Muốn Chơi Tôi, Không Có Cửa

Chương 14



Edit: Maushi

Beta: Tự Trầm Tuyết

——— 11.20 ———

104.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khi quản gia đến bắt tôi, tôi mới báo cho cảnh sát biển số xe, ngay lúc nhìn thấy gã, tôi đã thể hiện kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, từ run tay hoảng sợ đến mặt không đổi sắc, kéo nhiều chương như vậy cũng chờ được 110.

A, bây giờ là lúc để xem kẻ phản diện không buông tay chịu trói...

Chờ một chút.

Gã vừa rồi định đồng quy vu tận??

Khẩu khí của tôi lại nuốt trở về.

105.

Quản gia ngoài cười mà trong không cười nói: "Tô tiểu thư, đến tận bây giờ, cô vẫn cho rằng những lời đe dọa này có tác dụng với tôi sao?"

Tôi há miệng thở dốc.

Dạ Trục Tước, người đã tìm thấy hướng đi của cuộc đời mình, cuối cùng cũng tỉnh ngộ sau nỗi xấu hổ và tức giận, anh ta quay người lại che chở tôi, híp mắt nhìn người có chung nửa dòng máu với mình này: "Anh muốn gì?"

Quản gia chơi đùa chiếc điều khiển từ xa.

Thuốc nổ cũng là một mối đe dọa đối với cảnh sát, vậy nên gã thực sự giữ được phong thái bình thản của mình khi hai bên đối mặt, gã duỗi thẳng đôi chân dài và tạo dáng trong một tư thế rất đẹp trai: "Đương nhiên là bất chấp tất cả, anh không nghĩ là hơi muộn để hỏi à, Dạ thiếu gia? "

Lần này không có ai cắt ngang lời gã, viên cảnh sát đang áp sát đầu gã lao về phía trước, hét lên: "Cẩn thận!"

Quản gia nhấn nút.

106.

Một tiếng vang lớn, Dạ Trục Tước thuận tay kéo tôi bỏ chạy.

Trong lúc bận rộn tôi nghiêng đầu liếc ra sau.

Đàn ông đích thực không bao giờ quay lại nhìn vụ nổ.

Nhưng phụ nữ thì có.

Sóng nhiệt từ phía sau ập đến, không biết linh kiện nào của chiếc xe văng xuống đất, tôi chỉ cảm thấy mắt mình bị lửa đốt rất đau, còn lại cái gì cũng chưa thấy.

Cũng không nhìn thấy diễn biến sau đó nhưng cuối cùng vẫn trở thành tai nạn của quản gia.

107.

Dạ Trục Tước và tôi bước được vài bước thì ngã xuống đất

Anh ta đè lên người tôi, sức nặng của một người đàn ông cường tráng gần như trực tiếp khiến tôi từ người sống sót thành người gặp nạn.

Tôi dường như cảm thấy mình đã nghe thấy tiếng gọi của Chúa.

108.

Từ từ.

Đây dường như không phải tiếng gọi của Chúa.

Mà là Dạ Trục Tước đang nói chuyện với tôi.

Giọng của Dạ Trục Tước rất nhẹ: "Tô Mã Lệ, có vẻ như lần này tôi thực sự sẽ chết."

Dạ Trục Tước: "Tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi em."

Tôi: "... Hả?"

Vào lúc này, tôi và Dạ Trục Tước đều không quá tỉnh táo, một người cố hỏi một người cố nghe. Tôi không biết có phải sinh mệnh đã đến hồi kết hay không, nhưng chúng tôi đã tự đi trên lưỡi dao rồi, cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, dù bây giờ anh có hỏi tôi về chuyện tái hôn tôi chắc chắn sẽ...

Dạ Trục Tước suy yếu nặn ra từng chữ: "... Thẩm, Đằng, rốt, cuộc, là, ai?"1

?

Hả???

109.

Sao lại có thầy Thẩm ở đây??!!

Cho nên anh ăn dấm của thầy Thẩm suốt thời gian qua sao!!!

Đây là nam phụ của tôi sao!!!

Tại sao tôi lại có một nam phụ vô hình như vậy!!!

110.

Khi ngất đi tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu.

Dạ Trục Tước thắng rồi.

Vấn đề này quá ngược.

Là cái kiểu ngược tâm chết cũng không nhắm mắt ấy.

111.

...

Tôi tỉnh dậy.

Trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, trần nhà trơn bóng, giá truyền dịch bóng loáng, ngay cả đầu của người đàn ông đang lặng lẽ nhìn tôi trên giường bên cạnh...

...

Tôi: "... Tóc của anh đâu?"

Dạ Trục Tước: "Bị lửa đốt cắt rồi."

Khá trọc đấy.

112.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tô Ninh dò xét đưa nửa người tiến vào.

Lúc ấy Tô Ninh cầm theo chai xịt hơi cay có dung tích cực lớn càng giết càng hăng, cô ta lao hết sức sang bên kia con hẻm và cách nguồn nổ 108.000 dặm, lúc này dù thường ngày trông ốm yếu, cô ta vẫn khỏe hơn hai chúng tôi đang nằm trên giường bệnh, mấu chốt là sắc mặt cô ta còn khá hồng hào.

Anh trai nhỏ cảnh sát mà tôi gặp trong bữa tiệc rượu theo sau.

? Thế này là thế nào?

Dưới ánh mắt nghi hoặc của tôi, mức độ đỏ mặt của Tô Ninh nhanh chóng tăng lên vài phần trăm, biểu đồ hình quạt ban đầu hoàn toàn nứt toạc, để lộ một gương mặt đỏ toàn diện.

Tôi: "?"

Tôi lại nhìn anh trai nhỏ cảnh sát.

Đã hiểu.

Anh hùng cứu mỹ nhân.

Đường tình duyên của nữ phụ đóa sen trắng phát triển nhanh chóng sau khi buông tay nam chính, tốc độ có cuộc tình mới còn nhanh hơn chạy nước rút 100 mét, tôi nhìn anh cảnh sát lại nhìn Dạ Trục Tước trứng kho bên cạnh tôi, không có nam phụ mang khuôn mặt đẫm nước mắt đến thăm tôi.

Tôi.

Tôi chua quá.

113.

Anh trai nhỏ cảnh sát đẹp trai sờ gáy, khi cười lộ ra hai chiếc răng nanh: "Xin chào, chúng ta lại gặp nhau."

Giọng điệu của tôi bất giác lộ ra vẻ trưởng bối từng trải nhìn người trẻ tuổi đang yêu đương nồng nhiệt: "À chào."

Người cảnh sát: "Tự giới thiệu một chút."

Tôi: "Ừ."

Người cảnh sát: "Tên tôi là Mã Vân*."

*tên thật của Jack Ma, tỷ phú, doanh nhân người Trung Quốc, Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng là người giàu nhất Châu Á kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Alibaba.

Tôi: "..."

Tại sao lại là anh!!!!

Đây là loại tình yêu thần tiên gì vậy!!!!

Hợp lực đào ví tình yêu của tôi sao!!

Tôi thở hổn hển, nói lại đúng như những gì Tô Ninh đã nói với tôi: "... Đây là sức mạnh của tình yêu đích thực sao? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Tô Ninh và anh trai nhỏ cảnh sát: "???"

114.

Tô Ninh và phiên bản cao cấp của Mã Vân nói với chúng tôi rằng số người chết trong vụ nổ này chỉ có quản gia, những người còn lại về cơ bản đã qua cơn nguy kịch. Họ gửi lời chào và quan tâm ân cần đến các nạn nhân trong phòng bệnh, thậm chí Tô Ninh còn tự tay cắt một quả táo xấu xí, thể hiện rằng muốn cùng tôi thiết lập mối quan hệ ngoại giao hòa bình văn minh hữu nghị, sau đó cùng Mã Vân cầm tay xuống sân khấu.

Đoạn văn trên thực sự không phải là quảng cáo hình ảnh của công ty.

115.

Tôi thở dài.

Cuộc sống mệt mỏi quá.

Tôi rất mỏi mệt.

Nam phụ không có.

Vai ác nổ tung.

Chỉ có một quả trứng kho đang nhìn tôi.

Tôi: "..."

Tôi: "Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?"

Dạ Trục Tước: "Cô gái, em vẫn chưa trả lời tôi."

Ồ.

"Thẩm Đằng là ai không quan trọng." Tôi nghiến răng nghiến lợi, "bởi vì tôi là người phụ nữ mà anh ấy sẽ không bao giờ có được trong đời."

116.

Kết thúc sao?

Chưa, còn chưa đâu.

Tôi có một câu hỏi mà tôi đã băn khoăn từ lâu.

Tôi: "Dạ Trục Tước, nếu hồi đó anh và bà Dạ không thích tôi, tại sao tôi có thể kết hôn với anh?"

Dạ Trục Tước: "..."

Dạ Trục Tước nhướng mày: "Bởi vì bố tôi, ông tôi và bà tôi chống lưng cho em."

?

Thế lực chống lưng cho tôi mạnh vậy sao!

Sao anh không nói sớm!

Khi ở nhà anh chân tôi run đến suýt gãy!

117.

Tôi không hoảng sợ.

Tôi hoàn toàn có thể.

Toàn bộ Dạ gia hiện tại chỉ có một mình Thái Hoàng Thái Hậu áp chế Hoàng Thái Hậu, tôi trở về chiến đấu vẫn là "Nữu Hỗ Lộc" Tô Mã Lệ, cảm hóa bà chủ nhà giàu này trong vài giây, viết nên huyền thoại tiếp theo sau khi đánh bại huyền thoại trước.

Tôi: "Dạ Trục Tước."

Dạ Trục Tước: "?"

Tôi: "Tôi chân thành mời anh dành nửa đời còn lại của mình cùng tôi xây dựng chủ nghĩa xã hội, anh có nguyện ý không? "

Dạ Trục Tước: "..."

Dạ Trục Tước vô cảm: "Tại sao em lại rắc rối như vậy."

...

Anh nghĩ rằng tôi vẫn sẽ bị đánh lừa bởi khuôn mặt phải dùng thước đo mới có thể nhìn ra biểu cảm của anh sao.

Rõ ràng là anh đang cười nhạo tôi!

Anh còn không ngừng lại!

118.

Dạ Trục Tước vẫn giữ vẻ mặt cứng đờ đó mà nói những lời thả thính trần tục với tôi.

Dạ Trục Tước: "Cũng được."

Dạ Trục Tước: "Tôi thích tự tìm phiền toái."

119.

...

Hừ.

Nhìn một cuốn sách phải nhớ lấy kỹ câu này.

Bằng cấp của anh ta khẳng định là mua về.+

【end】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.