Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 11: Tuổi trẻ yêu hết sức lông bông (2)



Thoáng một cái đã mấy tháng trôi qua. Mắt thấy tết nguyên đán đã sắp đến, bữa tiệc náo nhiệt nhất đại học G mỗi năm một lần cũng sắp tổ chức, cả trường một màn bận rộn, trên trường ngay cả các khóa học cũng đều ngừng.

Những người bên cạnh Nghiêm Di Nhiên cũng đều gia nhập quân đoàn bận rộn. Hà Phi Thiến tham gia dàn đồng ca, Tiếu Lâm Lâm tham gia đội vũ đạo một cách không tình nguyện, nghe nói do nghe lời Thẩm Gia Hạo mà đăng ký. Thẩm Gia Hạo là một người trọng sĩ diện mà lại vô cùng ngang ngược, anh không thích bạn gái của mình thân thiết với các nam sinh khác, lại đặc biệt rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác, hư vinh tới cực điểm.

Nhìn tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn cho việc chuẩn bị bữa tiệc mừng năm mới mỗi năm một lần, Nghiêm Di Nhiên lại là người nhàn nhã nhất. Ca hát? Cô ngũ âm không được đầy đủ; khiêu vũ? Đầu cô có vẻ quá cao, tay chân dài cũng rất bất tiện; tiểu phẩm? Cô không có kỹ thuật biểu diễn; đọc diễn cảm thơ ca, cô ngại những biểu tình quá mức khoa trương, dù sao vòng tới vòng lui cũng đều không thích hợp với cô. Làm người giữ vững danh hiệu quán quân trong thập đại danh ca đại học G, Liêu Hiểu Bân gần nhất đều vô cùng bận rộn luyện ca, thời gian hai người hẹn hò cũng giảm bớt, cô cũng không để tâm. Ngược lại vui vẻ nằm vùng ở trong ký túc xá đọc tiểu thuyết, ngay cả cửa ký túc xá cũng lười ra.

Nghiêm Di Nhiên ôm tập tiểu thuyết lười nhác nằm trên giường, cũng không biết bao nhiêu thời gian. Lúc này, ký túc xá yên tĩnh bị tiếng chuông điện thoại vang lên quấy nhiễu, cô giương mắt xem đồng hồ bên cạnh, thì ra đã hơn sáu giờ, cô có thể khẳng định là điện thoại của ai gọi đến. Cầm lấy ống nghe,

“Alô …”

“Nhiên Nhiên, ăn cơm chưa?”

Mấy ngày nay, Liêu Hiểu Bân trở thành đồng hồ báo thức đến giờ cơm của cô, đúng giờ nhắc nhở cô ăn cơm. Cơm trưa, cơm chiều, anh nếu không có thời gian đi cùng cô, cũng biết cô không muốn ra khỏi phòng, đều gọi điện thoại bảo người mang cho cô.

“Chưa có!”

“Mau xuống dưới, chúng ta đi ăn cơm.”

“Hửm? Tối nay anh lại có thời gian sao?!”

“Vì Nhiên Nhiên nhà chúng ta, bận rộn cũng phải rút thời gian mà! Nhanh lên, anh ở dưới lầu ký túc xá của em.”

“Được, cho em mười lăm phút.”

Sau bữa cơm chiều, trời đã tối rồi, Nghiêm Di Nhiên đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn xem mấy người Hà Phi Thiến tập luyện. Lúc đến hội trường, đúng lúc đến kịp đội vũ đạo hệ pháp luật đang diễn tập.

“Oa, vừa kịp, vừa kịp.”

Cô kéo Liêu Hiểu Bân đi tới phía trước, lúc này, thấy có người đang vẫy vẫy tay với bọn họ,

“Hiểu Bân, bên này, bên này.”

Nhìn sang mới phát hiện là Chu Lượng, mà Thẩm Gia Hạo thực hiếm có an vị ở bên cạnh anh. Nhìn thấy bọn họ đi tới, Thẩm Gia Hạo trên mặt nở nụ cười là lạ.

“A, xuống núi sao? Còn tưởng rằng em ở ký túc xá tu luyện đắc đạo rồi đấy?”

Thẩm Gia Hạo tên đáng chết, mỗi lần nhìn thấy cô đều phải trêu chọc cô một phen, mà cô tự nhiên cũng không dễ dàng buông tha anh ta như vậy.

“Tôi phải xuống làm người đầu tiên thu phục yêu nghiệt như anh.”

Liêu Hiểu Bân kéo tay cô lần lượt ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cười không để ý tới bọn họ môi thương khẩu chiến.

“Em yên tâm, em có đắc đạo cũng nhất định không thể trở thành tiên nữ.”

“Vì sao?”

Chu Lượng khó hiểu. Tuy rằng cũng không rõ, nhưng Nghiêm Di Nhiên biết nhất định không phải lời hay.

“Cậu đã từng gặp qua tiên nữ đầy đặn như vậy chưa? Nếu giống như cô ấy làm sao có thể bay lên phiêu dật tự nhiên như tiên nữ được?”

“Anh…”

Thẩm Gia Hạo rất thích giễu cợt cô béo, là vì, nếu so với Tiếu Lâm Lâm, thật đúng là không đến vài người được coi là không mập.

“Nhiên Nhiên, ngồi xuống, màn múa sắp bắt đầu. Tiếu Lâm Lâm đã đi ra rồi.”

Liêu Hiểu Bân không tham dự chiến tranh, nhưng không có nghĩa sẽ không bình ổn chiến tranh.

“Hừ.”

Nghiêm Di Nhiên sau khi hướng sang phía Thẩm Gia Hạo hừ hừ lẩm bẩm, mới không tình nguyện ngồi xuống yên lặng xem diễn tập. Thẩm Gia Hạo chết tiệt, tài ăn nói tốt như vậy, không học pháp luật lại học tài chính thật sự quá lãng phí.

Thẩm Gia Hạo ở bên cạnh đắc ý cười, cô thật muốn tiến lên bóp chết anh ta. Thật không biết Tiếu Lâm Lâm làm thế nào chịu đựng được?

Lúc này, trên sân khấu chỉ có người múa đang dập dìu những bước nhảy. Tiếu Lâm Lâm khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, nhảy múa khiến người xem thật sự có cảm giác phiêu dật tự nhiên, so với lời nhận xét của Thẩm Gia Hạo về tiên nữ quả thực có vài phần tương tự. Thì ra, Thẩm Gia Hạo thích tiên nữ a!~ Giật mình, cô không khỏi vội vàng dựa vào Liêu Hiểu Bân.

“Hiểu Bân! Anh thích tiên nữ không?”

Liêu Hiểu Bân sửng sốt, mới kịp phản ứng lại với ý tứ của cô, trên mặt vẫn cười ôn hòa như cũ.

“Anh là người phàm, người phàm vốn không nhìn thấy tiên nữ trên trời.” Dứt lời, tựa đầu ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói “Em ở trong mắt anh mới là tiên nữ.”

Lời nói toàn những từ ngữ buồn nôn, nhưng Nghiêm Di Nhiên nghe được trong lòng đều là vui sướng, chỉ tự khinh bỉ mình: Tại sao mình cũng phải hỏi loại vấn đề này? Đây không phải chỉ có mấy cô nàng học sinh mới có thể hỏi sao?

Liêu Hiểu Bân vươn tay qua, nhẹ nhàng chụp vỗ về trên mu bàn tay của cô.

Rất nhiều năm về sau, Nghiêm Di Nhiên mới hiểu được ý nghĩa câu nói kia. Người phàm không thích tiên nữ, là vì người đó không nhìn thấy tiên nữ mà thôi.

Ngày ba mốt tháng mười hai, dạ hội cuối năm dưới sự chờ mong của bao người rốt cục cũng bắt đầu. Ngày hôm đó, tại phòng ngủ của Nghiêm Di Nhiên, Hà Phi Thiến cùng Tiếu Lâm Lâm từ sau bữa cơm trưa, bắt đầu bận tối mày tối mặt. Nghiêm Di Nhiên ôm tiểu thuyết nằm ở trên giường, hai cô nàng dưới giường bận rộn chuyển tới chuyển lui, lắc lắc đầu.

“Ngày mai không phải là Nguyên Đán sao, cả ngày hôm nay còn bận rộn hơn cả giao thừa, cũng không biết tại sao.”

Không ai để ý tới cô, thì ra đều đang đắp mặt nạ.

“Oa, bây giờ mới bắt đầu đắp mặt? Đợi nước tới chân mới nhảy sao? Liệu có tác dụng chứ?”

“Đinh” hai tia nhìn giết người đồng thời bắn trở lại, khiến cô sợ tới mức vội vàng làm động tác khóa kéo trên môi, nhanh chóng cúi đầu đọc tiểu thuyết. Một chọi một còn có thể, một đôi hai người cô chắc chắn thua. Không cần thiết mạo hiểm!

Nghiêm Di Nhiên ôm tiểu thuyết, nhìn nhìn một lát lại thiếp đi, lúc tỉnh lại, đã hai tiếng trôi qua. Cô đang giương mắt nhìn lại, hai cô nàng dưới giường đều đang đứng trước gương thử váy. Còn chưa xong việc sao? Cô duỗi lưng một cái, từ trên giường ngồi dậy.

“Các cậu còn bận rộn việc gì nữa? Không phải có trang phục diễn xuất rồi sao?”

Nghiêm Di Nhiên ngồi dậy, mới nhìn rõ khuôn mặt các cô, không khỏi giật mình, hai người hoàn toàn thay đổi so với thường ngày. Trên mặt trang điểm tinh xảo, không hề thua kém ngôi sao điện ảnh. Xem ra, hai người này bận rộn suốt mấy giờ có vẻ rất có thành quả.

Hà Phi Thiến quay đầu thấy Nghiêm Di Nhiên đầu tóc rối tung ngồi trên giường, vẻ mặt còn buồn ngủ, cơn giận từ đâu liền xông lên.

“Con bé lười như cậu còn không mau mau xuống đây.”

“Tớ? Vì sao?”

“Đã bốn giờ rồi, cậu còn không nhanh đứng lên trang điểm cho tớ.”

“Tớ từ lúc nào cần phải trưng diện hơn bình thường chứ? Cho tớ nửa tiếng tất cả đều xong.”

Gội đầu, tắm rửa, sấy tóc, thay quần áo, Nghiêm Di Nhiên tin tưởng trong vòng nửa giờ khẳng định có thể ra ngoài.

“Cậu còn không nhanh xuống đây cho tớ, đi tắm rửa gội đầu, chúng ta còn kịp giúp cậu làm tóc, trang điểm, nửa giờ làm sao đủ?”

Nghiêm Di Nhiên vẻ mặt mờ mịt, cô khi nào thì nói muốn làm tóc trang điểm?

“Tớ lại không phải đi diễn, tạo sao cần long trọng như vậy?”

Mắt thấy Hà Phi Thiến dùng chiêu cứng rắn không có tác dụng, Tiếu Lâm Lâm liền dùng chiêu mềm mỏng.

“Nhiên Nhiên, đêm nay chính là đêm giao thừa đầu tiên của chúng ta ở đại học! Quan trọng nhất, cũng là đêm giao thừa đầu tiên của cậu với Hiểu Bân nhà cậu, nói thế nào cậu cũng phải trang điểm đẹp một chút đi tham dự chứ! Có thêm nhiều kỷ niệm ý nghĩa đấy!”

“A, cậu lo lắng Hiểu Bân nhà tớ sao, anh ấy trước nay đều không để ý điều này đâu.”

Ngay cả lúc cô muốn để tóc dài, anh cũng không có ý kiến, chỉ thấy cô vui vẻ là tốt rồi.

“Cậu không phải cả ngày nói muốn cho Hiểu Bân nhà cậu chút mặt mũi sao? Thì ra cũng chỉ nói miệng mà thôi. Đêm nay chính là đêm mặc sức vui chơi của toàn bộ nam sinh trong trường, cậu làm bạn gái của mỹ nam nổi tiếng đại học G, có phải nên tỉ mỉ sửa soạn một chút hay không, như vậy Hiểu Bân nhà cậu cùng cậu ra ngoài mới có mặt mũi thôi!”

Ừm? Hà Phi Thiến nói lời này ngược lại rất có lý. Nghiêm Di Nhiên cảm thấy mình thật sự đã quen tùy tiện, nhưng lại không chú ý tới nhưng chi tiết này. Xem ra cô có vẻ thực sự không xứng với chức bạn gái. Cô vội vàng từ trên giường trèo xuống, biết sai có thể sửa là ưu điểm lớn nhất của cô.

Nghiêm Di Nhiên đứng trước mặt các cô, hiên ngang lẫm liệt nói:

“Nói đi, các cậu muốn hành hạ tớ như thế nào?”

Hà Phi Thiến cùng Tiếu Lâm Lâm thật sự vô cùng chuyên nghiệp chỉ huy lên Nghiêm Di Nhiên, gội đầu, tắm rửa, làm tóc, trang điểm, giống như vẫn chưa đủ. Nghiêm Di Nhiên cảm thấy mình thật giống đứa trẻ bị lôi lôi kéo kéo tùy ý các cô định đoạt. Ước chừng chỉ sau một giờ, dưới sự cố gắng của hai đại cao thủ trang điểm, Nghiêm Di Nhiên hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, sáng chói.

Đứng trước gương, Nghiêm Di Nhiên trợn tròn mắt. Một đầu tóc đẹp đã bị các cô biến thành cuộn sóng, tùy ý tán trên vai, có cảm giác mềm mại. Trang điểm, làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo của cô, đôi mắt to tròn hơn, mũi cao lại thon nhỏ, đôi môi vốn đầy đặn càng thêm gợi cảm, hàng lông mi dài giống như vụt sáng, lại cũng có thể toát ra ánh mắt vô tội. đây không phải cô chăng? Kỳ lạ quá đi!

“Oa! Bây giờ đến một trình tự cuối cùng, thay quần áo.”

Thay quần áo? Cô nào có bộ quần áo gì đó có thể mang sung quân cho lớp trang điểm hoàn mỹ này chứ? Chẳng lẽ mặc áo phông quần bò như vậy đi ra ngoài? Nếu vậy còn không bằng mọi người giết luôn cô đi.

Lúc này, không biết Tiếu Lâm Lâm từ nơi nào biến ra một bộ váy liền màu đỏ bó sát người, cùng với tất chân màu đen, một đôi giày cao gót gần mười centimet. Hai người này suy tính thật chu đáo.

Nghiêm Di Nhiên nhìn chiếc váy, không tự giác lui về phía sau vài bước, cái này chắc không phải để cho cô mặc đấy chứ?

“Thay.”

“Không muốn.”

“Hử?”

Cuối cùng, Nghiêm Di Nhiên dưới sự dụ dỗ ép buộc vẫn phải ỡm ờ thay bộ váy kia. Từ trong phòng tắm đi ra, Hà Phi Thiến cùng Tiếu Lâm Lâm vô cùng hài lòng với tác phẩm hoàn mỹ của bọn họ mà nhiệt liệt vỗ tay.

Mặc dù Nghiêm Di Nhiên dáng người thuộc loại đẫy đà, nhưng đôi chân của cô lại vừa thẳng tắp vừa thon dài, váy ngắn màu đỏ cùng đôi tất chân màu đen vừa vặn tôn lên đôi chân dài của cô, hơn nữa bó sát người hiệu quả, càng làm nổi bật đường cong hoàn mỹ.

“Oa, tớ đã nói cái váy này nhất định thích hợp với cậu ấy mà.”

Thì ra trang phục này là do hai cô giấu Nghiêm Di Nhiên mua, vốn muốn tặng cho cô làm quà sinh nhật, lúc này thật phù hợp, trước tiên lập tức phát huy công dụng.

“Hai vị sư phụ, tôi thấy trong buổi tối hôm nay, tôi mà mặc như vậy đi ra ngoài sẽ chẳng khác nào cây kem, hay là thôi đi!”

Cho dù một cô gái cần thời trang không ngại thời tiết đến thế nào cũng chẳng có cách nào ra khỏi nhà dưới cái lạnh tháng mười hai ở thành phố A vào ban đêm như vậy!

“Yên tâm, chúng ta sớm có chuẩn bị.”

Hà Phi Thiến lấy một chiếc áo khoác màu đen trong tủ quần áo của mình ra, đưa tới trước mặt Nghiêm Di Nhiên.

“Mặc nó vào, chắc chắn phù hợp.”

Nghiêm Di Nhiên vội vàng cầm lấy khoác lên người, thở dài nhẹ nhõm một hơi: Hô, như vậy mới có chút cảm giác an toàn. Nhưng mà, áo khoác cũng chỉ có thể giúp được cô nửa người trên, vậy chân của cô làm sao bây giờ? Lẽ nào đập mạnh lên làm chúng tạm thời đông cứng mà mất đi cảm giác?

Hai người cực kỳ vô nhân đạo hoàn toàn không để ý tới sống chết với kháng nghị của cô, tự vây lại với nhau ở bên cạnh cô nói chuyện phiếm, giống như cô chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của bọn họ.

Thật sự đây chính là vui sướng trên nỗi thống khổ của cô mà.

“Thiến Thiến, cậu có cảm giác Nhiên Nhiên như vậy rất giống ngôi sao không?”

“Ừm, cũng có một chút. Giống ai vậy?”

“À, nghĩ tới, giống Lê Tư ấy!~ Diễn viên Hongkong Lê Tư!”

Nghiêm Di Nhiên cảm thấy đầu mình thật choáng váng, không biết có phải xỏ vào đôi giày cao gót mười centimet hay không, trên cao không khí loãng, đầu óc hình như hơi thiếu dưỡng khí thì phải?

Hết cả buổi chiều, ba cô gái rốt cục cũng ra khỏi cửa. Tiếu Lâm Lâm mặc trang phục màu xanh nhạt, có vẻ vô cùng phiêu dật tự nhiên; Hà Phi Thiến mặc bộ lễ phục để lộ lưng màu đen so với Nghiêm Di Nhiên còn khêu gợi hơn, phía trước là cổ sâu chữ V, mặt sau là cả lưng trần, cô có vóc dáng cân đối nhất trong ba người, ngày thường luôn luôn ăn vận rất mạnh dạn, trang phục như vậy, cô không khỏi cảm thấy không được tự nhiên lắm. Tuy rằng mọi người đều mặc áo khoác, nhưng chỉ có Nghiêm Di Nhiên hoàn toàn không thể thích ứng, làm thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, tay không ngừng kéo váy. Dựng cổ áo lên cao một chút, váy lại trở thành ngắn, kéo váy xuống dưới một chút, lại sợ trên cổ trống trải, không được tự nhiên xoay đi xoay lại phía sau.

Rốt cục đi tới trước cửa ký túc xá. Thấy ba người Thẩm Gia Hạo, Liêu Hiểu Bân cùng Chu Lượng đã đứng đợi sẵn ở cửa. Nhìn thấy ba người các cô xuất hiện, đều đồng loạt sửng sốt, hẳn rằng cả ba người đều cảm thấy kinh ngạc trước bạn gái của mình! Nhân tiện kinh ngạc một chút về người bên cạnh.

Thẩm Gia Hạo vươn tay ôm nhẹ lên eo thon nhỏ của Tiếu Lâm Lâm, nhìn Nghiêm Di Nhiên cười xấu xa:

“A, cây vạn tuế ra hoa.”

Nghiêm Di Nhiên biết chắc anh ta nhất định sẽ đâm chọt cô, cô giơ tay định đánh anh.

“Anh muốn tìm cái chết hả!”

“Ha ha ha, nhã nhặn một chút, nhã nhặn một chút, cẩn thận hở ra lại tiện nghi cho chúng ta.”

Nghiêm Di Nhiên vội vàng thu tay lại, ép mình nhã nhặn đứng ở bên cạnh Liêu Hiểu Bân.

“Thẩm Gia Hạo, anh nhớ kỹ cho tôi, thù này không báo không phải quân tử! Hừ!”

Tiếu Lâm Lâm dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých sang Thẩm Gia Hạo.

“Anh cũng đừng trêu cậu ấy, em với Thiến Thiến vất vả lắm mới bức được cậu ấy mặc vào.”

Thẩm Gia Hạo không nói gì nữa, chỉ ung dung nhún nhún vai.

“Đã như vậy rồi, chúng ta đi thôi!”

Liêu Hiểu Bân dắt lấy tay Nghiêm Di Nhiên, vòng qua cánh tay của anh, ca ngợi nói:

“Nhiên Nhiên, đêm nay em rất đẹp.”

“Thật sao? Em còn sợ anh cảm thấy là lạ chứ!”

“Sẽ không, thật sự rất đẹp. Nhưng mà về sau cố gắng mặc ít đi!”

“Hửm? Vì sao? Anh không thích à?”

“Cũng không phải. Em thử nhìn chân em kìa, đi đôi giày cao gót cao tới như vậy sao quen được chứ? Hẳn vẫn nên đi giầy thể thao cho thoải mái đi!”

Đây là Liêu Hiểu Bân lần đầu tiên thấy cô đi giày cao gót, anh biết cô nhất định thấy không quen, tất cả những thứ này đều không phù hợp với cô, thẳng thắn tùy tính mới là tích cách của cô.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Vậy em về sau thấy mặc như thế nào thoải mái thì hãy mặc.”

“Nhưng mà bọn họ nói…”

“Không cần để ý đến những người kia nói cái gì, anh chỉ muốn em vui vẻ là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.