếu học sinh cùng trường đi thi ở cùng một thành phố, quả thực đa phần đều sẽ cùng đi. Lần trước Thẩm Ý tham gia cuộc thi viết văn ở Sơn Tây cũng là đi chung với bạn cùng trường, tuy nhiên lần này cô thật sự còn chưa suy xét đến thì Tống Hàng đã nhắc tới.
Nếu bọn họ đến Bắc Kinh vào cùng một đợt thì đúng là có thể đi chung với nhau thật…
Còn chưa nghĩ xong, trước mắt chợt tối đi, có người đang chắn ánh sáng. Thẩm Ý ngẩng đầu, đối diện cô là gương mặt quen thuộc: “Tiêu Nhượng?”
Cô ngạc nhiên đứng lên: “Cậu tới rồi, tôi còn tưởng rằng cậu không tới.”
Tuy rằng Trương Lập Phong mang ghế của Tiêu Nhượng ra, nhưng Thẩm Ý thật sự có phần nghi ngờ. Cô biết lịch trình của cậu rất bận, trở về biểu diễn ở ngày kỷ niệm thành lập trường đã là thể hiện sự ủng hộ đến trường học, nhưng còn ở lại đến tối để xem pháo hoa thì không cần thiết nhỉ?
Hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện, cô vẫn lo nghĩ có khi nào Tiêu Nhượng đã đi rồi không.
Bây giờ thấy cậu thật sự xuất hiện ở đây, Thẩm Ý chỉ cảm thấy trong lòng nở hoa, lúc nhìn cậu ánh mắt lấp lánh như phát sáng.
Cô thì vui vẻ nhưng nhìn Tiêu Nhượng không có vẻ gì là vui cả. Cậu nhìn Tống Hàng, lại nhìn cái ghế cậu ta đang ngồi rồi hỏi: “Đây là vị trí của tôi sao?”
Thẩm Ý nhìn theo: “Phải, Trương Lập Phong mang ra cho cậu…”
Tuy rằng không biết cậu có thể đến không, hơn nữa vị trí của mọi người cũng không phải theo đúng sơ đồ lớp, nhưng Thẩm Ý vẫn cố tình để ghế Tiêu Nhượng ở cạnh mình.
Tiêu Nhượng gật đầu, khách sáo nói với Tống Hàng: “Bạn học Tống Hàng, có thể trả lại chỗ ngồi cho tôi không?”
Ánh mắt của Tống Hàng và cậu chạm nhau, có mấy ngọn đèn đường đã được bật sáng, dưới ánh đèn màu cam, hai chàng trai nhìn thẳng vào nhau.
Vài giây sau, Tống Hàng nhún vai, cậu ta đứng dậy rời khỏi chỗ.
Tiêu Nhượng ngồi xuống, không nói một lời nhìn sân thể dục.
Thẩm Ý ngồi bên cạnh, có phần bất an liếc trộm cậu. Chẳng phải việc trên mạng đã giải quyết thuận lợi rồi sao? Sao nhìn Tiêu Nhượng có vẻ gì đó không giống vậy.
Thật sự trông cậu cứ như đang bực chuyện gì ấy………HẾT CHƯƠNG 30