Mướn Chồng

Chương 46



Diễm vừa rời khỏi nhà Quân, bố mẹ Quân đi ra ngoài về. Thấy Quân mặt mày đã bớt ủ rũ, bà Phương vui mừng hỏi.

_Con đã cảm thấy khá hơn chưa….??

Quân cười.

_Dạ, con cảm thấy đỡ hơn một chút rồi…!!

Bà tò mò.

_Con có thể nói cho mẹ biết nguyên nhân nào khiến con thay đổi như thế không….??

Quân lảng tránh ánh mắt nhìn lom khom của bà Phương, Quân im lặng không đáp, thái độ của Quân càng khiến bà tò mò, bà quản gia nhanh nhẩu trả lời thay.

_Lúc nãy cô Diễm có đến đây chơi, cô ấy đã đưa cậu chủ về nhà…!!

Bà Phương quát.

_Ai cho phép cô ta đến đây, cô ta không biết vô sỉ là gì hay sao mà sau khi gây ra chuyện cô ta còn dám đến nhà mình nữa…!!

Bà gằn giọng bảo bà quản gia.

_Từ lần sau nếu thấy con bé đó bấm chuông cổng, bà tuyệt đối không được mở cổng cho nó vào, nếu không tôi đuổi việc bà….!!

Thấy bà chủ tự nhiên tức giận khi nghe mình nói hôm nay Diễm đến chơi, bà quản gia ngơ ngác không hiểu gì cả. Quân kêu lên.

_Sao mẹ lại cấm không cho cô ấy đến đây….??

_Con còn nói được nữa hay sao, chuyện cô ta gây ra chưa đủ cho con sáng mắt ra à, cô ta dám ngang nhiên bỏ đi theo một thằng đàn ông khác khi con cùng nó ra sân bay, nó còn dám hôn thằng đó trước mặt bố mẹ, trước mặt con nữa, như thế chưa đủ hay sao….??

Quân thở dài.

_Chúng ta không thể trách cô ấy được, trái tim, lí trí, tình cảm của cô ấy có lí lẽ riêng, con không thể ép cô ấy yêu con khi cô ấy chỉ coi con là bạn, cô ấy đã nói với con ngay từ đầu rồi, nên con không trách cô ấy, chỉ vì con quá yêu cô ấy nên con không thể kìm ném được lòng ghen của mình, con mới nói từ bỏ cô ấy nhưng thật ra trong lòng con, không khi nào con dám từ bỏ cô ấy, con phải cạnh tranh công bằng với cậu ta, con phải dành lại cô ấy….!!

Bà Phương tức giận.

_Con không cần phải hèn kém như thế, trên đời này thiếu gì con gái cho con chọn, tại sao nhất định phải là con bé không ra gì đó, mẹ sẽ chọn cho con một cô gái xinh đẹp, dễ thương, đáng yêu và giàu có hơn cô ta gấp trăm ngàn lần…!!

_Mẹ biết thừa là con không thể yêu ai khác ngoài Diễm, sao mẹ con cố khuyên giải con làm gì….??

_Con ương bướng vừa thôi, con bé đó có gì là tốt, nó làm sao mà sánh được con gái của chủ tịch tập đoàn sản xuất xe ô tô, nghe lời mẹ con nên từ bỏ con bé đó đi….!!!

Hết chịu nổi, Quân hét.

_Ngày trước khi mẹ chọn Diễm cho con, mẹ cũng nói như thế nhưng kết quả thì sao, mẹ lại quay sang chê bai cô ấy, con xin mẹ, hãy để cho con chọn cô gái mà con yêu, dù có đau khổ hay hạnh phúc, con cũng cam chịu….!!

_Con ngốc vừa thôi, sao con cứ phải ngoan cố như thế, con bé đó nó đã không coi con ra gì thì con nên bỏ nó đi, còn nhiều cô gái khác cho con chọn…!!

_Đúng là còn nhiều cô gái cho con chọn nhưng trái tim con đã chọn được người cho nó rồi, con không thể thay đổi, mong mẹ hiểu mà buông tha cho con….!!

Bà Phương ngồi bệt xuống ghế xô pha, bà thở dài.

_Xem ra mẹ đã hại con rồi, lẽ ra trước khi bắt con đi gặp con bé đó mẹ phải xem sét kĩ nó là người như thế nào rồi mới để con đến gặp nó, bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi….!!

Cầm lấy tay bà Phương, Quân phân trần.

_Mẹ đừng nói thế, nếu không có mẹ con sẽ không gặp được cô gái của đời con, cô ấy chính là người phụ nữ mà con đã chọn, con không thể không có cô ấy….!!

_Nhưng nó có yêu con đâu, con nên nhớ nó đã dám bỏ đi theo một người đàn ông khác, dám hôn anh ta trước mặt con, như thế nó đã nói cho con biết nó không yêu con rồi còn gì….!!

_Con biết nhưng con không thể từ bỏ cô ấy, nếu con từ bỏ cô ấy, con sẽ hối hận cả đời, sẽ sống trong ăn năn, sống trong sầu muộn, nên con phải đấu tranh cho tình yêu của con, con phải làm như thế, dù kết quả có thế nào, con cũng không hối hận, mai sau con có được cô ấy hay phải sống một mình con cũng có thể mỉm cười vì con đã không buông tay, đã không ngừng đấu tranh….!!

Vỗ nhẹ lên bàn tay Quân, bà Phương nói.

_Mẹ xin lỗi nhưng những hành động của Diễm ngày hôm nay đã khiến mẹ không thể chấp nhận nó làm con dâu của mẹ nữa, nếu con lấy nó, con phải lựa chọn giữa mẹ và nó, quyết định thế nào là tùy con…!!

Quân kêu khổ.

_Sao mẹ cứ phải ép con vào đường cùng thế, nếu con có được cô ấy mà mất mẹ thì làm sao con có được hạnh phúc trọn vẹn, còn nếu có mẹ mà không có cô ấy con cũng không thể có được hạnh phúc, mẹ nghĩ con có thể sống được khi phải chia đôi ra như thế sao….??

_Con xin mẹ, xin mẹ đừng ép con, vì nếu mẹ ép con, vì chữ hiếu, con sẽ vâng theo lời mẹ, con sẽ từ bỏ cô ấy nhưng suốt cuộc đời của con, con sẽ không lấy bất kì một ai khác, con hy vọng mẹ là hài lòng với quyết định của mình….!!

Bà Phương gầm lên.

_Con đang đe dọa mẹ đấy hả….??? Đồ bất hiếu, chỉ vì một đứa con gái mà con dám cãi lại lợi mẹ hay sao….!!

Bà Phương đập mạnh lên người Quân, ông Trương từ trên lầu đi xuống, ông nhíu mày hỏi.

_Em sao lại đánh con như thế….??

Bà Phương uất ức hét lên.

_Ông xuống mà nghe thằng con trai quý tử của ông nói đây này, nó đang đe dọa tôi, nó bảo là nếu tôi không cho nó lấy con bé Diễm, nó sẽ không lấy một ai khác, ông bảo thế có tức không chứ…?? Tôi là mẹ của nó mà cũng không thể bằng một đứa con gái lạ hoắc….!!

Thấy vợ sắp sửa bù lu, bù loa lên, ông Trương vội lên tiếng.

_Em sao thế, không phải ngày trước em cũng cãi lời cha mẹ để lấy anh à….??

Bà Phương đang tức nghe chồng nhắc lại chuyện cũ bà càng tức hơn.

_Bố con ông đang hùa với nhau để ăn hiếp tôi chứ gì….??

_Sao em lại nói thế, anh đang nói rất đúng sự thực, tuổi trẻ ai mà chẳng có những phút giây bồng bột, yêu cuồng nhiệt rồi lại chóng tan, em không thấy là ngày xưa chúng ta cũng thế à, em còn nhớ em đã yêu anh chàng Tiến trước khi thật sự yêu anh không, nếu anh không kiên trì liệu có lấy được em không…??

Bà Phương đỏ bừng mặt, mặc dù lấy nhau đã hơn ba mươi năm nhưng tình cảm giữa hai ông bà vẫn rất tốt đẹp. Cũng may Quân được ông Trương giải vây nếu không Quân còn bị bà Phương làm cho khổ dài dài bằng những câu kể lể dài lê thê, làm cho Quân phải khổ sở bằng những giọt nước mắt ngắn, giọt nước mắt dài của bà.

Ông Trương nháy mắt bảo Quân.

_Bố tưởng là con có việc, sao con không đi đi…!!

Quân được ý, mỉm cười, bàn tay Quân bí mật dơ ngón cái lên, Quân đang khen ngợi tài gỡ rối của ông Trương giỏi, Quân nói luôn.

_Con xin phép con đi đây…!!

Bà Phương gọi với theo.

_Con định đi đâu đấy….?? Mẹ vẫn còn chưa nói xong….!!

Ông Trương cười.

_Để cho nó đi đi, chúng ta cũng lâu rồi chưa ôn lại chuyện cũ, em có muốn lên phòng, chúng ta cùng nhau giở album ra xem lại không….!!

Bà Phương nhíu mày.

_Anh đang tìm cách gỡ cho nó chứ gì….??

Ông vỗ vai vợ.

_Em trở nên đa nghi từ bao giờ thế….?? Chúng ta đi thôi, nếu không bà quản gia lại cười cho bây giờ….!!

_Nhưng mà em còn chưa nói cho thằng Quân biết em đã chọn được một cô gái khác cho nó rồi…!!

_Chuyện đó để mai nói sau, chúng ta cùng lên lầu nào…!!

Ông Trương đứng dậy, cầm tay vợ, ông kéo bà đứng lên theo, ông giục.

_Đi thôi….!!

Bà Phương đỏ mặt.

_Vâng…..!!

Cả hai ông bà lững thừng cùng đi lên lầu, Quân lấy xe máy, đội nón bảo hiểm, Quân đang định gặp một người, Quân có chuyện cần nói với người nó. Quân được bà quản gia mở cổng, mỉm cười chào bà, Quân phóng xe máy đi.

Quân gọi điện cho Trường, Trường nhếch mép hỏi.

_Anh muốn gì….??

_Tôi muốn gặp cậu….!!

_Giữa tôi và anh không có gì cần nói với nhau….!!

_Tại sao lại không, cậu đừng tưởng tôi sẽ để cậu dễ dàng có được Diễm….!!

_Vậy là anh muốn tuyên chiến với tôi….!!

_Trái tim và tình yêu của Diễm không phải là hàng hóa cho chúng ta tranh giành, cậu dùng từ hơi bị nặng rồi đấy….!!

Trường khinh khỉnh.

_Đối với tôi, bất cứ thứ gì cũng phải tranh giành mới có ngay cả tình yêu cũng thế….!!

Quân đáp trả.

_Cậu nói đúng, với một người máu lạnh và lạnh lùng như cậu thì đúng là như thế thật, còn đối với tôi, tôi không thể làm thế với Diễm….!!

_Anh quân tử quá, còn tôi, tôi chỉ là một con người bình thường, cái gì mà tôi đã muốn, tôi phải chiếm bằng được….!!

_Ngay cả khi điều đó là không nên cậu cũng cố làm hay sao….??

Trường thở dài.

_Đúng thế….!!

_Cậu quá bỉ ổi, quá xấu xa, nếu cậu yêu cô ấy lẽ ra cậu không nển đẩy cô ấy vào tình thế khó xử như thế, cậu cũng không nên làm ông Hải uất đến bất tỉnh, cậu đang hại cô ấy mà không phải là cậu đang chứng tỏ cậu đang yêu cô ấy….!!

_Anh im đi, tôi không cần anh giảng đạo cho tôi. Nếu anh gọi điện cho tôi chỉ vì anh muốn nói những điều này, thì tôi đã nghe đủ rồi, tôi cúp máy đây….!!

_Khoan đã….!!

_Anh còn muốn gì nữa…..??

_Tôi muốn gặp cậu….!!

_Còn tôi không muốn….!!

_Cậu không dám đối mặt hay cậu cảm thấy xấu hổ với tôi nên cậu không thể ra…!!

_Anh dùng kế khích tướng với tôi cũng vô dụng, vì một người như tôi dù có bị người ta sỉ nhục cũng không khiến tôi rời khỏi tổ ấm của mình được đâu….!!

_Cậu có tự tin quá không….??

_Tôi nói được là tôi làm được, tôi không hề hăm dọa gì anh….!!

_Tôi hiểu, vậy là tôi nên bấm chuông cổng nhà cậu…!!

Trường quát.

_Tôi đã nói là tôi không muốn gặp anh, anh bị điếc hả….??

_Tôi cũng nói là tôi muốn gặp cậu, cậu cũng không nghe tôi nói gì à….??

Trường tức giận.

_Anh định trọc tức tôi….??

_Người nên hỏi cậu câu đó là tôi, cậu nên nhớ tôi không làm gì có lỗi với cậu chính cậu mới là người đã làm tổn thương tôi trước….!!

_Tôi thấy tôi không làm gì có lỗi với anh cả, tôi yêu cô ấy nên tôi dành lại cô ấy thì có gì là sai….!!

_Đúng là tôi không thể cấm cậu yêu cô ấy nhưng cái cách mà cậu làm thật là bỉ ổi, thật là đê tiện, một thằng đàn ông mà dùng cách đó để có được cô gái mình thích tôi nghĩ cậu không đơn giản chỉ vì cậu thích Diễm mà bên trong cậu còn có một dụng ý khác, tôi không nói oan cho cậu chứ….!!

Trường cười nhạt.

_Xem ra anh không những là một tên quân tử nửa vời mà anh còn là một ông thầy bói nữa, tôi rất khâm phục anh, hãy để cho trí tưởng tượng của anh bay xa, tôi không rảnh dỗi để ngồi nghe anh nói….!!

Trường định cúp máy, Quân vội quát.

_Tôi còn chưa nói xong sao cậu dám cúp máy…..??

Trường nhíu mày.

_Tại sao tôi lại không được phép, không lẽ có luật cấm tôi làm điều đó à….??

_Có luật hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết là tôi sẽ không từ bỏ Diễm đâu, hai chúng ta phải cạnh tranh công bằng với nhau, tôi muốn trong hai ta phải có một người rút lui, một người phải ra đi, thế nào cậu có đồng ý không….??

Trường bực mình đáp.

_Tại sao người đó không phải là anh, chẳng phải anh cũng biết là cô ấy chỉ coi anh là một người bạn tốt, anh còn muốn gì ở cô ấy nữa….!!

_Mặc dù tôi chỉ là một người bạn tốt trong trái tim của cô ấy nhưng tôi yêu cô ấy, tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, những điều này đã đủ cho tôi có tư cách cạnh tranh với cậu chưa….??

_Tùy anh, nhưng mà tôi nói trước, anh sẽ sớm phải rút lui thôi….!!

Quân cười.

_Cậu hơi tự tin quá đấy, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu mà cậu đã vỗ ngực tự xưng mình là người chiến thắng rồi à, cẩn thận kẻo trèo cao ngã đau đấy….!!

Trường tức điên.

_Không ngờ miệng lưỡi của anh lại sắc như thế, tôi cũng chờ xem ai sẽ là người có được Diễm….!!

Trường cười khẩy hỏi.

_Nói bao nhiêu đó đủ rồi, tôi có thể cúp máy được rồi chứ….??

_Tất nhiên, vì tôi cũng hết hứng thú gặp cậu rồi….!!

_Chào anh….!!

_Không cần phải lịch sự như thế….!!

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trường, Quân gọi điện cho một thằng bạn thân làm trong nghành cảnh sát.

_Chào mày….!! Mày có thể đến quán Trường Tôn gặp tao không….??

_Mày lại gặp phải chuyện gì à….??

_Thằng khỉ, bạn bè nhớ nhau nên gọi đi uống rượu, ăn cơm mà mày cũng nghi ngờ được à, mày hơi bị đa nghi rồi đấy….??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.