Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 24: Quanh co (4)



Một buổi chiều cuối tuần trời trong nắng ấm, Nghiêm Di Nhiên ở nhà lục tung tìm một quyển vở ghi chép rất quan trọng lúc còn học đại học, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Cứ như vậy cả buổi chiều cuối tuần, cô vốn nên đi cùng Liêu Hiểu Bân ngọt ngào hẹn hò, lại bởi vì ngày thứ sáu, cô nhận được một vụ án đang điều tra khó giải quyết đưa đến trưng cầu ý kiến về pháp luật của cô, cô đại khái xem qua văn kiện một chút, xác thực khiến cô thấy lúng túng. Trong lúc cô vét sạch đầu óc không tìm đươc biện pháp giải quyết, đột nhiên nhớ tới trước kia ở đại học cùng Liêu Hiểu Bân cùng nhau nghiên cứu các vụ án, cũng gặp qua nước ngoài từng có vụ án tương tự, lúc ấy, cô cảm thấy vụ án như vậy thật kỳ lạ, nên lấy sổ ghi chép ra ghi lại. Hôm nay rốt cục có tác dụng rồi, nhưng tại sao vẫn không tìm ra chứ?   

“Hửm? Rốt cuộc ở nơi nào nhỉ?”

Nghiêm Di Nhiên cả người nặng nề ngã xuống sô pha, thật không rõ, đồ quan trọng như vậy, cô làm sao có thể ném đi đâu chứ? Cô ảo não nhắm mắt, ghét mình thật sự càng ngày càng mơ hồ. Cô quyết định một lần nữa nhớ kỹ lại một lần việc chuyển nhà từ khi tốt nghiệp tới nay, nhất định có thể tìm được rõ ràng.

Sau khi tốt nghiệp, từ ký túc xá chuyển ra, lúc ấy nhận được thông báo phải đến sở cảnh sát làm việc, mà phòng ở hiện tại này cũng chưa chính thức mua lại, cho nên… Đúng, lúc ấy cô mang một thùng lớn sách vở gửi ở chỗ Liêu Hiểu Bân, bởi vì đều là sách chuyên ngành pháp luật, công tác ở sở cảnh sát cũng không dùng được, không cần giữ lại nhiều lắm.

“Đúng, nhất định, nhất định là ở đó. Mình thật sự ngày càng hồ đồ rồi mà.”

Nghiêm Di Nhiên vội vàng đứng dậy thay quần áo ở nhà, đổi sang trang phục ra phố bình thường, tùy tay cầm lấy buộc tóc cột gọn tóc lại, cầm lên túi xách lớn của cô, cất thêm điện thoại di động, chìa khóa cùng ví tiền, chân xỏ dép lê, “Oành” một tiếng đóng cửa chính, đi tới nhà Liêu Hiểu Bân. Anh lúc này hẳn là không ở nhà, nhưng mà không lo, cô có chìa khóa.

Vừa ra tới hành lang, tiết trời vừa rồi còn trong xanh nắng ấm đã bắt đầu mưa xuống.

“Ôi, trận mưa này rơi xuống đúng lúc thật, bổn cô nương chưa ra cửa thì mi cũng chưa rơi.”

Nhưng cũng không sao, cái túi xách lớn trên người cô kia, có thể nói cái gì cần có đều có, làm sao có thể thiếu thứ quan trọng nhất là ô che chứ?

Nhà Liêu Hiểu Bân nằm ở tiểu khu Lệ Viên thành phố A, là căn hộ rộng 130 mét vuông gồm hai phòng ở vừa mới mua đầu năm nay. Nghiêm Di Nhiên vẫn không quen lắm với việc ở chung, cô trước giờ vốn không phải người thích bám dính, huống hồ tiểu khu Lệ Viên cách nhà Nghiêm Di Nhiên cũng không xa lắm, ngồi xe bus ước chừng nửa giờ là tới.

Vào thang máy, Nghiêm Di Nhiên dọc một đường lên đến tầng 12, lấy chìa khóa ra đang muốn mở cửa, cửa lại đột ngột mở ra. Dọa cô nhảy dựng, bây giờ trong nhà có người sao? Hay là có trộm?

Sau khi cửa hoàn toàn mở ra, đứng trước cửa cũng là một khuôn mặt hoảng sợ giống như cô. Là một người phụ nữ lớn tuổi, còn rất xinh đẹp.

Nghiêm Di Nhiên tay cầm chìa khóa ngơ ngác đứng, người phụ nữ trước cửa cũng ngơ ngác đứng, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ. Nghiêm Di Nhiên cảm thấy người phụ nữ này giống như đã từng quen biết, lại nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp ở nơi nào.

“Cô là?”

Người phụ nữ lớn tuổi mở miệng trước, Nghiêm Di Nhiên đồng thời cũng lấy lại thần trí, nhớ xem bà ấy là ai. À, nhớ rồi. Bà ấy là mẹ Liêu Hiểu Bân. Nhưng mà, mẹ anh tới từ lúc nào? Vì sao cô hoàn toàn không hề nghe Hiểu Bân nhắc đến? 

“Bác gái, cháu chào bác, cháu đã thấy bác ở trên ảnh chụp của Hiểu Bân.”

“À… Cháu là Nhiên Nhiên, đã nghe Hiểu Bân nhắc tới rồi.”

Nghiêm Di Nhiên mặt đỏ ửng gật gật đầu.

Mẹ Liêu tuy rằng nhận ra là cô, trên mặt cũng chỉ mang theo nét cười nhàn nhạt, nhưng cũng không tính là thân thiện. Nghe Liêu Hiểu Bân từng kể chuyện trước kia của mẹ anh, cũng từng là tiểu thư khuê các, gia cảnh sung túc, lại bởi vì  cuộc vận động cải cách làm người ta thống hận kia đã làm thay đổi cuộc đời bà, từ đó về sau vẫn buồn bực không vui. Cũng vì như vậy, bà trở thành một người thờ ơ lạnh lùng.

“Vâng, đúng vậy, cháu tên đầy đủ là Nghiêm Di Nhiên, Nhiên Nhiên là nhũ danh của cháu.”

“Bà nói chuyện với ai ở cửa vậy?”

Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói của một người đàn ông, rất xa lạ, Nghiêm Di Nhiên khẳng định không phải Liêu Hiểu Bân.

“A, bạn của Hiểu Bân đến tìm nó.” Mẹ Liêu hơi nghiêng người, nhường chỗ, “Vào đi!”

Trong phòng quả nhiên có một người đàn ông xa lạ khá lớn tuổi, người nọ dáng vẻ rất bình thường. Nghiêm Di Nhiên nhận ra ông ấy chính là ba Liêu Hiểu Bân, tuy rằng trong ánh mắt có điểm tương tự, nhưng Liêu Hiểu Bân vẫn giống mẹ anh nhiều hơn. Nhìn ra được, ba anh là một người đàn ông tính tình thật thà chất phác.

“Cháu chào bác.”

“Chào cháu, chào cháu, cháu là Nhiên Nhiên đúng không, đã nghe Hiểu Bân nhắc nhiều tới cháu rồi!”

Ba Liêu vô cùng nhiệt tình, làm người ta có cảm giác thân thiết, mà không hờ hững lạnh nhạt như mẹ Liêu.

“Vậy sao ạ? Bác trai bác gái, hai người tới đây từ khi nào ạ? Sao cháu không  nghe Hiểu Bân nhắc tới? Cháu cũng không biết hai bác muốn tới, nên mang hai tay không tới đây, thật là ngại quá.”

Liêu Hiểu Bân đáng ghét, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho cô, hại cô lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ anh đã phải xấu mặt như vậy, còn không biết các trưởng bối thấy cô thế nào đây? Không biết, còn nghĩ cô là đứa con gái không biết lễ phép ấy chứ?

“A? Làm sao có thể? Cháu không phải tới đây đón chúng ta đi ăn cơm sao?”

Ba Liêu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nghiêm Di Nhiên, nhưng ngược lại mẹ Liêu dường như nhìn ra điều gì, giấu giếm lấy tay đụng nhẹ khuỷu tay ông.

Ăn cơm? Nghiêm Di Nhiên tuy rằng trên việc nhỏ luôn mơ hồ, quên trước quên sau, nhưng ở trên chuyện đại sự cũng không phải một người hồ đồ.

Cô mơ hồ cảm giác được Liêu Hiểu Bân gạt cô một vài chuyện gì đó rất quan trọng.

Ngay lúc mọi người trong phòng bắt đầu vì mơ hồ phát sinh sự kiện kia mà cảm thấy lúng túng, cửa lớn lại mở ra. Lúc này, đứng ở cửa chính là nam nhân vật chính của sự kiện, Liêu Hiểu Bân.

Thấy Nghiêm Di Nhiên cùng ba mẹ mình cùng ngồi trên sô pha, Liêu Hiểu Bân tay cầm cái chìa khóa ngơ ngác đứng ở cửa, sắc mặt kinh ngạc trắng bệch.

Nên đến chung quy đều không tránh khỏi.

Ba Liêu tuy rằng biết vừa rồi mình dường như có nói sai điều gì, nhưng rốt cuộc là cái gì thì kỳ thực chính ông cũng không rõ lắm. Ông lên tiếng trước phá vỡ không khí căng thẳng,

“Hiểu Bân à, Nhiên Nhiên…”

Liêu Hiểu Bân ngắt lời ba.

“Ba mẹ, xe taxi đang chờ ở dưới lầu, hai người cứ đi trước, con đến ngay.”

Mẹ Liêu vừa nghe xong lời nói của con trai, đẩy trượng Nhị hòa thượng (1) ba Liêu ra cửa.

“Oành” một tiếng, cửa đóng lại, lưu lại một phòng yên lặng.

Nghiêm Di Nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Liêu Hiểu Bân, nếu nói vừa rồi cô chỉ mới hoài nghi, như vậy hiện tại cô đã có trăm phần trăm khẳng định. Anh né tránh ánh mắt lại không dám nhìn cô, đó chính là đôi mắt đã từng nhìn cô chăm chú thâm tình như thế.

Liêu Hiểu Bân quả thực không dám nhìn cô, trong ánh mắt nghi hoặc lại lộ ra tuyệt vọng kia của cô, như lưỡi kiếm sắc bén nhìn thẳng anh, khiến anh sợ hãi.

Thông minh như cô, anh làm sao còn có thể lại lừa gạt cô nữa.

“Liêu Hiểu Bân, anh không có gì muốn nói với em sao?”

“Nhiên Nhiên, anh…”

Nhìn anh muốn nói lại thôi, làm cho cô thống khổ nhắm mắt lại. Nhắm chặt mắt lại, vì không muốn cho nước mắt chảy xuống. Nếu nói vừa rồi cô còn tồn tại một tia hy vọng với anh, hy vọng tất cả đều là do mình quá nhạy cảm, hy vọng tất cả chẳng qua chỉ là do mình hiểu lầm, mà hiện tại, cô đối với người đàn ông trước mắt này, là hoàn toàn tuyệt vọng.

” Bắt đầu từ khi nào?”

Anh vẫn im lặng như cũ.

Nếu anh đã không muốn nói, vậy cô cũng không hỏi. Tội gì ép buộc anh? Nếu một người đàn ông đối với mi ngay cả thẳng thắn thành khẩn cơ bản nhất cũng không có, vậy muốn anh ta nói cái gì?

Cô loạng choạng từ dưới ghế đứng lên, đeo túi xách lên vai đi về phía cửa chính.

Anh đột nhiên vươn tay giữ chặt cô,

“Nhiên Nhiên, anh xin lỗi.”

Cô cũng không giãy dụa, hoặc là không còn sức để giãy dụa, tùy ý anh lôi kéo.

“Tôi chỉ muốn biết vì sao. Anh chẳng lẽ cũng không thể để cho tôi chết rõ ràng sao?”

“Nhiên Nhiên, anh yêu là em.”

“Cho nên, đây là phương thức mà anh dùng để yêu một người?”

“Nhiên Nhiên, em hãy nghe anh nói, anh có nỗi khổ riêng.”

“Vậy anh nói đi, để tôi xem anh chân đạp hai thuyền (2) như vậy rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở?”

“Lúc mới vừa tốt nghiệp vào phòng luật sư, những ngày của anh thật sự quá khổ. Không có người thầy nào đồng ý chỉ dẫn cho anh, anh giống như bóng cao su thổi đến đẩy đi. Vì chứng minh thực lực của mình, anh nửa năm thi đậu giấy phép luật sư, nhưng vậy thì sao chứ? Anh không nhận tới nổi một vụ kiện. Sau đó anh mới biết không phải anh không đủ cố gắng, chẳng qua bởi vì anh không có mối quan hệ, một người bình thường đến từ trấn nhỏ biên phòng, mơ mộng hão huyền khai sáng ra một mảnh trời ở giới pháp luật. Anh mang theo bằng tốt nghiệp vẻ vang nhất đại học G thì sao? Anh mang theo thư đề cử của giáo sư Thái bước vào phòng luật sư thì thế nào? Xã hội này người ta coi trọng không phải mấy thứ đồ vật trống rỗng đó ư? Bọn họ coi trọng đều là quan hệ, hậu thuẫn, bối cảnh, tất cả tất cả những thứ đó mới là điều kiện giúp người ta thành công. Mà những điều kiện đó anh đều không có.” (T_T)

        Anh nói đến đây, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nghẹn ngào dừng lại. Cô chưa từng thấy anh có bộ dạng này, anh ở trong lòng cô vẫn luôn hoàn mỹ, tự tin, bình tĩnh, ung dung. Cô tự hỏi chính mình có mềm lòng hay không? Không nói được, lúc này trong lòng ngoại trừ đau đớn, tìm không ra cảm giác gì khác. Đau, vì cô, vì anh, cũng vì tình yêu sắp mất đi của họ. 

“Nhiên Nhiên, anh không phải em, anh không có ba mẹ thay anh trải sẵn một con đường đầy ánh sáng; anh lại càng không phải Thẩm Gia Hạo, vừa mới sinh ra  đã có quyền thế dễ như trở bàn tay. Tất cả của anh đều phải dựa vào sức lực của chính mình. Trên vai anh phải gánh không chỉ là tiền đồ của mình, còn có vinh quang của ông ngoại đã mất cùng với nguyện vọng cả đời của mẹ anh.”

Cô ngơ ngác không biết nhìn về nơi nào, lời nói từ miệng chậm rãi buông ra. Là chất vấn? Hay là kết luận?

“Cho nên, anh lựa chọn hy sinh tôi, hy sinh tình yêu của chúng ta.”

 “Nhiên Nhiên, hy sinh em làm sao chỉ có điều này? Còn có chính tình yêu của anh.”

Ở cùng một chỗ cần hai người quyết định, chia tay lại chỉ cần một người quyết định.

“Liêu Hiểu Bân, chúng ta đã xong.”

Tất cả chân tướng rõ ràng, Nghiêm Di Nhiên đã không cần phải tiếp lục lưu lại nữa. Cô đeo túi xách hốt hoảng ra khỏi căn nhà kia. Liêu Hiểu Bân không ngăn cô lại, đúng vậy, việc đã đến nước này, anh làm sao còn có thể ngăn cô lại?

Cô mở ô bước dưới mưa, cô vì sao còn nhớ mở ô ư? Tại sao không? Cô không phải nữ nhân vật chính diễn màn đau khổ vì tình, cô không cần đội mưa khóc diễn cái tiết mục rách nát ấy, nếu ngay cả người từng yêu cô còn có thể vứt bỏ cô, vậy thì chính cô sẽ càng đối xử với mình tốt một chút, bằng không còn có thể trông cậy vào ai?

Cô không ngồi xe bus, bước dọc theo đường quốc lộ không mục đích, cũng không biết đây có phải đường về nhà hay không.

Cuối cùng, đi mệt, mưa vẫn không ngừng, vẫn như trước tích tí tách rơi xuống. Cô tùy tiện tìm một mái hiên, trú vào, thu ô lẳng lặng đứng, nhìn lên trên trời.

Là ai đã nói, khi muốn khóc nhìn trên trời, nước mắt sẽ không chảy xuống. Gạt người, nước mắt vẫn sẽ từ khóe mắt thuận theo khuôn mặt chảy xuống mà thôi.

Ông trời đối xử với cô cũng không tồi nhỉ! Cô vẫn rất thích trời mưa, mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái, vào cái ngày đặc biệt như thế này, ông trời hạ xuống trận mưa này đến cho cô, rất tốt.

Trong câu chuyện mất đi tình yêu kia, Nghiêm Di Nhiên bắt đầu mơ hồ, cô phân biệt không rõ lắm rốt cuộc là ai sai? Là Liêu Hiểu Bân phụ lòng bạc tình? Là anh dã tâm theo đuổi công danh trục lợi? Là trọng trách đè nặng trên vai anh? Hay vẫn là tín nhiệm của cô đối với anh quá hào phóng?

Hay còn là vì xã hội xấu xí kia? Biến một người trẻ tuổi từng ngập đầy nhiệt huyết, một thân ngông nghênh ưu tú thành một người hám lợi, vô tâm không từ thủ đoạn.

    ~~~~**.**~~~~

    (1)Trượng Nhị hòa thượng: như đã giải thích ở chương 21 (ở đây có lược bớt, để ví von)…Ý nói ba Liêu vẫn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra.

   (2)Chân đạp hai thuyền: chỉ người lăng nhăng..Tương đương câu Bắt cá hai tay của Việt Nam á.

 ~~…~~

[Lạc]: Lúc edit từng chữ một cũng thấy thương anh Hiểu Bân lắm í..khóc ing~ T.T..Nói chung nhân vật phụ trong truyện có đáng ghét, nhưng đều có đáng thương >”<  

Mà cũng đúng, khi còn đi học bao nhiêu ước mơ nghĩ thì đơn giản lắm?? Bước vào xã hội rồi mấy ai còn giữ được?? ….nghĩ đến mình tương lai là lại thấy u ám, hiu hiu~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.