Thời gian trôi qua nhanh hơn Diễm tưởng, hình như người ta càng trông đợi cái gì đấy thì thời gian trôi càng chậm, còn càng muốn tránh thì nó lại càng đến nhanh hơn. Diễm thở dài, không trốn đi đâu được, Diễm đành ngoan ngoãn theo ông Hải đến nhà hàng mà ông đã cho đặt bàn từ trước.
Trên đường đi, ông Hải căn dặn Diễm đủ điều, ông nói nhiều quá đến nỗi Diễm cũng thấy lùng bùng hết cả lỗ tai.
Diễm thở dài nói.
_Bố làm ơn tha cho con đi được không...?? Con đã nghe lời bố đến gặp mặt anh ta là đã ngoan lắm rồi, bố còn muốn con làm gì nữa....??
Nghe giọng điệu khó chịu của con gái, ông Hải cau mày.
_Con làm sao thế...?? Con có biết là có nhiều người ước được như con mà không được không hả...?? Con phải biết trân trọng những gì mà con đang có chứ...??
_Con hiểu nhưng con người mà bố, ai chả có ước mơ, ai chả có tham vọng riêng của mình, nếu con bằng lòng với hiện tại, nếu con thoải mái hưởng thành quả lao động mà bố cho con như thế có phải là con hèn kém quá không....??
_Con muốn có con đường đi riêng của mình, muốn có một ước mơ, một khát vọng sống riêng, con mong bố hiểu cho con....!!
_Chính vì bố hiểu nên bố mới kiếm một ông chồng cho con, anh ta sẽ thay con quản lí công việc kinh doanh của gia đình, còn con, con có thể làm những gì mà con thích....!!
_Thật không hả bố....??
_Thật....!!
Diễm ỉu xìu.
_Nói như bố thì có vẫn như không, con vẫn không thoát ra khỏi bàn tay của bố, nếu con lấy anh ta, con sẽ bị bố và anh ta kiểm soát, vậy là con vừa thoát khỏi cái gọng kìm này con lại nhận thêm được một cái gọng kìm khác, nếu thế thà rằng con có một cái gọng kìm là bố còn hơn.....!!
Ông Hải không nhịn được cười vì cách ví von của con gái, ông cốc một cái vào đầu Diễm, ông mắng yêu.
_Con dám ví bố là một cái gọng kìm hả....?? Con xem bố là một ông bố độc tài của con à...??
_Không lẽ con nói sai sao...?? Từ bé đến giờ, có khi nào bố thôi kiểm soát cuộc sống của con không...?? con làm gì, đi đâu, con cũng phải nghe theo lời của bố, ngay cả bây giờ, con đã mười tám tuổi rồi, con cũng phải nghe lời bố đi lấy người đàn ông mà bố đã chọn cho con....!!
_Con thấy con chẳng khác gì một con rối, một con búp bê để trong tủ kính, sống mà không có chính kiến, không có ước mơ, không có niềm tin vào tương lai như con thì sống có khác gì đã chết....!!
Ông Hải quát.
_Con im ngay, vừa mới nghe lời được một chút, lại dở giọng trách móc, than phiền ra với bố là thế nào...??
_Bố làm thế có gì là không tốt, có gì là quá đáng với con đâu mà tại sao con luôn chống đối bố....??
Hai bố con còn tiếp tục tranh cãi nữa nếu như giọng anh chàng tài xế không vang lên.
_Đã đến nơi rồi thưa ông chủ, cô chủ....!!
Ông bảo Diễm.
_Con hãy liệu mà ăn nói, cư xử cho phải phép, con mà làm nhục mặt bố là không xong với bố đâu...!!
Diễm le lưỡi.
_Con biết rồi....!!
Ông Hải tức giận.
_Con dám nhớt nhả với bố như thế hả...??
Diễm ôm lấy cánh tay ông, Diễm nịnh.
_Thôi mà bố, cũng đã đến nơi rồi, bố con ta xuống thôi....!!
Hai bố con bước vào trong, hôm nay Diễm mặc một cái váy màu xanh dương, tóc vấn cao, con gái ông tổng giám đốc tất nhiên là phải xinh đẹp, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy Diễm cố tính trang điểm cho Diễm già thêm vài tuổi, Diễm định dọa chết tên đàn ông mà Diễm sắp phải lấy làm chồng, Diễm thích anh ta gọi Diễm là “chị” hơn là em.
Diễm cùng tò mò muốn biết người đàn ông mà Diễm xắp phải lấy làm chồng có hình dạng như thế nào, anh tay gầy hay béo, già hay trẻ, tốt bụng hay xấu xa, giỏi hay ngu dốt, là con người vui tính hay trầm lặng, Diễm muốn biết tính cách của anh ta thế nào để đối phó. Diễm không muốn làm con rối của ông Hải thêm nữa, mọi chuyện Diễm có thể nghe nhưng hôn nhân, tình yêu cả đời Diễm nhất định không chịu.
Hai bố con ngồi xuống, vừa gọi được hai tách cà phê, người nhà đằng trai tới.
Rất tự nhiên Diễm ngước mắt lên nhìn anh ta. Diễm quan sát anh ta từ đầu xuống chân, anh ta mặc một cái áo sơ mi màu trắng, chiếc quần tây màu xám, trên đôi mắt được trang trí bởi một cặp kính cận màu trắng rất tri thức, mái tóc màu đen được chải mượt ra đằng sau, phải nói là anh ta rất đẹp trai, rất phong độ, rất ra dáng một công tử con nhà giàu, về ngoại hình Diễm không có gì để chê, hay có gì để phàn nàn.
Diễm mỉm cười chào bố mẹ anh ta.
_Chào hai bác, chào anh....!! Cháu là Diễm....!!
Mẹ anh ta gật đầu chào Diễm.
_Chào cháu....!! Bác là Phương – mẹ của Quân.
Bố anh ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Ông Hải gật gù tỏ vẻ hài lòng, anh ta cũng mỉm cười chào ông Hải.
_Chào chú, chào em....!! Cháu là Quân.
Ông Hải niềm nở.
_Chào cháu....!! Lâu rồi không gặp không ngờ cháu đã lớn thế này rồi....!!
_Vâng. Thời gian trôi qua nhanh mà chú....!!
Xong màn chào hỏi,giới thiệu, Diễm không quan tâm anh ta là ai, không quan tâm bố mẹ anh ta làm gì, Diễm chỉ muốn nhanh chóng được thoát khỏi đây. Diễm bưng tách cà phê lên môi, Diễm uống một ngụm.
Bà Phương khen gợi Diễm.
_Cháu giỏi thật, mới có mười tám tuổi mà cháu đã tốt nghiệp đại học rồi....!!
Diễm khiêm tốn.
_Dạ, có gì đâu bác, ở trên thế giới này thì thiếu gì người giống như cháu, cháu tốt nghiệp chẳng qua là do may mắn thôi ạ....!!
_Cháu đừng nói thế, không phải ai cũng làm được như cháu đâu....!!
Diễm ghét nhất là bị khen, bị biến thành trung tâm chú ý của mọi người, Diễm hỏi lảng sang chuyện khác.
_Hai anh bác và anh ăn gì sao không gọi đi....??
Cả bốn người giật mình, bây giờ họ mới để ý là từ lúc nãy đến giờ họ chỉ đang nói chuyện suông. Ông Hải cười nói.
_Chúng ta mải nói chuyện quá nên đã quên lấp đầy cái bao tử rồi, chúng ta gọi món đi thôi....!!
Ông Trương gật gù.
_Ông nói đúng, nếu không có con gái ông nhắc, có lẽ chúng ta còn hành hạ dạ dày của chúng ta thêm nữa. Công nhận cô bé tinh ý thật....!!
Bốn người bắt đầu gọi món, Ông Hải được ông Trương khen con gái, ông sung sướng nói.
_Ông chỉ nói quá lời, con bé Diễm nhà tôi tính tình vẫn còn trẻ con lắm....!!
Bà Phương lắc đầu, bà phản bác lại nhận xét của ông Hải.
_Ông nói thế là sai rồi, cháu Diễm vẫn còn nhỏ tuổi, nên để cho cháu được vui chơi, được thỏa sức tuổi trẻ của cháu, đừng bắt cháu mau trưởng thành quá, làm người lớn như chúng ta có gì hay đâu, làm người lớn có quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều lo toan....!!
Ông Hải thở dài.
_Tôi cũng muốn như thế nhưng chị không thấy là sớm hay muộn gì nó cũng phải trưởng thành hay sao, tôi muốn tập cho nó làm người lớn, tập cho nó suy nghĩ chín chắn dần cho quen,căn bệnh của tôi không cho phép tôi được sống lâu nên tôi muốn trước khi tôi ra đi, tôi có thể nhìn thấy nó trưởng thành, có thể nhìn thấy nó yên bề gia thất....!!
Đôi mắt Diễm đỏ hoe, hai giọt lệ vừa rơi khỏi má, Quân chìa chiếc khăn tay trước mặt Diễm, Quân bảo.
_Em dùng đi...!!
Diễm ngước mắt lên nhìn anh ta, Diễm lí nhí.
_Cảm ơn anh....!! Nhưng mà không cần đâu....!!
_Em đừng ngại.....!!
Diễm trêu.
_Thôi em chả dám, lỡ người “iu”của anh biết được, chị ấy lại xử em thì khổ...!!
Quân cũng không vừa.
_Chị nào mà chị, em có muốn trở thành “chị” ấy không...??
Diễm le lưỡi.
_Dạ, không dám, em không có phước, em sợ với cao lắm....!!
_Sao em lại nói thế, anh ước còn không được nữa là...!!
Diễm nghĩ.
_Tên này mồm mép cũng ghê lắm, xem ra mình gặp đối thủ rồi đây, nhưng mà như thế mới thú còn hơn gặp phải một tên câm như hến, nếu hắn mà như thế thì chán chết....!!
Ba người ngồi quan sát Diễm và Quân nói chuyện với nhau, Diễm là một cô bé hay đùa, hay nói tếu, gặp phải Quân, một người con trai cũng hay đùa nên hai người từ ngượng ngùng hóa thành thân thiện, họ cười nói không ngớt.
Ông Hải, bà Phương, Ông Trương nháy mắt nhìn nhau, cả ba đều mỉm cười, họ hài lòng vì hai đứa trẻ thích nhau, hợp nhau ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Trên lầu hai có một người đàn ông ngồi cạnh lan can, đội một cái mũ che kín đầu, mặt một cái áo kẻ màu đen, hắn đang quan sát bàn của Diễm ở phía dưới.
Hắn đã có mặt ở đây từ rất sớm, hắn đến trước bố con Diễm mười phút, hắn muốn biết người mà ông Hải muốn Diễm lấy là ai. Sau khi quan sát một hồi, hắn cười nhạt.
_Sẽ như thế nào nếu như tôi chính là người phá tan cái đám cưới kia, sẽ như thế nào nếu như chính tay tôi sẽ hủy hoại đời con gái ông....!!
_Ông hãy chờ đấy, tôi muốn từ bây giờ cho đến lúc chết ông được nếm trải cảm giác mất đi người mà ông yêu thương nhất, mất đi điểm tựa tinh thần của đời ông là gì....!!
_Tôi phải bắt ông phải chịu đựng, bắt ông phải trả giá cho những gì mà ông gây ra cho tôi.....!!
Trả tiền cà phê và thức ăn, hắn đứng lên, hắn muốn rời khỏi nhà hàng này, hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, hình như có một cái gì đấy vừa mới nhen nhóm lên ở trong lòng hắn, hắn cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn khi hắn trông thấy Diễm cười, cảm nhận được lòng hắn đang đau vì hắn vừa mới đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, hắn không biết đó là gì nhưng hắn linh cảm nó có liên quan đến Diễm.
Hắn vừa bước ra khỏi quán, Diễm đứng lên.
_Cháu xin lỗi...!! Cháu có việc nên cháu xin phép được về trước....!!
Bà Phương cười.
_Không sao, cháu có việc thì cứ đi đi. Để anh Quân đưa cháu đi...!!
Diễm vội xua tay.
_Dạ, không cần đâu ạ....!! Cháu có việc riêng nên anh ấy đi theo e không tiện....!!
_Nếu thế thì cháu đi đi....!!
_Cảm ơn bác....!!
Ông Hải không hài lòng, ông hỏi.
_Con bận việc gì, tại sao bây giờ con mới nói...??
Diễm nịnh.
_Con làm sao mà dám nói trước với bố, bố bận việc như thế, nếu bắt bố phải quan tâm đến chuyện riêng tư của con nữa, con sợ bố quá tải, sợ bố không có thời gian được nghỉ ngơi...!!
Ông Hải nói mát.
_Con nói hay lắm, từ xưa đến nay đúng là chỉ có mình con quan tâm đến bố...!!
Diễm ôm lấy ông, Diễm thì thầm.
_Bố mà còn chê con nữa, con sẽ làm bẽ mặt bố ở đây đấy. Nên bố làm ơn để cho con đi, con đã diễn rất đạt vai trò của con rồi, bố còn muốn gì nữa....!!
Ông Hải gằn giọng.
_Con giỏi lắm, dám đe dọa cả bố cơ à....??
Hôn chụt lên má ông Hải, Diễm nói.
_Chào bố, con đi....!!
Diễm bảo Quân.
_Tạm biệt anh....!!
_Để anh tiễn em....!!
_Không cần đâu anh....!!
Bà Phương góp ý.
_Để nó tiễn cháu đi....!!
_Dạ, nếu thế thì phiền anh vậy...!!
_Ta đi thôi.....!!
Cả hai lững thững rời khỏi quán, Quân hỏi.
_Hình như em có tâm sự đúng không...??
_Sao anh biết....??
_Không có gì là lạ, anh thấy em thở dài suốt từ đầu bữa ăn đến tận bây giờ...!!
_Anh thông cảm, mặc dù cố làm vui lòng bố em nhưng em không thích bị bắt ép kết hôn theo kiểu này....!!
Vuốt mái tóc, Quân nói.
_Anh cũng thế, anh cũng cảm thấy bức bối và khó chịu. Nói em đừng buồn, trước lúc gặp em, anh từng mong em là một cô gái xấu xí, một cô gái tẻ nhạt và chán ngắt để anh khỏi phải lấy em....!!
Diễm giả vờ làm mặt giận, Quân hốt hoảng.
_Anh xin lỗi. Anh không có ý làm em bị tổn thương, anh chỉ nói đúng những gì mà anh nghĩ thôi....!!
Diễm phá ra cười, rất tự nhiên Diễm vỗ vai Quân, Diễm nói.
_Anh hai, em không trách anh, mà ngược lại em mới là người nên xin lỗi anh vì em cũng cầu mong anh như thế...??
_Em nói thật chứ....??
_Thật....!!
Bây giờ đến lượt Quân cười to, Quân nheo mắt hỏi.
_Liệu chúng ta có thể thành đôi được không nhỉ...??
Diễm lắc đầu.
_Em không biết....!!
_Thôi anh vào trong đi, em phải đi đây....!!
_Hy vọng là anh còn có thể gặp lại được em...!!
_Em cũng mong thế, có thêm được một người bạn như anh rất thú vị....!!