Quân lái xe về nhà, Loan đã đến nhà Quân được một lúc, gặp lại nhau thế này khiến Loan bồn chồn không yên, Loan có nhiều thắc mắc muốn hỏi Quân. Quân cũng có chuyện muốn nói với Loan.
Thấy con trai về, bà Phương vui mừng.
_Con mau đi tắm rửa, rồi xuống ăn cơm…!!
Quân cười.
_Mẹ phải để cho con thở đã chứ, mẹ nghĩ con có thể nuốt được khi vừa đi làm về nhà mệt à…??
Bà Phương thấy Quân đã chịu về nhà ăn cơm, tâm trạng bà đang vui vẻ nên bà không chấp.
_Con đi nhanh lên đi, đừng để cả nhà phải chờ con..!!
Loan từ lúc nhìn thấy Quân, Loan vẫn chưa nói câu gì. Quân trêu.
_Anh là người vô hình hay sao mà em không nhìn thấy anh thế…??
Loan sở dĩ không nói gì vì không biết nên đối diện với Quân thế nào, nay thấy Quân chào hỏi bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Loan gượng gạo.
_Chào anh…!!
_Em chờ anh một chút nhé, anh lên tắm rửa, thay quần áo rồi anh xuống ngay….!!
_Vâng…!!
Một lúc sau Quân xuống, cả nhà ngồi vào bàn ăn, Quân rất bình thản, Quân không hề cảm thấy gượng ép, hay có thái độ khó chịu khi biết Loan đến đây ăn cơm, điều này cũng an ủi Loan được phần nào.
Bà Phương hỏi.
_Hai đứa đi công tác có vui không…??
Quân trả lời ngay.
_Sao mẹ nói là hai, phải nói là bốn mới đúng chứ…??
Bà Phương kinh ngạc hỏi.
_Ngoài con và Loan ra còn người khác à…??
Loan suýt nghẹn, vội cầm ly rượu, Loan uống cạn. Quân hiểu tâm trạng của Loan bây giờ, nhưng nếu càng cho Loan hy vọng, càng làm Loan đau khổ hơn. Quân quyết định sẽ kết thúc mọi chuyện tại đây.
_Chúng con gồm bốn người, con, Loan, Diễm và Kiên…!!
Nghe nhắc đến Diễm, bà Phương cáu.
_Con mang theo con bé đó làm gì, con không nhớ mẹ đã nói gì với con rồi sao….??
Quân nói thẳng ý định của mình.
_Cô ấy là vợ chưa cưới của con, cô ấy đi theo con thì có gì là sai…??
Bà Phương nếu không phải có mặt Loan ở đây, bà đã gầm lên rồi.
_Con nói thế mà nghe được à, con không sợ Loan buồn sao…??
_Cô ấy là bạn của con, biết con sắp lấy vợ, cô ấy phải mừng cho con, đúng không Loan…??
Mắt đỏ hoe, Loan sắp khóc đến nơi, Quân thật tàn nhẫn, dù không yêu Loan, Quân cũng không nên nói thẳng ra như thế.
Không thể nuốt nổi nữa, đứng dậy, Loan xin phép được ra về.
_Cháu xin lỗi, cháu hơi mệt nên cháu muốn về nhà nghỉ ngơi…!!
Ai cũng hiểu nguyên nhân vì sao. Ông Trương sợ bà Phương lại quát mắng Quân nên ông bảo Quân.
_Con đưa Loan về đi…!!
_Vâng…!!
Cầm áo khoác, chìa khóa xe, cả hai đi ra cổng. Mở cửa xe, Quân nói.
_Em lên xe đi….!!
Loan sụt sịt, cố nén lệ, Loan trèo vào trong.Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Đi qua một quán nước, Quân mời.
_Chúng ta vào trong vừa uống cà phê, vừa nói chuyện được không em…??
Loan gật đầu. Cả hai đưa nhau vào trong, gọi hai tách cà phê. Quân nói rõ tình cảm của mình cho Loan hiểu.
_Anh biết là em có tình cảm với anh nhưng em cũng biết anh đã có vợ chưa cưới rồi, anh yêu cô ấy nên anh mong em hiểu, em đừng hy vọng vào tình cảm của anh nữa…!!
Loan khóc.
_Anh thật tàn nhẫn, dù anh không yêu em, anh cũng đâu cần phải nói thẳng ra trước mặt bố mẹ anh như thế…!!
_Anh là người từ trước đến nay trong chuyện tình cảm đều rất rạch ròi, nếu anh yêu ai, anh chỉ yêu một người, em là một cô gái tốt bụng, anh không muốn em hy vọng vào tình cảm của anh để rồi phải thất vọng. Mong em hiểu tấm lòng của anh dành cho em…!!
Loan buồn rầu.
_Anh có tin là từ trước đến nay em không có cảm tình với ai cả, anh là người đầu tiên khiến em rung động thật sự nhưng thật đáng tiếc anh đã yêu người khác mất rồi…!!
_Em không nên tiếc nuối anh làm gì, nếu em mở lòng em ra, anh tin là em sẽ thấy anh chẳng là gì cả…!!
Loan gượng cười.
_Em cũng hy vọng, em có thể quên được anh, hy vọng em sớm tìm được tình yêu mới…!!
Nói chuyện với Loan một lúc, Quân đưa Loan về. Chờ Loan mở cổng đi vào trong sân, Quân mới quay xe, trên đường đi, Quân bị mấy tên thanh niên do ông Đăng cử đi bám theo sát gót, vốn là người cảnh giác, và đã biết trước ông Đăng sẽ dở trò này nên Quân bình thản lái xe đi như không có chuyện gì.
Quân gọi điện cho Kiên.
_Cậu đến ngay chỗ tôi được không…??
Kiên lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì hả anh…??
_Mấy cái đuôi bám theo tôi kinh quá nên tôi cần cậu giúp…!!
_Vâng, anh cho em biết anh đang ở đâu đi…!!
Nhìn tên con đường qua ánh đèn, Quân đọc địa chỉ cho Kiên nghe. Sau khi cúp máy, Quân lại gọi điện cho Bảo.
_Chào cậu, mình cần cậu cho người bắt mấy người định hành hung mình…!!
Bảo trêu.
_Sao hôm nay cậu tử tế thế mọi lần cậu đều tự giải quyết lấy cơ mà…!!
Quân quát.
_Thằng khỉ bây giờ là lúc nào rồi, nếu cậu không đến nhanh, cậu chuẩn bị vớt xác của mình đi…!!
_Được rồi mình đi ngay, không ngờ một kẻ như cậu mà có ngày cũng sợ chết…!!
_Cậu có thể im đi được không hả, nhanh lên nhé…!!
_Biết rồi…!!
Quân tính toán thời gian Kiên và Bảo có thể tới trong vòng bao nhiêu phút để đọc con đường Quân sẽ dừng lại.
Màn đuổi nhau trên phố bắt đầu, Quân là một tay đua cừ khôi, Quân phóng xe như điên, mấy tên kia cũng không kém gì, đường phố vắng tanh thế này thật dễ dàng để đi ẩu, dễ dàng gây tai nạn cho người khác, chắc ông Đăng muốn Quân phải nằm viện vài tháng, hay bị hôn mê bất tỉnh cả đời.
Vừa đi Quân vừa thông báo tên con đường cho hai người kia biết, thật hay đây giống như một trò chơi đua xe trực tuyến mà mấy game thủ hay chơi.
Quân lái xe vào sân vận động của phường, ở đây vắng tanh chỉ có ánh đèn điện là vẫn còn sáng, Quân bước xuống xe, năm tên kia nhanh chóng bao vây lấy Quân vào giữa.
Quân nhếch mép hỏi.
_Mấy cậu muốn gì mà bao vây lấy tôi thế này…??
Một tên trả lời.
_Muốn nói chuyện…!!
Một tên khác đe dọa.
_Chỉ cần mày nói cho bọn tao biết mày đã biết gì về ông Đăng hay Trường, bọn tao sẽ thả cho mày đi….!!
Quân cố tình kéo dài thời gian để chờ Kiên và Bảo tới, rất bình thản Quân nói.
_Hóa ra ông Đăng cử các cậu bao vây lấy tôi vì ông ấy chỉ muốn tìm hiểu tôi biết gì về ông ta thôi sao. Như vậy có phải là quá dễ cho tôi rồi không…??
Tên kia gầm lên.
_Mày đừng có rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, thế nào mày có chịu nói không…??
Quân giả vờ sợ sệt.
_Để tôi nói, tôi không biết gì về ông Đăng nhiều, những thứ mà tôi biết chỉ là những điều vớ vẩn thôi….!!
Quân trêu tức bọn chúng, sao Quân dám nói đại ca của bọn chúng là vớ vẩn, là không ra gì. Quá cáu, bọn chúng hò hét nhau.
_Đánh thằng này một trận cho chừa tính cách ngông cuồng của nó đi…!!
_Xông lên đi chúng mày…!!
Năm thằng bao vây lấy Quân vào giữa, vòng vây càng ngày càng hẹp. Xem ra trong trận chiến này, Quan đang bị rơi vào thế hạ phong, một tên Quân còn đánh không lại nói gì đến năm tên.
Đến tận bây giờ Quân vẫn chưa thấy bóng dáng của Kiên và Bảo đâu, kiểu này Quân phải tự cứu lấy mình.
_Bốp…!!
_Chát….!!
_Bụp….!!
Tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên, chỉ vừa mới khai chiến, Quân đã bị bọn chúng đánh liên tiếp vào người, chưa hết bây giờ Quân đang bị bọn chúng đánh ngã văng xuống đất, không lẽ Quân đã tính sai thời điểm, một thư sinh yếu đuối như Quân làm sao chống được năm tên bặm trợn, một người có võ như Trường cũng không thể đánh thắng, nói gì đến Quân.
Vừa lúc đó Kiên và Bảo đến, Kiên và Bảo đều không đi một mình, Kiên gọi vệ sĩ đi cùng, còn Bảo gọi mấy đồng sự trong đồn cảnh sát, Bảo muốn đưa tất cả về đồn để hỗ trợ điều tra về ông Đăng, không cần phải hú còi, không cần phải diễu võ dương oai, tất cả bọn họ đều bao vây lấy năm tên và Quân vào giữa.
Bảo và Kiên thấy Quân nằm bẹp xuống đất, cơ thể bị thương nhiều chỗ. Kiên sợ hãi hỏi.
_Anh không sao chứ…??
Miệng Quân méo xệch.
_Hai cậu bỏ đi đâu mà bây giờ mới tới, tại sao không chờ lúc tôi vào bệnh viện, hay nằm trong quan tài, hai cậu mới tới luôn thể…!!
Bảo xoa dịu.
_Thôi mà cậu đừng trách bọn mình, mình và Kiên đã cố đến đây nhanh nhất có thể rồi. Cậu có thể đứng lên được không…??
Mệt mỏi, Quân loạng choạng đứng dậy, thật tội nghiệp cho Quân, đã bị bọn chúng đánh không thương tiếc. Bảo và Kiên bẻ tay kêu răng rắc. Kiên quát.
_Chúng mày dám động vào sếp của tao, hôm nay tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ….!!
Bảo không hung hăng như Kiên.
_Chắc là các cậu sẽ phải ngồi tù lâu lắm, biết điều nên đầu hàng đi…!!
Bọn chúng cười gằn.
_Đừng dọa nạt nhau làm gì, có giỏi thì xông cả vào đi…!!
Kiên phất tay, ba vệ sĩ đi cùng Kiên xông cả vào, mấy đồng sự đi cùng Bảo cũng xông lên, cuộc hỗn chiến bắt đầu, chưa đầy mười phút, tất cả bọn chúng đều bị nằm bẹp xuống đất, ba vệ sĩ của Quân không nương tay với bọn chúng như mấy cảnh sát đi cùng Bảo, họ đánh là đánh.
Quân vừa lau vết máu trên mép, vừa than thở.
_Hai cậu đúng là chậm quá, mình đã bảo hai cậu phải đến nhanh cơ mà…!!
Kiên cười.
_Xin lỗi sếp, em đã đi nhanh nhất có thể nhưng không thể đến sớm hơn được….!!
Quân xua tay.
_Cậu và Bảo đến được là tốt, tôi lại tưởng hai cậu bỏ tôi không đến…!!!
Đứng dậy, Quân hỏi năm tên.
_Biết điều các cậu nên khai ra đi, nếu không tôi sẽ kiện các cậu tội hành hung người khác, nếu thêm tội giết người có chủ định, không hiểu các cậu ghĩ thế nào…??
Bọn chúng gầm lên.
_Mày đừng hòng mà dọa được bọn tao, bọn tao chẳng có gì cần nói với mày cả…!!
_Xem ra đúng là chúng mày rất mạnh miệng, chắc là bọn mày chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ….!!
Quân quay lại bảo Bảo.
_Cậu có thể đưa bọn này về đồn bây giờ được không…??
_Được chứ, tại sao lại không…??
_Nếu thế chúng ta đi thôi…!!
Năm tên bị đẩy lên xe cảnh sát, bọn chúng sợ hãi, vì Quân không hề nói chơi, dù bọn chúng có khai ra hay không, bọn chúng cũng vẫn phải đi tù. Quân đã quyết tâm đưa từng người của ông Đăng vào tù một để xem lần này, ông ta còn thuê được ai làm việc cho ông ta.
Về đến đồn cảnh sát, cuộc hỏi cung bắt đầu. Lúc đầu bọn chúng ương bướng không chịu khai, đối với một người ngày nào cũng tiếp xúc với tội phạm như Bảo, và một người hiểu tâm lí người khác như Quân, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ sau đó, Quân đã có được thứ mà Quân muốn, dựa vào lời khai của bọn chúng, Quân đã nắm được chứng cứ chứng minh ông Đăng chính là chủ mưu đứng đằng sau vụ ám sát ông Tùng, chưa hết, những vụ việc gây ra gần đây cũng là do ông ta. Nhân chứng đã có, chỉ cần tìm thêm chứng cứ, ông ta sẽ không thể thoát được tội, coi như lần này Quân đã không tính toán sai.
Con cáo như ông Đăng cuối cùng cũng lòi đuôi ra, chỉ cần chặt hết các đuôi của nó, nó sẽ mất hết các mánh khóe, mất hết trí khôn.