Diễm vừa chạy vừa khóc. Đóng cửa phòng làm việc thật mạnh. Diễm ngồi bệt xuống sàn nhà. Gục đầu trên gối. Diễm xót xa tủi cho thân phận bèo bọt của mình.
Lấy được nhau rồi thì sao chứ? Tình cảm của họ vẫn không thể khá hơn được. Diễm chán phải sống trong một căn nhà rộng lớn như lâu đài thế này mà không có tình yêu, không có hơi ấm. Diễm thấy mình giống như một tù nhân.
Siết chặt sợi dây chuyền trong tay. Diễm đau khổ nhỏ nước mắt lên nó. Cuộc đời Diễm toàn bi kịch, hết đau thương này đến đau thương khác. Diễm không còn chịu đựng được hơn nữa. Tay Diễm bị bầm tím. Diễm kêu nhỏ vì cảm giác đau đớn khi nâng cánh tay của mình lên.
Quân đứng ngoài cửa phòng làm việc của Diễm. Quân dơ tay định gõ cửa phòng, định hỏi Diễm có sao không? Nhưng Quân rụt rè không dám làm điều đó. Quân nghe có tiếng khóc, nghe có tiếng rên vì đau của Diễm. Quân hối hận vì đã đối xử với Diễm không ra gì.
Một tuần qua, tâm trạng của Quân cũng đâu có hơn gì Diễm. Lấy được Diễm làm vợ luôn là ước mong cả đời của Quân. Quân muốn ôm hôn Diễm, muốn cùng Diễm tạo dựng lên một gia đình hạnh phúc. Muốn thằng bé thấy bố mẹ nó yêu nhau nhiều như thế nào. Nhưng Quân vẫn không làm sao quên được quá khứ, quên được Diễm chính là người đã bỏ rơi mình, đã phản bội lại mình.
Quân trách Diễm vô tình, trách Diễm lạnh nhạt, trách Diễm đã không cho Quân biết mình có một đứa con. Quân còn nghi ngờ Diễm bỏ Quân để đi theo một người đàn ông khác. Trong mắt Quân, Diễm là một cô gái lẳng lơ, một người con gái không chung thủy. Bao nhiêu suy không hay đó làm Quân quay cuồng, khó thở.
Một tuần Quân trốn tránh không gặp mặt Diễm vì Quân muốn cho mình có thời gian để quên đi những tổn thương và mất mát mà Diễm gây ra cho mình, đồng thời cũng muốn cho cả hai có thêm thời gian để hiểu nhau hơn nhưng thật không ngờ, Quân chỉ làm tình cảm của cả hai thêm trầm trọng và gây tổn thương cho nhau hơn mà thôi.
Khóc chán, Diễm suy nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Diễm đã có một quyết định trong đầu. Diễm không còn chịu đựng được cuộc sống ghẻ lạnh và địa ngục này thêm được nữa. Diễm quyết định sẽ ra đi. Nếu Quân muốn có khoảng cách, Diễm sẽ cho Quân khoảng cách.
Cuối cùng vì sợ Diễm nghĩ quẩn, sợ Diễm tự làm tổn hại chính mình. Quân gõ cửa phòng.
_Tôi có thể vào được không?
Diễm mệt mỏi nói.
_Anh đi đi. Tôi muốn được yên.
_Tôi cần nói chuyện với cô.
_Giữa hai chúng ta không có gì cần nói với nhau cả.
Quân tức giận.
_Một là cô mở cửa ra. Hai là tôi phá cửa xông vào. Thế nào cô chọn cách một hay là cách thứ hai?
Diễm biết Quân nói là sẽ làm nên mở cửa phòng cho Quân. Quân nhìn ngấn lệ trên má Diễm, nhìn xuống cánh tay thâm tím của Diễm. Quân xót xa hỏi.
_Cô có đau lắm không?
_Anh bảo tôi mở cửa ra chỉ vì câu nói này thôi sao? Nếu không còn việc gì khác, anh làm ơn để tôi yên.
Quân cáu.
_Tôi đi làm cả tuần mới về. Cô đón tiếp chồng cô bằng thái độ lạnh lùng và xa cách như thế này hả?
Diễm cười nhạt.
_Đây chẳng phải là điều mà anh mong muốn sao? Tôi đã gọi điện cho anh không biết bao nhiêu lần, anh đều không bắt máy. Lần nào tôi gọi đến anh cũng để cho trợ lý của anh trả lời. Tôi đến văn phòng tìm anh, anh nói bận không muốn gặp tôi. Tôi đầu hàng rồi. Tôi không muốn chạy theo anh nữa. Tôi chán trò chơi của anh rồi. Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đi. Mẹ con tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Khuôn mặt của Quân đang lại, môi mím chặt. Quân nhìn Diễm như muốn thiêu rụi Diễm dưới sức nóng vì giận giữ của mình.
Quân gầm lên.
_Nếu cô còn dám tách thằng bé ra khỏi tôi một lần nữa. Tôi sẽ giết chết cô.
Diễm không muốn cãi nhau với Quân nữa. Càng nói chuyện với nhau, Diễm càng thấy tức giận và hận Quân thêm mà thôi. Diễm quay mặt bước đi. Quân đứng chắn trước mặt Diễm.
_Theo tôi về phòng.
Diễm ương bướng cãi.
_Tôi không muốn đi.
Diễm không phải là một cô vợ dễ chịu. Bây giờ Diễm đang tức giận nên Diễm cũng không cần biết Quân đáng sợ như thế nào.
Không nói không rằng. Quân nhấc bổng Diễm lên. Diễm la hét.
_Anh làm gì thế. Tôi nói tôi không muốn đi. Anh bị điếc hả.
Quân quát nhỏ.
_Cô định để cho thằng bé, ông quản gia bà Hoa biết chúng ta cãi nhau sao? Cô muốn biến chúng ta thành trò hề chứ gì?
_Tất cả là lỗi của anh. Sao anh còn dám trách tôi?
_Cô im miệng được rồi đấy. Tôi mà không dạy được cô cách cư xử sao cho xứng với địa vị một người vợ, tôi thề không làm người.
Diễm mai mỉa.
_Anh khỏi phải thề. Vì anh không thề, anh cũng đã biến thành quỷ rồi.
Mở cửa phòng ngủ. Quân ném mạnh Diễm xuống giường. Mặt Diễm trắng bệch, Diễm không biết Quân định làm gì mình.
Quân cố đè nén cơn giận giữ của mình. Nhìn cánh tay thâm tím của Diễm. Quân nhắc mình nhớ ai mới chính là người gây tổn hại đến thân thể Diễm. Quân sợ rằng nếu còn hành động theo bản tính của mình. Quân có thể khiến Diễm bị đau nhiều hơn. Nhanh chóng lấy một túm nước đá. Quân chườm lên cánh tay đau của Diễm.
Diễm rụt tay lại vì lạnh. Quân cáu.
_Cô có ngồi im không? nếu không ngồi im làm sao tôi chườm đá cho cô được.
Diễm bực mình.
_Tôi không cần anh phải thương hại. Tôi có thể tự lo liệu được.
Quân chua chát bảo Diễm.
_Cô đừng tự kiêu quá. Cô vẫn còn chưa hiểu tôi có thể làm gì được cô đâu. Cô nên nhớ đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn cùng thằng bé. Nếu không cô sẽ không còn gặp lại anh trai cô hay bất kì ai có liên quan đến cô nữa đâu.
_ý của anh là anh sẽ giết chết tôi.
Quân nhún vai.
_Tại sao tôi phải giết chết cô. Tôi không phải là một kẻ sát nhân.
_Nếu anh muốn trả thù tôi. Anh cứ nhắm vào tôi. Họ không có tội tình gì cả.
_Cô thật ngây thơ. Tôi muốn cô cảm nhận nỗi đau của những người thân xung quanh cô hơn là trả thù trực tiếp lên cô. Cô thừa hiểu là tôi không thể đánh cô, hay làm gì tổn hại đến cô.
Diễm tực giận hét.
_Anh đừng đánh trống lảng. Anh nói không muốn gây tổn hại gì đến tôi mà anh định dùng người thân để khống chế tôi? Anh có thấy mình nực cười quá không?
Quân tức giận cực độ. Chịu đựng một tuần sống mà cảm tưởng mình đang sống trên giàn thiêu. Quân đã cố bình tĩnh để quay về nhà. Thế mà Diễm lại không biết điều. Diễm còn dám khiêu khích Quân nữa.
Quân vứt bỏ túi chườm đá xuống sàn nhà. Đẩy Diễm ngã xuống giường. Ấn mạnh hai cánh tay của Diễm xuống giường. Dí sát vào mặt của Diễm, Quân rít giọng.
_Tôi đã cố để tha thứ cho cô nhưng cô lại không muốn điều đó. Cô luôn trọc tức tôi. Ngày trước tôi ngỡ tưởng cô có tình cảm với tôi nên cô mới nhận lời cầu hôn của tôi. Nhưng thật không ngờ đó chỉ là chiêu bài lừa đảo của cô mà thôi. Trong lòng cô, tôi vẫn mãi chẳng là gì. Cô sẵn sàng bỏ tôi để chạy theo một người đàn ông khác ngay sau khi tôi bị tai nạn, chắc là cô tưởng tôi không thể tỉnh dậy, không thể ép buộc cô nữa chứ gì?
Diễm bật khóc, quay mặt đi hướng khác. Diễm không muốn nói gì, cũng không muốn tranh cãi với Quân nữa.
Mọi tội lỗi Quân đều đổ hết lên đầu của Diễm. Bây giờ Quân đang hận, đang căm ghét Diễm. Quân không còn biết thế là đúng, thế nào là sai nữa. Quân chỉ biết nói hết ra cho hả.
Diễm càng im lặng, càng khóc, Quân càng cáu.
_Sao cô không nói gì đi? Lúc nãy cô hùng hổ lắm kia mà.
Diễm quay lại nhìn Quân qua màn lệ.
_Anh…anh muốn gì? Tôi giải thích, cầu xin anh hiểu cho tôi liệu anh có nghe không hay là anh chỉ biết vơ đúng về mình. Tôi đã sai khi rời bỏ anh nhưng anh phải hiểu thực lòng tôi không hề muốn làm thế.
Quân lạnh lùng hỏi.
_Vậy thì cô nói đi! Tại sao cô lại bỏ đi trong khi tôi yêu cô, cần cô nhiều như thế?
_Tôi đã nói rồi. Tôi cảm thấy không xứng với anh. Anh là một người có tất cả mọi thứ, còn tôi không có gì cả. Anh vì tôi nên mới bị ông Đăng hại, tôi không thể mang đến tại họa và những việc không may đến với anh nên tôi mới bỏ đi.
Quân quát.
_Cô đừng ngụy biện. Tôi không tin một lời nào của cô.
Diễm cười cay đắng.
_Anh không tin tôi sao anh còn bắt tôi nói thêm làm gì? Bây giờ anh có thể buông ra cho tôi đi được rồi chứ?
_Cô nghĩ là cô có thể đi đâu? Đây là phòng ngủ của chúng ta.
_Đã từ lâu rồi tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Chính anh nói tôi không xứng làm vợ của anh. Anh lấy tôi chỉ vì anh không muốn thằng bé phải khổ. Tôi luôn cảm ơn anh vì điều đó.
Diễm cố nhúc nhích nhưng không làm sao hất bỏ thân thể của Quân ra khỏi cơ thể mình. Diễm là một cô gái có thân hình nhỏ bé trong khi Quân là một người đàn ông khỏe mạnh với thân hình rắn chắc.