Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 4: Chuyện cũ như gió (1)



Đời người có nơi đâu không gặp lại? Vốn nói bạn cũ gặp lại phải là chuyện khiến cho người ta vui vẻ phấn khởi, nhưng mọi sự tình từ trước đến nay đều không phải tuyệt đối, vui vẻ cũng rất nhiều, nhưng có lẽ còn có xấu hổ.

Ngày hôm đó, Nghiêm Di Nhiên dẫn theo Thiên Thiên đi dạo tại nhà sách, kỹ thuật đàn của Thiên Thiên ngày càng tiến bộ, thầy giáo giới thiệu cho cô mấy quyển cầm phổ, nói để cho Thiên Thiên chăm chỉ luyện tập, một thời gian nữa muốn đưa bé tham gia giải thi đấu Dương cầm thiếu nhi toàn thành phố. Cô là mẹ, còn có chuyện gì vui hơn chuyện này nữa? Cho nên cuối tuần này, cô đặc biệt xin đổi ca trực, lại “Mượn nửa ngày” của bà nội Thiên Thiên bên kia, đưa con đến dạo ở nhà sách.

Thiên Thiên hôm nay cũng rất hăng hái, lôi kéo tay cô chạy khắp nhà sách lớn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vui mừng lại hồi hộp. tuy rằng thời gian cô cùng con ở chung nhiều hơn so với ba Thiên Thiên, nhưng lại mất đi ngày nghỉ quý giá nhất. Cho nên thiếu đi thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, trong đơn vị cũng chỉ có cô đồng ý cuối tuần đi làm. Cô cũng vì bất đắc dĩ, một người ngây ngốc ở nhà, cô thật sự không biết nên làm những gì.

“Mẹ, mẹ xem, truyện tranh Transformer này!”

Con cầm một quyển sách, vui mừng nhảy dựng lên, muốn đưa cho cô xem.

“Phải không? Nào, để mẹ nhìn xem.”

Thiên Thiên thích nhất Transformer, những món đồ chơi trong nhà tất cả đều là Transformer, ngay cả mua quần áo cũng chỉ thích có hình vẽ Transformer. Nếu nói trẻ con thích nói theo cái gì đó, con của cô nhất định là nói theo Transformer. Còn nhớ rõ năm đó khi rạp chiếu phim Transformer phần một, là anh cùng cô dẫn theo Thiên Thiên cả gia đình cùng nhau đến rạp chiếu phim xem, lúc ấy một nhà ba người vẫn còn vui vẻ hòa thuận. Không nghĩ tới đợi đến khi rạp chiếu phim Transformer phần hai, chỉ còn cô và con hai người cùng xem. Thật sự là việc đời khó liệu!

Cô cầm sách lén lật mặt sau xem giá, một bộ sách này cũng tới một trăm tám mươi đồng. Oa, giá như vậy cũng thật mắc quá! Vẫn nói trẻ con dễ kiếm tiền, nhưng đây cũng buôn bán quá lời rồi! Cô thực sự không đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt thích mê của con lúc đó, như vậy nghiến răng một chút là được, cùng lắm thì nửa tháng sau bữa trưa ăn đơn giản đi một chút.

“Con thích không? Nào, thả vào giỏ xách nhỏ của con đi!”

Cô một bên cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ đáng yêu của con, một bên vươn tay lấy sách thả vào giỏ mua sắm.

“Mẹ, con không muốn mua. Mẹ, mẹ đến bên kia ngồi chờ con, con ở đây nhìn xem một chút, một lát nữa chúng ta về nhà.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn con, bé không chỉ nói rõ ý tứ của mình, còn sắp xếp sẵn nhiềm vụ kế tiếp cho cô. Nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt con cũng không nhìn cô, chỉ lo lắng cô lại lấy truyện tranh Transformer trong giỏ ra nữa. Hiểu con không ai bằng mẹ, con của cô rất ít khi nói chuyện mà không nhìn cô, trừ phi là chột dạ, hoặc là khi nghĩ một đằng nói một nẻo. Cô biết, con chú ý tới giá của truyện tranh, cho nên mới nói lời này. Con càng hiểu chuyện, lại càng khiến cô lo lắng. Đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi? Như vậy đã hiểu được người lớn đau lòng. Bao nhiêu đứa nhỏ bắng tuổi có thể giống như Thiên Thiên, hoặc cũng không biết một trăm là khái niệm gì. Trong các cửa hàng thường xuyên có thể bắt gặp những đứa trẻ nhỏ tuổi giống như Thiên Thiên sống chết đòi ba mẹ mua cho đồ chơi gì đó, không đạt được nguyện vọng thì sẽ khóc lóc tới kéo cũng không chịu đi. Nhưng con trai của cô tuyệt đối không như vậy.

Cô mở miệng muốn nói gì đó, thế nhưng phát hiện chính mình cũng nghẹn lời. Cô ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh cảm xúc trong lòng.

“Được.”

Ngoại trừ nói ra từ này, cô không biết mình còn có thể nói gì hơn.

Đi ra khỏi nhà sách thiếu nhi, cô tìm một vị trí cách con không xa ngồi xuống, nhìn Thiên Thiên cầm truyện đi vào trong phòng đọc nhỏ của nhà sách thiếu nhi, bắt đầu đọc truyện tranh. Lúc này, lòng của cô dường như có một thứ gì đó lại quay cuồng, là vì con hiểu chuyện mà cảm động, hay còn vì chuyện khác.

Trong lúc cô đang vùi trong mớ cảm xúc phức tạp, ở một chỗ không xa, hình như nghe được có người gọi tên cô.

“Nghiêm Di Nhiên? Cậu là Nghiêm Di Nhiên?”

Cô phục hồi tinh thần lại, ở cách cô không xa, có một thiếu phụ ăn vận sang trọng đang đứng gọi tên cô, tiếng gọi không chắc chắn, còn mang theo nghi ngờ. Thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, chăm chú nhìn rõ ràng người đang tới, cô xác định người này nhất định đang gọi cô, mà tuyệt đối không hề nhận sai.

“Băng Băng. Diêu Băng Băng.”

Diêu Băng Băng, bạn thời đại học của cô, từng cùng ở chung một phòng, cô làm sao có thể nhận sai.

“A, thật đúng Tiểu Di cậu rồi! Tớ còn tưởng rằng mình nhận sai người chứ!”

Tiểu Di, là cách gọi tên cô của những người bạn học cùng đại học, bọn họ cho rằng chữ cuối cùng rất khó đọc, cho nên chỉ gọi Tiểu Di. Nhưng mà, người rất thân thiết với cô lại không gọi như vậy.

“Làm sao có thể? Mới vài năm không gặp, sao lại nhận sai được chứ?”

Người bạn học cũ xa cách lâu ngày không gặp này lôi kéo cô liền không buông tay. Kỳ thật, nếu bàn về cảm tình, các cô không tính là thân thiết, bởi vì Diêu Băng Băng còn chưa hết năm một ở đại học, cũng đã thôi học. Nghe nói là theo ba mẹ di dân đến Bruney.

“Cậu dáng vẻ rõ ràng không thay đổi chút nào, chỉ là so với hồi còn đại học đã gầy hơn rất nhiều!”

“Cậu mới không thay đổi, tớ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra. Trở về từ khi nào?”

“Tớ không có, mới xuống máy bay không bao lâu. Lần này công ty của chồng tớ còn có việc, cho nên anh ấy đáp máy bay vội vã đến giải quyết, tớ cũng theo lại đây.”

Oa, bà chủ nhà sách lớn nhất cả nước! Rõ ràng người bạn học cũ này đã trở thành một vị phu nhân giàu có rồi, chẳng trách trang phục cao quý như thế, không dám nói cô đang khoe của, nhưng khoe khoang một phần khẳng định là có. Khi người ta tốt đẹp nhất lấy ra chia sẻ cùng với người khác, cũng không có gì đáng trách, huống chi là phụ nữ!

“Chúc mừng cậu! Xem ra mấy năm nay cậu sống rất tốt rồi! Cậu kết hôn tại sao chúng tớ lại không biết chút tin tức nào vậy? Cậu không nhớ đến bạn bè nha.”

“Năm đó, tớ cùng ba mẹ di dân sang Bruney không bao lâu thì kết hôn với ông xã tớ, cũng không tiếp tục học nữa. Gia đình của ông xã tớ cũng có vẻ truyền thống, cho nên sau đó không còn liên lạc với bạn học cũ.”

Có người nói chăm sóc gia đình sự nghiệp lớn nhất của người phụ nữ, gia đình hạnh phúc cũng coi như sự nghiệp thành công! Cũng không có gì không tốt.

“Ah, thì ra Băng Băng của chúng ta đã sớm thành cô gái nhỏ hạnh phúc. Cậu không để ý tớ nói câu chúc mừng lần nữa chứ!”

Diêu Băng Băng cũng không có ngượng ngùng, hoặc là lời chúc phúc cô nhận được từ người khác đã rất nhiều, đều thành thói quen.

“Còn nói tớ nữa! Vậy còn cậu, chẳng phải cậu cùng mỹ nam số một trường chúng ta kết hôn sao? Tớ nhớ rõ Liêu Hiểu Bân đối với cậu năm đó phải nói là “Nhược thủy tam thiên nhất biều túc” (*)!”

Người bạn học cũ này hẳn có lòng yêu nước vô cùng, rời xa tổ quốc nhiều năm như vậy, tài nghệ văn chương vẫn không hề mai một. Nhược thủy tam thiên nhất biều túc!!! Nghiêm Di Nhiên cũng rất muốn nói mình luôn luôn hạnh phúc, nhưng cô không nghĩ mở miệng giải thích những chuyện giống như từ thời nhà Thanh kia.

“Mẹ, mẹ, chúng ta có thể về nhà.”

Đã nói Thiên Thiên là báu vật quý giá nhất đời này của cô, con cô đều có thể xuất hiện ngay tại thời điểm mấu chốt nhất giải nguy cho người mẹ già này 囧.(_._!)

“Thiên Thiên, mau đến đây chào cô Diêu đi.”

Con kéo tay cô, nhìn Diêu Băng Băng lễ phép chào. Cô còn chưa kịp giới thiệu Thiên Thiên, Diêu Băng Băng đã vội kéo con kích động nói:

“Đây là con cậu sao? Đáng yêu quá. Tớ đã nói cậu cùng Liêu Hiểu Bân nhất định sẽ kết hôn, xem đi, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi.”

Bạn học cũ gặp lại tất nhiên là vui mừng, nhưng khi nhìn tới ánh mắt sáng rực của người bạn học này, vui vẻ lập tức biến mất.

Diêu Băng Băng vô cùng thân thiết vuốt vuối đầu Thiên Thiên hỏi:

“Ngoan, con tên Thiên Thiên phải không? Năm nay mấy tuổi?”

“Vâng. Năm nay con bốn tuổi.”

Thiên Thiên trước giờ vẫn rất lễ độ, tự nhiên khéo léo.

“Tiểu Di, con cậu trông đáng yêu quá. Tớ cũng có một con gái, lớn hơn Thiên Thiên nhiều. Như vậy đi, tớ cũng đã nhiều năm không gặp mặt mọi người, tớ ở chỗ này cũng đã nhàm chán nửa năm, tìm thời gian, hẹn gặp mọi người, chúng ta cùng ôn chuyện đi! Đến lúc đó, cũng phải đưa ông xã cùng đến tham dự.”

Diêu Băng Băng đưa ra một loạt vấn đề khiến Nghiêm Di Nhiên ngày càng không biết làm thế nào ứng phó, cô đầu tiên không biết nên giải thích ra sao chuyện của cô và Liêu Hiểu Bân, hiện tại lại đến gặp gỡ bạn cũ, còn muốn phải cùng chồng tham dự. Hàng loạt yêu cầu này rớt xuống cô tuyệt đối đều là vấn đề nan giải. Cô không ngại nói cho Diêu Băng Băng, cô đã ly hôn, nhưng cô cũng để ý cuộc họp mặt bạn học cũ.

Ngay khi Diêu Băng Băng vẫn đang tự mình nói một cách hăng say, một người mặc tây trang màu đen giống như lái xe đi tới, cung kính nói:

“Phu nhân, ông chủ nói tôi tới thông báo cho cô, có thể đi rồi.”

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Đang lúc Nghiêm Di Nhiên nghĩ rằng cô sắp được giải thoát, Diêu Băng Băng lại quay đầu.

“Tiểu Di, đưa số điện thoại của cậu cùng những bạn học của chúng ta cho tớ lưu lại, thuận tiện liên lạc với mọi người, nhiều năm như vậy khó khăn lắm mới lại gặp mặt!”

Nghiêm Di Nhiên khẽ nhíu mày, không phải nói nhà chồng của cô ấy rất truyền thống sao? Việc này tại sao lại có thể tự do như vậy? Truyền thống này thế nào lại không thể quy định trong thời gian lâu hơn một chút chứ?  Bất đắc dĩ, cuối cùng cô đưa số điện thoại của mình và Hà Phi Thiến cho Diêu Băng Băng, ngoại trừ số điện thoại của Hà Phi Thiến, số liên lạc của các bạn học khác, cô hoàn toàn không có.

Diêu Băng Băng mang theo số điện thoại, mang theo vui sướng và thân thiện khi gặp lại cô rốt cục đi khỏi, để lại cho Nghiêm Di Nhiên vô số băn khoăn cùng lo lắng. Cô nghĩ, gặp gỡ bạn cũ cô cũng sẽ lại không tham gia như trước đây. Nhưng mà, giống như trước đây của cô cũng không thể luôn luôn xảy ra. Khi tới quầy thu ngân, nhân viên cửa hàng không những không tính tiền, còn tặng Thiên Thiên một chồng lớn sách báo thiếu nhi hấp dẫn nhất hiện nay, trong đó bao gồm nguyên bộ truyện tranh Transformer con yêu thích nhất. Hơn nữa nhân viên cửa hàng còn đưa toàn bộ chồng sách báo lớn mà hai mẹ con không thể cầm về được mang đến tận cửa nhà. Bạn học cũ đã tặng nhiều quà cáp như vậy, bất kể là đạo lí đối nhân xử thế, hay là qui tắc theo lễ phép, lần này cuộc gặp mặt bạn học, cô chắc chắn không thể vắng mặt.

Buổi tối, Nghiêm Di Nhiên một mình ngồi ở nhà, nhìn chồng sách báo dày cộm, ly cà phê trong tay càng cảm thấy đắng chát.

Người hạnh phúc với người không hạnh phúc khác nhau ở chỗ, người hạnh phúc hy vọng tất cả mọi người đều có thể đến chia sẻ hạnh phúc với người đó; còn người không hạnh phúc lại hy vọng tất cả mọi người đều quên đi cái bất hạnh của mình.

~*~*~*~*~*~

(*)Nhược thủy tam thiên nhất biều túc:  Nước sông ba ngàn gáo, nguyện chỉ lấy một bầu…..Ở đây có thể hiểu, dù trên đời có muôn ngàn cô gái nhưng nguyện chỉ yêu mãi một người 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.