Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 26: Họa là từ miệng mà ra



Nghiêm Di Nhiên ngồi trên chiếc xe việt dã xa hoa của Thẩm Gia Hạo tức giận bừng bừng, cô trước giờ chưa từng thấy người nào không biết đến đạo lý như vậy.

“Thẩm Gia Hạo, tôi chưa thấy qua người nào ngang ngược như anh hết.”

Thẩm Gia Hạo khởi động xe, thuần thục lái xe không chút nào ảnh hưởng đến việc anh cùng với cô gái bên cạnh mình chiến đấu.

“Nghiêm Di Nhiên, tôi cũng chưa từng thấy qua cô gái nào không biết phải trái như em hết.”

Cô không biết phải trái? Nghiêm Di Nhiên lại lập tức bị chọc điên mất, thật không rõ người này có cấu tạo là cái gì, rõ ràng là giặc cướp ép buộc người ta, lại làm ra vẻ mặt chính nghĩa tự xưng đại hiệp.

“Chẳng qua tôi chỉ muốn về nhà, tại sao nói tôi không biết phải trái?”

“Em trở về thì có thể làm cái gì? Không phải cả ngày ở nhà lên mạng, thì lại ngủ, không có chút tác dụng nào cho cuộc sống khỏe mạnh cả.”

“Tôi thích, anh quản được tôi chắc.”

“Tôi chẳng thừa thời gian quản em.”

Anh vốn không nghĩ để ý tới cô. Cái miệng như cánh sen chu lên, ồn ào đấu khẩu đầy khí thế, cho dù là ai cũng sẽ không thể tin đây là một cô gái mới vừa thất tình. Nhưng cô chẳng lẽ xác thực vui vẻ như này sao? Anh không tin. Chuyện ngay cả anh còn làm không được, cô làm sao có thể?

Vì sao giúp cô? Không thể nói đây chính là đồng tình, có lẽ là một loại cảm giác đồng bệnh tương lân mà thôi.

“Chẳng phải em không thích cả ngày làm bóng đèn của vợ chồng họ Chu kia sao? Hiện tại tôi đưa em đi chơi, không phải rất tốt sao. Dù thế nào cũng đều tốt hơn so với việc cả ngày ở nhà suy nghĩ lung tung.”

Suy nghĩ lung tung? Cô có sao? Cô không phải che giấu rất tốt sao?

Cứ thế bị anh vạch trần, giọng cô có hơi lộn xộn, nhưng lập tức khôi phục bình thường.

“Ai suy nghĩ lung tung? Anh ít ra vẻ mình thông minh đi.”

“Cứ cho là tôi tự ra vẻ mình thông minh cũng được, hiện tại có bổn thiếu gia chi tiền cho em ăn chơi, em còn không vui hả? Em như thế chẳng phải nói không biết phải trái thì là gì?”

Cô ngẫm lại, cũng đúng, cùng với việc về nhà ngồi ngây ngốc, không bằng khắp nơi làm loạn, dù sao cũng không phải làm bóng đèn, rất hợp ý cô.

Còn nhớ trước đây, mỗi khi cô không vui, Cù Huy đều kéo theo cô ngốc là cô ra ngài đường. Cù Huy nói, bước trên phố, nhìn đủ loại đủ kiểu người đi đường, ở nơi này có được bao nhiêu người thời thời khắc khắc lúc nào cũng đều vui vẻ? Hay là, có được bao nhiêu người vui vẻ hơn mình? Thì em sẽ biết, bản thân đã rất hạnh phúc. Cù Huy lớn hơn cô năm tuổi, lúc anh nói những điều này với cô, cô mới bảy tuổi, nghe được cũng không phải hiểu rõ cho lắm, nhưng hiện tại trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu được.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Di Nhiên đột nhiên rất muốn đặt chân xuống lòng đường.

“Kỳ thật, muốn rèn luyện cần gì phải đi tới nơi cao như vậy, tôi có cách khác tốt hơn.”

“Hử? Nói nghe thử xem.”

” Dừng lại bên đường.”

Thẩm Gia Hạo rất phối hợp đánh tay lái dừng lại bên vệ đường. Nghiêm Di Nhiên tháo dây an toàn, mở cửa xe, bỏ lại một câu

“Xuống xe.”

Thẩm Gia Hạo hiếm có lại nghe lời thế này, tắt máy xe, sau đó cũng theo xuống.

Chỉ thấy sau khi cô xuống xe, vẫn thẳng tắp đi về phía trước, cũng không nói mục đích. Anh cũng không hỏi, tùy cô, chỉ khóa xe lại đi theo ở phía sau, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.

“Tiểu La, tôi dừng xe gần nhà hàng Thành Nam, cậu tới đây lái nó đi. Tối nay lại đây đón tôi.”

Ngắt điện thoại, phát hiện Nghiêm Di Nhiên đã đi được khá xa.

Cô gái này thể lực cũng không tồi, anh mới không lưu ý một chút đã bị bỏ lại một đoạn xa. Anh bước nhanh hơn đuổi kịp cô.

“Nhìn không ra, cũng có chút thực lực đấy!”

“Đó là đương nhiên, lúc còn học trung học, tôi còn ở trông đội điền kinh. Sau học đại học quá tự do, nên xao lãng dần. Nhưng vẫn còn nhớ căn bản.”

“Trách không được béo thành như vậy.”

“Hừ, tôi vốn không có khuyết điểm gì khác để cho anh nói đúng không? Cho nên cứ bắt lấy chuyện này mà nói, chẳng có sáng ý.”

Nghiêm Di Nhiên biết mình kỳ thật cũng không béo, chỉ là khá đầy đặn mà thôi. Đầy đặn, là điều mà bao nhiêu cô gái tha thiết ước mơ, nhưng cô cũng rất chán ghét. Cô rõ ràng thắt lưng nhỏ chân nhỏ, cánh tay cũng nhỏ, vậy mà ngực lại rất đầy đặn, cái mông cũng đầy đặn, hơn nữa khuôn mặt lại như đứa trẻ, thoạt nhìn toàn là thịt thịt. Về phần Thẩm Gia Hạo luôn nói cô béo, cũng là vì có một nguyên nhân khác, đó là, Tiếu Lâm Lâm là một nữ sinh mảnh mai phiêu dật, không chỉ là dáng người thon thả, ngay cả khí chất đều linh hoạt tự nhiên. So với Tiếu Lâm Lâm, cô thật sự lớn hơn không chỉ một ít.

“Tôi tự nhiên không thể so sánh với Tiếu Lâm Lâm, cậu ấy có thể ví như tiên nữ. Tôi chỉ là một dân thường thôi.”

Vốn không nghĩ sẽ nhắc đến cái tên này, chẳng qua vừa mới nghĩ đến Tiếu Lâm Lâm trong đầu, miệng lập tức nói ra ba chữ kia. Sau khi nói xong, Nghiêm Di Nhiên liền cảm thấy khiếp đảm, không biết anh sẽ có phản ứng gì. Kỳ thực rất hối hận, Thẩm Gia Hạo cũng là có ý tốt mới giúp cô giải sầu, cô lại nói những lời tổn thương như vậy, không nên không nên.

Nghiêm Di Nhiên hơi liếc mắt vụng trộm quan sát phản ứng của Thẩm Gia Hạo, chỉ thấy mặt anh không chút thay đổi, không nói lời nào, cô lại càng sợ. Anh ta sẽ không tức giận đấy chứ? Anh ta tức giận  có thể sẽ đánh cô hay không? Mình cũng thật là, vẫn biết anh ta tính tình không tốt, làm sao còn nói mấy lời này đến gây chuyện chứ?

Nghiêm Di Nhiên vụng trộm chột dạ, chậm rãi chuyển sang bên cạnh, đi cách anh ngày càng xa. Không để ý, đã dịch đến sát ven đường, nhưng lại hoàn toàn không biết.

“Còn dịch nữa sẽ đi ra ngoài đấy.”

Nghiêm Di Nhiên bị Thẩm Gia Hạo nhắc nhở như vậy mới hoàn hồn lại, phát hiện mình đã đứng sát bậc thềm bên cạnh, gần như sắp trượt xuống lòng đường. Vội vàng bước dịch vào bên trong.

“Nói em ngốc em còn không chịu thừa nhận.”

“Là tôi không chú ý thôi, cái này với ngốc hay không ngốc có liên quan gì.”

“Đúng, không phải ngốc, mà là chột dạ. Sợ tôi thật sự đánh người thì về sau cũng đừng nói lung tung.”

A? Anh vừa rồi thật sự muốn đánh cô sao? Người này cũng thật quá không phong độ? Thật không rõ Tiếu Lâm Lâm có phải có khuynh hướng thích ngược hay không, nhưng lại lưu luyến si mê anh ta như vậy.

Nhưng mà, cô vẫn rất ngạc nhiên bọn họ lần này chia tay dứt khoát như thế rốt cuộc là vì cái gì. Cô có hỏi qua Tiếu Lâm Lâm, nhưng cô nàng này cái gì cũng không chịu nói. cô trước kia cũng muốn tìm một cơ hội hỏi anh, nhưng lại không có, hôm nay vừa vặn nơi này chẳng có người quen, hẳn là có thể hỏi rồi!

Nghiêm Di Nhiên cũng không biết mình là trúng tà hay làm sao, vừa mới bị Thẩm Gia Hạo cảnh cáo, ngay sau đó còn muốn hỏi ra nhiều chuyện lớn hơn nữa.

“Kỳ thật…”

“Kỳ thật, em muốn đi đâu? “

Chẳng qua, Thẩm Gia Hạo ngay lúc cô chuẩn bị nói ra lại ngắt lời cô. Xem dáng vẻ có nhiều thắc mắc kia, anh cũng đã đoán được cô lại đang bàn tính cái gì.

Cô nàng này không biết là mơ hồ hay là lá gan rất lớn, lại dám hỏi vấn đề này?

Sau khi bị ngắt lời, Nghiêm Di Nhiên hoảng hốt giật mình, vì thiếu chút nữa gặp họa từ chính miệng mà ra mà kéo một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng may mắn nói: Oa, ta thiếu chút nữa liền hỏi ra miệng. Nói cách khác chính cô vừa thoáng phải gặp mặt tử thần? Cô hôm nay làm sao vậy? Luôn biết rõ đó là bãi mìn vẫn cố tình muốn giẫm lên, cứ như thế quản không nổi miệng mình.

Nghiêm Di Nhiên phát hiện ra mình kỳ thật rất sợ anh, vô luận bình thường đấu võ mồm với anh như thế nào, nhưng khi anh dứt bỏ bộ dạng lưu manh thờ ơ không chút để ý, khuôn mặt không có chút biểu cảm, thực sự làm người ta sợ hãi. Cái loại này chính là kiểu giết người bằng ánh mắt vô hình trong truyền thuyết chăng?

Cù Huy nói, đây là cái gọi là khí trường, không giận mà uy!

“À… Khụ, tôi nghĩ đi bộ về nhà, vừa có thể giúp tiêu hóa, lại có thể rèn luyện thân thể, còn không tốn kém tiền, rất có lợi.”

Nếu anh chủ động nói sang chuyện khác, cô còn không nhanh thuận theo bậc thang mà đi xuống dưới? Vậy thì thật quá ngu ngốc.

“Em lại đi hướng ngược lại.”

“A? Thật sao?”

Nghiêm Di Nhiên cũng không phải mù đường, nhưng đối với con đường mình không đi, cô đều chỉ đi bằng trực giác. Vừa rồi xuống xe, cô liền bằng trực giác đi hướng bên này, ai ngờ lại đi sai rồi?

“Anh vừa rồi vì sao không nói?”

“Em không có hỏi.”

“Vậy anh cái gì cũng không thèm hỏi nữa hả?”

“Về nhà của tôi đi theo hướng này là đúng, tôi nghĩ em muốn đến nhà tôi làm khách.”

Thẩm Gia Hạo lại khôi phục bộ dạng lưu manh của anh, nhún nhún vai tỏ ý không biết. Nghiêm Di Nhiên chỉ cảm thấy đầu choáng váng, người này không phải tâm thần phân liệt rồi đấy chứ? Vừa rồi cô tại sao còn nghĩ mình sợ anh ta muốn chết, hiện tại nhìn anh như vậy, nhưng lại nhất thời nhớ không nổi vừa rồi vì sao lại cảm thấy sợ anh.

“Đáng ghét! Tôi muốn về nhà, hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta đi rất xa rồi đúng không?”

“Xấp xỉ 3 km.”

“Xa như vậy sao?”

Khoảng cách dài hay ngắn cô vẫn thường không có khái niệm, không nghĩ tới bọn họ lại đi được xa như vậy, mà hoàn toàn không biết.

“Đúng, mỗi bước tiến của chúng ta cũng rất lớn, rất có phong cách thần tốc của chủ nghĩa xã hội khoa học.”

Nghiêm Di Nhiên không khỏi bị anh chọc cười, anh mà cũng có năng khiếu hài hước?

“Vậy tôi đây nếu muốn về nhà có phải cần quay trở lại hay không?”

“Kỳ thật em có biết chỗ chúng ta vừa ăn cơm cách nhà em bao nhiêu xa không?”

“Ờm… Chắc cũng không xa đâu!”

Tuy rằng đã đi hai lần, nhưng mỗi lần đều là ngồi xe, hơn nữa cô còn có tật xấu, lên xe chỉ thích ngủ, mỗi lần xuống xe đi ra, cô cũng không lưu ý rốt cuộc có xa lắm không.

“Có khoảng 30 km lộ trình, không tính là xa, lấy tốc độ của em nếu cứ đi không ngừng, rạng sáng là có thể về nhà.”

Rạng sáng? Tuy ngày mai không cần đi làm, nhưng Nghiêm Di Nhiên còn muốn về nhà ngủ một giấc thoải mái nữa! Nếu như vậy, đành phải gọi xe. Nhưng tại cái nơi hẻo lánh này, nửa ngày không có bóng dáng xe taxi, người tới nơi này ăn cơm, đều không phú thì quý, ai ai cũng có xe riêng, có xe taxi nào lại muốn đi qua đây? Cô chịu gọi xe về tới nhà đã là hy sinh rất rất lớn rồi, phải biết rằng từ bên này trở về, mỗi bảng tính giá, cũng phải mất cả trăm tệ tiền xe, đến đau lòng vậy còn có thể nhịn, thế mà ngay cả cái cơ hội “xui xẻo” đó cũng không được.

Nay rơi vào tình thế như vậy, cũng đành phải ăn nói khép nép mà đi nhờ người. -_-

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Chẳng phải em ngay vừa rồi còn hùng hồn tuyên bố mà? Không phải còn định đi bộ về nhà nữa sao?”

Nghiêm Di Nhiên cúi đầu, không nói được lời nào. Nhờ người cũng phải có dáng vẻ nhờ người chứ. -.-

“Vừa rồi em còn mồm miệng lanh lợi lắm mà?”

“…”

Nghiêm Di Nhiên cắn răng nghĩ: tôi nhịn.

“Em đi đi thôi! Không phải vừa rồi còn đi rất nhanh sao?”

“…”

Nghiêm Di Nhiên cắn răng nghĩ: tôi nhịn tiếp.

“Em hình như còn ở đội điền kinh mà? Chạy bộ về đối với em mà nói chắc cũng chỉ một bữa ăn sáng thôi nhỉ.”

Nghiêm Di Nhiên cắn chặt răng, anh ta còn dám kể lể bắt bẻ cô. Cái gì có thể nhịn, chứ cái này thì tuyệt đối không thể!

“Thẩm Gia Hạo, anh nói đủ chưa? Anh đường đường là đàn ông sao còn thù dai vậy chứ? Anh không giúp tôi, tôi tự mình nghĩ cách.”

Nói xong, lấy di động trong túi, cô còn có một đòn sát thủ —— Hà Phi Thiến.

“Được rồi, đừng gọi! Đường xa vậy lại bắt bọn họ chạy tới, em còn không biết ngại mà quấy rầy chị em tốt của mình à?”

“Anh…”

“Em cứ đi tiếp một đoạn nữa, một lát nữa tôi gọi lái xe tới đây đón chúng ta.”

Nghiêm Di Nhiên ngẩng phắt đầu, gần như mang đầy vẻ cảm kích nhìn anh, nhưng nghĩ lại, không đúng, tên này căn bản cố tình trêu chọc cô. Anh ta căn bản cố tình báo thù.

“Anh đùa giỡn tôi?”

“Cho em ít giáo huấn, đừng tự cho mình thông minh, lần sau hãy ngoan ngoãn nghe lời.”

Nghe lời? Thái độ gì? Anh ta coi cô là thú cưng chắc? Hay là một đứa nhóc? Thật muốn tức chết cô mà. -.-

Nghiêm Di Nhiên gần như muốn nhảy dựng lên, trừng mắt Thẩm Gia Hạo lớn tiếng quát:

“Thẩm Gia Hạo, anh là một tên lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn, nóng giận thất thường siêu cấp vô địch.”

Thẩm Gia Hạo híp mắt nhìn Nghiêm Di Nhiên tức giận đến nhảy dựng lên, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt, ngửa đầu cười lớn.

“Anh còn cười? Anh là đồ tiểu nhân chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác…”

Nghiêm Di Nhiên dùng hết sức bình sinh nhìn thẳng Thẩm Gia Hạo mà quát to như muốn trút hết ra. May mà nơi này hẻo lánh, bốn bề vắng lặng, bằng không hình tượng văn văn nhã nhặn ở đơn vị ngày thường cũng hoàn toàn bị hủy.

Thẩm Gia Hạo cố nén cười, khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Nghiêm Di Nhiên.

“Chú ý thái độ của em, nếu không tự đi bộ về nhà.”

Có việc nhờ người, trước tiên tất phải ăn nói khép nép. Nghiêm Di Nhiên không dám cãi lại nữa, tức giận đi tiếp, càng bước càng nhanh, gần như muốn dồn toàn bộ sức lực nện xuống nền xi măng trên đường.

Nhìn biểu cảm đó của cô, Thẩm Gia Hạo ở phía sau càng cười to muốn chảy nước mắt, âm thanh vang vọng khắp chung quanh.

Cô gái này thật đáng yêu, toàn bộ cảm xúc chuyển biến rất nhanh, chẳng chút tâm cơ, một người vô cùng đơn thuần. Thật sự khó có được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.