Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 3: Tốt nhất không gặp (3)



Xe dừng lại ở ven đường gần nhà trẻ Anh Hoa, từ xa nhìn lại, chung quanh đã sớm dừng đầy các loại xe hơi đắt tiền, giàn trận như vậy có thể so sánh với các triển lãm xe hơi quốc tế, có thể tưởng tượng những đứa trẻ học trong nhà trẻ này đều không phú thì quý. Nhà trẻ Anh Hoa là nhà trẻ nổi tiếng nhất thành phố A, ngoại trừ công trình thiết bị cơ sở hiện đại bên ngoài, nơi này bất luận giáo viên hay là các phương diện khác đều là hạng nhất, học phí đắt đỏ không nói, cũng không phải cứ có tiền là có thể vào học, chỉ tiêu nhập học thật sự rất khó khăn. Nghiêm Di Nhiên biết, nếu không phải cuộc hôn nhân trước kia, con trai của cô nhất định khó có thể học tại trường học như vậy. Cô cũng chỉ là một người mẹ bình thường, ước vọng thành đạt cô cũng có, cho nên sau khi ly hôn cô một mình mang theo con nhỏ, bất luận bao nhiêu vất vả, cũng vẫn kiên trì cho Thiên Thiên có thể tiếp tục học tiếp.

Nghiêm Di Nhiên nhìn về phía cổng lớn nhà trẻ, xuyên qua cửa sắt, thấy con trai cô đang ngoan ngoãn đứng ở trong hàng ngũ dưới sự dẫn dắt của giáo viên chờ tan học, mắt nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt điềm đạm đáng yêu có vẻ sốt ruột chờ đợi.

Không đợi cô đến gần cửa sắt, Thiên Thiên đã nhìn thấy cô, hưng phấn đến nỗi muốn xông ngay lại đây, nhưng vẫn thực hiện đúng quy định ngoan ngoãn đứng trong hàng ngũ, chỉ là trong miệng đã vui sướng gọi cô, “Mẹ, mẹ, con ở trong này.”

Nhà trẻ vì bảo đảm an toàn cho học sinh, đối với việc phụ huynh đón con cái tan học cũng đều có quy định đặc biệt. Phụ huynh học sinh khi đến đưa đón con, không thể vào trong trường, mà được giáo viên ở cửa tự mình đưa học sinh vào trường học. Cam đoan học sinh nhận được giáo dục tốt nhất, số học sinh ở mỗi lớp đều hạn chế nghiêm khắc, từng lớp chỉ cho phép có 15 học sinh, được một giáo viên chủ nhiệm lớp riêng biệt phụ trách. Trách nhiệm và chế độ chặt chẽ cẩn thận như vậy cũng là nguyên nhân làm cho nhà trẻ này lại càng đặc biệt có giá trị.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Thiên Thiên nắm tay bé giao cho Nghiêm Di Nhiên, bé rất lễ phép không quên xoay người cúi đầu 90° chào cô giáo “Tạm biệt cô giáo!”

Sau khi ngoan ngoãn chào tạm biệt cô giáo, con xoay người cả người gần như dính chặt trên người cô, kéo tay cô không ngừng lay lay: “Mẹ, mẹ.”

Cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng con trai, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán bé, khóe miệng mỉm cười tràn đầy cưng chiều,

“Thiên Thiên, xem con cả người đầy mồ hôi này, vừa rồi chời đùa với ai vậy?”

“Kỳ Kỳ ạ! Ủa? Kỳ Kỳ đâu?”

Bé lúc này mới nhớ tới không thấy bạn gái nhỏ của mình. Nhiều người nói có vợ quên mẹ, nhưng mà con trai cô lại không như vậy đâu! (^o^)

“Chú Chu đi đã đón cô bé rồi.”

Cô ôm con, quay đầu thấy Chu Lượng đang ôm Kỳ Kỳ, con gái bảo bối của anh đi tới. Kỳ Kỳ thấy cô, từ xa đã bắt đầu gọi ” Mẹ Nhiên…” Tiếng bé ngọt ngào gọi nghe thật thoải mái làm sao.

Kỳ Kỳ mặc chiếc váy màu hồng, phối hợp với kiểu tóc loăn xoăn cực kỳ giống búp bê Trung Quốc, xinh xắn đáng yêu. Cô vẫn cảm thấy bé gái làm kiểu tóc như vậy là đáng yêu nhất, cô cũng từng nghĩ tới cùng anh lại sinh cho Thiên Thiên một em gái, khi đó nhất định cũng sẽ làm kiểu tóc như vậy. Đáng tiếc, kế hoạch mãi mãi không ngăn được sự thay đổi.

Thiên Thiên thấy Kỳ Kỳ, cực kỳ hưng phấn kéo cô đi tới chỗ bọn họ.

“Chào chú Chu!”

“Thiên Thiên ngoan!”

Chu Lượng một bên tay ôm Kỳ Kỳ, vươn một tay vô cùng thân thiết xoa đầu Thiên Thiên. Nhóc con này thật càng lớn càng giống ba.

” Mẹ Nhiên, mẹ cùng Thiên Thiên hôm nay đến nhà của con ăn cơm đi? Mẹ con nói hôm nay làm món gà rán cho chúng ta đó! Mẹ làm món gà rán rất ngon.”

“Vậy sao? Nhưng Kỳ Kỳ à, hôm nay chỉ sợ không được. Hôm nay, mẹ Nhiên cũng chuẩn bị về nhà làm món ăn thật ngon cùng Thiên Thiên!”

Trong khoảng thời gian này làm bảo an đều không có thời gian ở chung với con, cô còn không thừa dịp hôm nay khó có được thời gian rảnh rỗi như vậy bồi dưỡng tình cảm với con trai chứ?

“Di Nhiên…”

“Chu Lượng, đừng đem Thiến Thiến ra. Anh có biết, ai cũng không thể quấy rầy buổi tối của bọn em. Đúng không, con trai?”

“Đúng.”

Thiên Thiên nghiêm túc gật gật đầu, sau đó ở trên mặt cô “Chụt.” In lại một cái hôn thật to, làm cho cô vô cùng vui sướng.

Kỳ Kỳ vừa nghe, tỏ ý không vui, khẽ vung đầu, bắt đầu chu môi,

“Oa… Không được, không được, con muốn anh Thiên Thiên đi chơi với con thôi, con muốn anh Thiên Thiên đi chơi với con…”

Hai đứa nhóc ngốc này mỗi ngày đều ở một chỗ, còn càng ngày càng dính. Về sau có thể thành thông gia hay không nói còn quá sớm, nhưng hai đứa cảm tình tự nhiên không kém so với anh em bình thường.

“Kỳ Kỳ, nghe lời, không được nháo.”

Chu Lượng trước giờ đều không dám nói nặng lời với cô công chúa nhỏ nhà anh, vì thế cô nhóc này chưa bao giờ sợ anh cả.

“Con không cần, con muốn anh Thiên Thiên cùng về nhà cơ.”

Kỳ Kỳ bắt đầu xoay tới xoay lui làm nũng ở trong lòng Chu Lượng, nói xong nước mắt rưng rưng như trực chảy ra ngoài. Chu Lượng nhìn thấy nước mắt cô con gái nhỏ đều không có cách nào, luống cuống tay chân nhìn Nghiêm Di Nhiên xin giúp đỡ.

Thiên Thiên là đứa nhỏ thật tri kỷ, tuổi còn nhỏ đã hiểu được giúp người lớn giải vây.

“Kỳ Kỳ, em đừng như vậy, em phải nghe lời. Nếu không sau này anh không bao giờ chơi với em nữa.”

Chính cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô nhóc Kỳ Kỳ kia từ trước đến giờ đều rất nghe lời Thiên Thiên, Thiên Thiên đã nói như vậy, cũng không dám nháo. Bĩu môi không dám la lối nữa, rất không tình nguyện gật gật đầu.

“Anh Thiên Thiên, em nghe anh nói, vậy anh về sau còn muốn đến chơi cùng em.”

“Ừm, anh cam đoan.”

Nhìn con chỉ một câu đã xử lý xong vấn đề khó khăn cho Chu Lượng, khóe miệng Nghiêm Di Nhiên không khỏi cười khổ, con của cô tuổi còn nhỏ đã biết cách dỗ con gái  như vậy, đúng là đều được ba di truyền hết!

Khi ly hôn, mặc dù chồng trước của cô kiên trì muốn đem căn phòng lớn kia lưu lại cho cô và con, nhưng mà cô cuối cùng vẫn dứt khoát dọn về nơi này, chỉ có hai phòng rộng sáu mươi mét vuông, đối với cô và Thiên Thiên mà nói như vậy là đủ rồi. Cô cho tới bây giờ cho rằng căn nhà ấm áp không phải ở lớn hay nhỏ, cuộc sống hạnh phúc cùng diện tích phòng ở chưa bao giờ có liên quan.

Nửa giờ sau, ba món ăn một món canh được đặt gọn gàng trên mặt bàn. Mới trước đây, mẹ nói cho cô, mỗi bữa cơm ba món ăn một món canh mới có thể cân đối dinh dưỡng. Mẹ cô là chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng, hiển nhiên sẽ không sai.

“Thiên Thiên, đã học bài xong chưa? Ăn cơm thôi.”

“Con tới đây!”

Thiên Thiên giống như một trận gió từ trong phòng chạy ra, xuất hiện ở trước bàn ăn.

“Đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã.”

“Vâng. Mẹ, con đi rửa tay lấy bát đũa.”

“Được, Thiên Thiên ngoan nhất.”

Trong nháy mắt, khi cô vừa mang cơm ra, Thiên Thiên cũng đã dọn xong bát đũa, ngoan ngoẵn ngồi ở trên bàn cơm, vui vẻ nhìn cô.

“Mẹ, hôm nay con rất vui.”

“Vì sao vậy?”

Cô một bên múc canh cho con, một bên cười hỏi.

“Mẹ làm món ăn con thích nhất.”

“Vui thì ăn nhiều một chút! Qua uống canh trước.”

“Vâng. Mẹ ăn cơm.”

“Ừ, ăn cơm.”

Hai người trên bàn cơm im lặng ăn, thực hiện gia quy từ lâu: Ăn không nói, ngủ không nói.

Sau bữa cơm chiều, Thiên Thiên đều sẽ rất tự giác đi luyện đàn, trước nay đều không khiến cô bận tâm. Đừng nghĩ bé tuổi còn nhỏ, đã có thể đàn nhiều khúc nhạc đơn giản rồi.

“Mẹ, mẹ, mẹ mau tới!”

Cô thu thập bát đũa đang muốn mang vào nhà bếp, bị tiếng con hưng phấn gọi lại. Cô buông bát đũa, lên tiếng trả lời đi tới trước đàn Piano,

“Làm sao vậy?”

“Thầy giáo vừa mới dạy con một bài mới, thầy giáo còn khen con đàn rất hay đó! Con đàn cho mẹ nghe!”

“Lợi hại như vậy sao? Giỏi quá!”

Nhìn con giống như khuôn mẫu mở cầm phổ ra, nghiêm chỉnh hệt bộ dạng một tiểu đại nhân. Cô cũng rất hào hứng kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh con.

“Thầy giáo nói tên khúc nhạc này là Canon.”

“Canon à? Nghe rất êm tai.”

“Đúng vậy. Nếu ba ở đây thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau đánh đàn cho mẹ nghe.”

Nghe được Thiên Thiên nhắc tới “Ba”, trong lòng cô lại căng thẳng, thân mình không khỏi khẽ run lên, đây là chữ cô sợ nhất nghe được từ miệng con. Ly hôn, người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là con.

Nhớ rõ, lúc trước khi ly hôn, cô thật sự không biết nên mở miệng như thế nào với Thiên Thiên, làm sao giải thích với con.

Buổi tối trước khi rời khỏi căn nhà kia, cô suốt một đêm không ngủ, vẫn ngồi một chỗ tới sáng hôm sau. Khi đó anh đã không còn trở về nhà một lần nào, từ sau khi cô bắt đầu đưa ra yêu cầu ly hôn đều không xuất hiện. Cô một mình suy nghĩ cả đêm, quyết định thẳng thắn nói cho con. Nhưng ngày mai đã phải rời khỏi mà vẫn không tìm được thời điểm thích hợp.

Ngay khi cô đang vì chuyện này mà phiền não, một tiếng nói từ phía trên đỉnh đầu truyền đến,

“Mẹ.”

Thiên Thiên mặc bộ áo ngủ mới màu phấn đáng yêu vẫn còn buồn ngủ đứng ở trên tầng hai nhìn cô, tay nhỏ bé còn dụi dụi mắt. Cô biết không thể kéo dài hơn nữa.

“Thiên Thiên, đến đây, đến chỗ mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Vâng.”

Thiên Thiên vịn lấy cầu thang lật đật bước từ tầng hai xuống dưới, sau đó trèo lên sô pha, ngồi bên cạnh cô.

Cô ôm Thiên Thiên nói:

“Thiên Thiên, bắt đầu từ tuần sau, chúng ta sẽ không ở nơi này nữa.”

“Chúng ta muốn chuyển nhà sao?”

“Đúng, chúng ta muốn chuyển nhà, chuyển đến chỗ mẹ trước kia từng ở đi.”

“Vậy còn ba? Ba cũng chuyển đi cùng chúng ta sao?”

Rốt cục nói đến vấn đề chính. Cô cuối cùng cũng phải đối mặt, từ lúc cô bắt đầu lựa chọn ly hôn kia, cô biết đây là vấn đề khó khăn nhất cô phải đối mặt. Cô khẽ điều hòa hơi thở, hít sâu một hơi, giọng nói mới từ sâu trong yết hầu bật ra.

“Thiên Thiên, con nghe mẹ nói, về sau con sống cùng với mẹ.”

Thiên Thiên nghe xong những lời này, không nói gì, im lặng ngồi ở trong lòng cô. Cô nghĩ con sẽ khóc, trong TV chẳng phải đều diễn như vậy sao, người mẹ ly hôn ôm con nhỏ cùng khóc lóc. Nhưng con trai cô lại không như vậy, có lẽ là kế thừa bình tĩnh cùng lý trí của anh và cô, con chỉ là lẳng lặng ngồi, một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn cô, cẩn thận hỏi:

“Ba mẹ ly hôn, phải không ạ?”

Ly hôn?! Chữ này từ trong miệng một đứa trẻ bốn tuổi nói ra, khiến cho cô lập tức chấn động, hơn nữa còn có thể nói được bình tĩnh như thế.

“Thiên Thiên…”

Những lời nói tốt nhất mà cô có thể suy nghĩ nhất thời đều không dùng được.

“Tiểu Vĩ nói cho con biết, ba mẹ cậu ấy đều ly hôn, cho nên không thể ở cùng nhau.”

Tiểu Vĩ là bạn tốt nhất của Thiên Thiên ở nhà trẻ ngoại trừ Kỳ Kỳ.

Cánh tay ôm con bắt đầu thắt chặt, lời như vậy từ trong miệng một đứa bé bình tĩnh nói ra, rơi vào trong lỗ tai cô lại tràn đầy lòng chua xót, đây là nghiệp chướng của bọn họ sao? Tại sao lại nhẫn tâm làm cho đứa nhỏ của bọn họ phải chịu tất cả những chuyện này? Cô rốt cuộc không thể nhịn tiếp, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

“Thiên Thiên, xin lỗi.”

Thiên Thiên nghiêm túc lắc đầu.

“Tiểu Vĩ nói đây là chuyện của người lớn. Nhưng mà, mẹ, con rất không vui, vậy ba về sau còn thích con không?”

“Còn, còn, nhất định còn. Về sau cuối tuần con vẫn có thể đi về nhà bà nội như trước, mọi người vẫn rất thương con, con vĩnh viễn là bảo bối của chúng ta, chúng ta vĩnh viễn yêu con.”

Nói tới đây, cô ôm con thật chặt, nước mắt giống như vỡ đê mà rơi xuống. Đứa nhỏ lại không khóc, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng cô.

“Mẹ không khóc, mẹ vui vẻ, Thiên Thiên sẽ vui vẻ.”

Từ sau đó, Thiên Thiên rất ít khi nhắc tới “Ba”ở trước mặt cô, ngay cả mỗi tuần từ nhà ông bà nội trở về, cũng rất ít đề cập. Cô không biết con có thật sự hiểu được cái gì là ly hôn, con cũng chưa từng hỏi qua nguyên nhân bọn họ ly hôn, nhưng cô biết, con biết cô không thích nhắc tới “Ba”.

Có lẽ ở trong lòng một đứa trẻ, ly hôn chính là hai người ở tách ra.

Nhưng mà, đứa trẻ dù sao cũng là đứa trẻ, luôn luôn có lúc kìm lòng không đậu, cũng chính những lúc không kìm được này, càng làm cho cô cảm thấy đau lòng.

Thiên Thiên lập tức không có ý thức nhắc đến “Ba”, cô nhanh chóng nói:

“Thiên Thiên tự mình đánh đàn cho mẹ nghe, mẹ cũng rất vui vẻ. Mẹ không đánh, mẹ có thể nghe Thiên Thiên đàn. Nào, nhanh đàn cho mẹ nghe một đoạn.”

“Vâng.”

Thiên Thiên nghiêm túc gật gật đầu, hai tay đặt trên các phím đàn trắng đen, giai điệu từ khúc nhạc Canon dưới những ngón tay nho nhỏ của bé vui nhộn bay ra. Trẻ con chính là như vậy, khi người lớn vui vẻ, các bé cũng vui vẻ theo, tâm tình đơn giản như thế.

Nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Thiên Thiên, nghiêm túc đàn dương cầm, suy nghĩ  của cô bắt đầu có phần hoảng hốt. Con càng lớn càng giống anh, anh cũng từng nghiêm túc đánh đàn dương cầm cho cô nghe như thế, kí ức này dường như cách hiện tại đã rất xa xôi, xa đến mức cô gần như đã sắp quên.

~~~~~***~~~~~

(*) Canon: Ta mù âm nhạc, nhưng có biết bản nhạc tên Canon in D (Piano) của Johann Pachelbel (rất hay) ,chắc bé Thiên Thiên chưa đàn khó vầy ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.