Cơm nước xong, Viên Tiêu đến thư phòng, chuẩn bị xử lý một ít công việc của công ty anh, vừa mới ký tên một phần văn kiện xong, anh thấy một đầu nhỏ xù xù lấp ló ở cửa thư phòng, giống như còn đang suy xét có nên tiến vào nay không.
Viên Tiêu nhìn bộ dáng do dự đáng yêu của Thang Viên, không nhịn được mà cúi đầu cười trộm một chút, sau đó hỏi cậu: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Thang Viên không nghĩ tới sẽ bị Viên Tiêu phát hiện, sợ tới mức thiếu chút nữa ném rớt máy tính trong lòng, lại bị Viên Tiêu kêu một tiếng, mới chậm rãi dịch vào thư phòng.
Đứng trước bàn làm việc, Thang Viên ngẩng đầu, nhìn Viên Tiêu sau khi thay quần áo ở nhà rõ ràng như bị mạ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, lá gan cũng lớn hơn một ít: “Em, em muốn viết tiểu thuyết, có thể mượn thư phòng một chút được không?”
Viên Tiêu lúc này mới nhớ tới, khi anh và Thang Viên vừa mới gặp mặt, cậu tới công ty ký hợp đồng tác giả, hiện tại hợp đồng đã chính thức có hiệu lực, cậu cũng phải tiếp tục gõ chữ mới được.
Sau khi nghĩ lại sự tình đã xảy ra, Viên Tiêu vừa dịch máy tính của mình sang bên cạnh, dành cho Thang Viên một nửa không gian, vừa nói với cậu: “Muốn dùng thì tới dùng thôi, đây là nhà của chúng ta, nào có mượn này mượn kia chứ.”
Thang Viên hơi xấu hổ xếp một cái ghế, ngồi bên cạnh Viên Tiêu.
Kỳ thật cậu gõ chữ ở đâu cũng được, trong nhà lại không có người khác, cậu hoàn toàn có thể ở trong phòng khách yên tĩnh gõ chữ, nhưng chính là bản thân cậu muốn đến thư phòng, ngồi bên cạnh Viên Tiêu.
Tuy rằng như vậy sẽ làm tim cậu đập nhanh hơn, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn dính bên người Viên Tiêu, Thang Viên phỏng đoán có thể là bởi vì vừa mới đã trải qua kỳ phát tình, cậu có chút ỷ lại tin tức tố của Viên Tiêu, hơn nữa hương vị tin tức tố của anh thật sự rất dễ ngửi, là hương vị của người đàn ông trưởng thành.
Thang Viên không ngừng trấn an nai con nhảy loạn trong lồng ngực mình, thật vất vả an tĩnh lại, bắt đầu có ý nghĩ muốn gõ chữ, Viên Tiêu lại đột nhiên tiến đến bên cổ cậu, nhẹ nhàng ngửi chút hương vị: “Thang Viên, thật ngọt ngào.”
Mặt Thang Viên lại đỏ, che lại vùng da vừa mới bị Viên Tiêu thổi khí, nghiêng người trợn to mắt nhìn anh, lắp bắp: “Em, em, em không có phóng thích tin tức tố.”
Viên Tiêu cảm thấy dáng vẻ Thang Viên bị anh dọa quá mức đáng yêu, bắt lấy cổ tay cậu để sát vào ngửi ngửi rồi cười nói: “Ừm, là mùi thơm của cơ thể.”
Trái tim vừa mới được trấn an lại bắt đầu nhảy nhót, nhìn tiểu thuyết vừa mới viết phần mở đầu, Thang Viên chân thành gửi lời xin lỗi đến nhóm bạn đọc đáng yêu ở trong lòng, sau đó ngửa đầu, tiến sát đến bên môi Viên Tiêu, nhẹ nhàng đụng vào một chút, đồng thời, phóng xuất tin tức tố càng thêm nồng đậm ngọt ngào.
Lúc sau, thư phòng tràn ngập tin tức tố của hai người, mãi đến rạng sáng mới dần dần tiêu tán.
Buổi sáng 11 giờ, Thang Viên tỉnh lại trên giường lớn trong phòng ngủ, mơ mơ màng màng một hồi, ký ức đêm qua mới như giông bão từ từ kéo về trước mắt.
Cậu vậy mà câu dẫn Viên Tiêu, tuy rằng cậu cảm thấy mình bị khiêu khích, nhưng cậu là người nói trước, hơn nữa toàn bộ quá trình hai người đều làm trong thư phòng, bàn làm việc kia hiện tại nhất định hỗn độn không chịu được, Thang Viên cảm thấy chính mình chỉ sợ cũng không dám liếc mắt nhìn cái bàn kia thêm lần nào nữa.
Thang Viên vươn tay nhỏ màu hồng phấn ra khỏi chăn, nắm lấy gối của Viên Tiêu kéo vào lòng sau đó thẹn thùng phát ra thanh âm hừ hừ trong ổ chăn.
Chờ hừ hừ đủ rồi, Thang Viên nhớ tới sáng sớm Viên Tiêu rời giường, ôm cậu đang mơ mơ màng màng muốn tỉnh dậy dỗ dành ngủ tiếp, Thang Viên quá buồn ngủ, nên thành công đi vào mộng đẹp, hiện tại cũng không biết Viên Tiêu đã rời giường bao lâu rồi.
Viên Tiêu còn nói hôm nay muốn dẫn cậu đi đăng kí kết hôn, cậu vậy mà đến giờ vẫn còn ăn vạ trên giường, hiện thực đánh bay mơ màng, Thang Viên vội vàng tiến vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu.
Thang Viên mở cửa phòng ngủ, vừa vặn gặp phải Viên Tiêu từ thư phòng đi ra, nhìn cái phòng kia, mặt Thang Viên lại đỏ lên, ngượng ngùng hỏi anh: “Anh, anh dọn dẹp thư phòng à?”
Viên Tiêu cho rằng Thanh Viên đỏ mặt là vì vừa mới tỉnh ngủ, anh duỗi tay nhéo má người trước mặt, rồi mới nhẹ nhàng trả lời: “Không phải, anh giải quyết một số văn kiện đêm qua, thư phòng anh đã dọn dẹp trước đó rồi, máy tính của em anh để trên bàn làm việc, lần sau dùng thì nhớ đến lấy.”
Được bàn tay to mát lạnh xua tan nóng rực trên mặt, Thang Viên cảm thấy thực thoải mái, híp mắt dùng thanh ân non nớt đáp lại anh, “Dạ.”
Nhìn bộ dáng đơn thuần của Thang Viên, Viên Tiêu không nhịn được, cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, đến khi dẫn cậu vào bàn bắt đầu ăn cơm trưa, rặng hồng phấn trên mặt Thang Viên vẫn chưa tan đi.