Ngày hôm sau, Viên Tiêu cùng Thang Viên lên máy bay đi đến nước F.
Thang Viên bởi vì là lần đầu tiên ngồi máy bay, đối với mọi thứ trên đây đều cảm thấy tràn ngập mới lạ.
Sau khi ngồi vào khoang hạng nhất thì bắt đầu liếc trái ngó phải, đôi mắt to linh động xoay tròn.
Viên Tiêu cố ý nhường ghế ngồi cạnh cửa sổ cho Thang Viên, chờ đến khi máy bay cất cánh rồi di chuyển ổn định, Thang Viên nhìn phía ngoài cửa sổ, vui vẻ cảm thán:
“Oa, thật nhiều cừu con nha!”
Viên Tiêu bị giọng nói của cậu hấp dẫn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này mới nhận ra trước đây anh chưa từng phát hiện, mây ngoài cửa sổ thì ra đẹp như vậy, thật sự như một đám cừu con trắng trẻo mập mạp từng đoàn đi tới.
Trong lòng lại nghĩ: Quả nhiên, những vật đáng yêu sẽ luôn được người đáng yêu phát hiện ra.
Thấy tay và trán cậu đều dán lên cửa sổ, sợ cậu cảm lạnh, Viên Tiêu kéo hai tay cậu cất vào trong lòng, lại vươn tới sát cái trán của cậu, dám cánh môi ấm áp lên trên.
Cái trán bị cửa sổ làm lạnh của Thang Viên đột nhiên cảm nhận được ấm áp, nhiệt độ trên môi Viên Tiêu truyền tới bắt đầu lan tới cả khuôn mặt cùng cổ của cậu.
Chờ Viên Tiêu cười cười kéo ra khoảng cách giữa hai người, Thang Viên thẹn thùng không dám nhìn đông nhìn tây nữa, an tĩnh ngồi trên ghế dựa vào Viên Tiêu ngủ gà ngủ gật.
Mấy giờ sau, Viên Tiêu nắm Thang Viên còn đang ngáp đi ra khỏi sân bay.
Mãi cho đến khi ngồi trên chiếc xe Viên Tiêu đặt trước, Thang Viên mới tỉnh táo hẳn, từ cửa sổ xe nhìn đường phố phồn hoa bên ngoài, nhìn kiến trúc hiện đại mang hơi thở quý tộc, cảm thụ được bất đồng văn hóa mang đến cảnh đẹp tuyệt vời, ánh mắt nhảy tới nhảy lui lên từng người đi đường.
Viên Tiêu thấy Thang Viên như vậy thì mở miệng hỏi cậu: “Thích nơi này à?”
Thang Viên quay đầu, cười trả lời Viên Tiêu: “Thích, nơi này thật xinh đẹp. Bây giờ chúng ta tới khách sạn sao? Em muốn thật nhanh đi ra ngoài chơi.”
Viên Tiêu: “Tới khách sạn thay quần áo thoải mái trước rồi chúng ta lại đi chơi, em yên tâm, có anh làm hướng dẫn viên, tuy rằng chỉ có thời gian ba ngày, anh cũng có thể mang em chơi ở những nơi đáng tham quan ở nước F.”
Sau đó Viên Tiêu mang Thang Viên đến mấy cảnh đẹp trứ danh ở nước F, chụp ảnh lưu niệm, hứa nguyện cầu phúc một cái cũng bỏ qua, Thang Viên chơi một ngày, cũng vui vui vẻ vẻ cười một ngày.
Buổi tối Viên Tiêu mang Thang Viên đến một nhà hàng nổi tiếng ở nước F ăn một bữa tiệc lớn, bổ sung lại năng lượng tiêu hao một ngày.
Sau khi ăn xong trở lại khách sạn, Tiểu Thang Viên hưng phấn một ngày đặt thân lên giường thì lập tức muốn ngủ, Viên Tiêu bất đắc dĩ ôm lấy giúp cậu tẩy rửa một thân phong trần, ngửi hương gạo nếp ngọt ngào tràn ra trên người cậu, mới vừa lòng ôm Thang Viên thoải mái nằm lên giường lớn, an tâm đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, hai người không hẹn mà cùng không dậy sớm.
Thang Viên tỉnh lại phát hiện nước F đã là 11 giờ sáng, hô to gọi Viên Tiêu dậy, nghiêm túc mà ôm lấy khuôn mặt Viên Tiêu, giọng nói mềm mại ngọt ngào:
“Viên Tiêu, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Viên Tiêu nghe thấy câu chúc phúc, tươi cười vừa mới treo trên mặt, lại nghe thấy Thang Viên cúi đầu oán giận:
“Nhưng sinh nhật đã sắp qua một nửa, làm sao bây giờ? Sao em lại ngốc như vậy, tối hôm qua trước khi đi ngủ không đặt đồng hồ báo thức, em vốn định mặt trời lên thì em sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh.”
Viên Tiêu cười nhẹ một tiếng, đẩy Thang Viên nằm xuống giường, từ trên xuống dưới hôn một lượt, mới đối diện với gương mặt ửng hồng của Thang Viên:
“Cảm ơn bảo bối biết hôm nay là sinh nhật của anh, cũng cảm ơn lời chúc phúc của em, dù hiện tại là mấy giờ, em đều là người chúc mừng sinh nhật anh đầu tiên.”
Nói xong, Viên Tiêu lại mổ lên khuôn mặt nóng hầm hập của Thang Viên, mỉm cười nhìn bảo bối trong lòng sau khi bị thả thính thì thẹn thùng không chịu được.