Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 1 - Chương 10: (Thượng)



Đồng Vân phái nằm trên một ngọn núi lớn, quanh năm bao bọc bởi sương mù, những khu vực lân cận quanh đây cũng đều là những dãy núi đá cao chọc trời, vô tình trở thành một bức bình phong che chắn bên ngoài cho giáo phái.

Từ xa nhìn lại, Đồng Vân sơn thoắt ẩn thoắt hiện, mờ ảo lại không mất đi vẻ uy nghiêm vốn có của nó. Từ bao đời nay, mỗi khi nhắc đến Đồng Vân phái thì không ai lại không biết đến, nơi đây được xem là giáo phái vô cùng có tiếng tăm trong giới tu chân. Cứ cách mấy năm lại có thể luyện ra được vài tu sĩ có chất lượng xứng danh bảng vàng trong giới.

Mùa thu năm nay, các môn phái trong giới tu chân lại tiếp tục mở đại hội tỉ thí giữa các đồ môn trong các môn phái tu tiên. Mỗi một tiên môn lại cử ra tối đa năm thí sinh đại diện tham dự đại hội và sư phụ của những thí sinh ấy cũng sẽ đi theo để làm người giám hộ. Đó cũng là một cách thể hiện sự tài năng của sư đồ bọn họ để cho mọi người biết đến.

Thời gian đến khi đại hội còn cách ba tháng, quá gấp đối với những môn đồ lười biếng quanh năm ở các môn phái.

Tại Đồng Vân phái, từ xưa đã có một tục lệ là trước khi đến đúng hạn kì thi đại hội một tháng, các sư huynh sư tỷ đứng đầu trong môn sẽ thay mặt các vị sư phụ mở cuộc so tài riêng dành cho những đồ môn trong phái, ai cũng phải tham gia, nhằm tìm kiếm người đại diện thi đấu hằng năm.

Mỗi năm Đồng Vân phái đều cử ba người đi là nhiều nhất, năm nay cũng vậy. Chỉ còn hai tháng là thi toàn môn, ba tháng là thi đại hội, đã không còn nhiều thời gian, các môn đồ ai nấy cũng đều thức đêm thức hôm, gấp rút tập luyện.

Mạnh Hoài Đông cũng không ngoại lệ, ngày ngày đều chăm chỉ luyện tập từ sáng tới tối. Mỗi lần Niệm Hoa ghé qua phòng tập đều thấy hắn cùng các huynh đệ luyện tập, thật không rõ hắn ngủ lúc nào nữa.

Liên Không lại khác, ngày ăn ba bữa xong lại ngủ, dưới sự quan sát ngầm của Niệm Hoa thì y đã có da có thịt hơn. Mặt mũi cũng sáng sủa đẹp đẽ lên không ít.

Thời gian này cũng không tệ lắm, nên cho y thường xuyên đi theo Mạnh Hoài Đông thì hơn, để hắn chỉ cho y một chút, chứ cái thể loại "sư phụ" nửa vời như Niệm Hoa thế này làm một tí pháp thuật bẻ đôi cũng không biết thì dạy đỗ được ai. Huống chi hắn còn chưa được nghe vị Bạch Thu dạy chữ nào. Dù khối thân thể này có cường đại trong mắt người khác như thế nào đi chăng nữa, thì đặt lên người hắn cũng chỉ có thể làm mấy trò lặt vặt mà thôi.

Có thể ví dụ như là, nâng đồ vật, dọn phòng, giặt y phục, sấy chúng, hong khô chăn gối, làm nước đá uống mùa hè, làm thuyền băng, đóng quan tài, lượn đi lượn lại trên không trung,...v...v...

Kì thật cũng không tệ đúng không?

Liên Không sống qua hai kiếp, lần đầu được chính thức được mặc đồng phục của môn phái, đường đường chính chính vào chính phòng luyện tập, trong lòng không hiểu sao lại có tâm trạng nao nao kì quái.

Rõ ràng y đã lớn, tại sao lại mang tâm trạng như hồi còn là một đứa trẻ đem theo thẻ bài tiến vào Đồng Vân phái để tham gia buổi lễ chiêu sinh.

Thử thách, thi đấu xong, thành công xếp vào danh sách tân nhân, chính là khoảnh khắc nhận sư phụ, Liên Không vừa mừng vừa sợ.

Khi ấy, vừa nhìn thấy bóng bạch y tiêu dao xuất hiện chính giữa cửa đại điện, Liên Không đã buộc định mình nhất định phải bái được người ấy làm thầy.

Áo bào rộng trắng như tuyết, vạt áo dài bay theo từng bước chân của người. Mái tóc tùy ý cố định lại bằng trâm bạch ngọc, lại vẫn có không ít những lọn tóc buông xuống hai vai, vừa dày, vừa dài cùng một màu đen huyền.

Đại điện vừa rộng vừa sáng, nhìn ra đằng sau lưng người là một mảng trời xanh mây trắng, thỉnh thoảng có vài dải mây ngũ sắc trên trời bay qua. Ánh sáng như chỉ tập trung vây lấy người ấy, làm cho người ấy như tản mát ra một loại ánh sáng diệu kì, phảng phất tựa một vị tiên ở trên trời chậm rãi bước đến, mang theo sự đẹp đẽ thanh sạch, cũng ẩn chứa lạnh lẽo cùng xa cách. Giống như người họa một bức họa về một vị tiên lạc chốn trần gian.

Liên Không nghĩ bản thân sẽ chẳng thể nào quên suy nghĩ ngây thơ lúc ấy, rằng người đó thật đẹp, thật thanh cao, ta muốn được bái người đó làm thầy để có thể trở nên tài giỏi, xuất chúng như thế!

Nhưng đoạn thời gian sau lại là đoạn thời gian u tối nhất trong kiếp trước của y, là khoảng thời gian y không muốn nhớ lại, cũng buộc không thể để bản thân quên đi. Phải nhớ, để y còn trả thù, từng bước đòi lại, giành lại phần ánh sáng của y đã bị người kia dẫm nát mất, trả lại người kia sự đau đớn mà trước kia y đã phải chịu. Từng bước giành giật, từng bước đày đọa, trả lại tất thảy những gì y phải chịu cho người đó!

Ký ức cũ tưởng chừng đã qua lâu lắm rồi, cứ nghĩ rằng chúng đã biến mất. Thế nhưng hiện tại nhớ lại mới biết, hóa ra nó chỉ bị lớp bụi năm tháng phủ mờ, mọi thứ đều mới mẻ giống như là ngày hôm qua vừa bị đòn roi. Đau rát, trằn trọc. Vết thương cũ liền với vết thương mới, sau đó được người khác tới xử lí cho lành lại, ngày khác bình phục lại tiếp tục đày ải.

Liên Không cố nhắm mắt, cảm giác đêm nay là một đêm khó ngủ.

Kiếp trước, khi còn ở trong tiên môn ngày nào, y cũng đều cảm thấy mình như bị tước đoạt đi mọi thứ. Không rõ làm sao để sống qua được những năm tháng đó để đến được ngày ấy. Nhưng mà hiện tại, sẽ rất nhanh thôi, ngày ấy đã đến rất gần đây, chờ cho đại hội qua đi...

Mộng tưởng quá lớn, không thể nghĩ đến, cơ thể Liên Không đang sôi trào, đan điền cuồn cuộn nóng lên...

Liên Không nhớ đến kiếp trước rồi, lại nghĩ đến mấy ngày qua, một người bảo vệ y trước mặt người khác, một người lặng lẽ quan tâm y, lại yên lặng tặng y một bông hoa trong đêm hội... Lần đầu tiên Liên Không thấy mơ màng không rõ rốt cuộc đâu mới là thực, đâu mới là mơ. Y nhìn xuống bàn tay phải cùng cơ thể đang dần trưởng thành, khẽ siết chặt nắm tay.

Nếu là mơ, thì sao?

Bông hoa hồng dùng linh lực ít ỏi để kéo lấy sự sống trồng bên cửa sổ, yên lặng đung đưa trong gió, tỏa ra hương thơm yêu dã.

Trong đêm, mặt trăng tròn vành vạch, một đàn hồ điệp bay lướt qua.

Đêm hôm qua có dị trạng làm các môn phái tu tiên đột nhiên ồn ào.

Ngay từ sáng sớm, Niệm Hoa cùng với Yến Thanh Bạch và Đỗ Yến đã bị Bạch Thu triệu tập đến bàn bạc.

"Đêm qua có dị tượng, trong ba người các ngươi có ai biết không?" sắc mặt Bạch Thu nghiêm trọng, giọng nói nghiêm túc, không còn vẻ giống như hôm say khướt, cả người mềm oặt như cọng bún, liên tục dựa vào người hắn cùng Yến Thanh Bạch chuốc rượu kia.

Ba người Niệm Hoa nghe vậy đều trầm mặc cả buổi. Bạch Thu không nhịn được, trừng mắt nói lớn "Dị tượng! Các ngươi có biết không?"

Ba người Niệm Hoa đưa mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc liền nắm được câu trả lời, chém đinh chặt sắt cùng nhau nói "Không biết!"

Trán Bạch Thu hiện gân xanh, giần giật. Nàng mệt mỏi xoa thái dương ngả ra sau, hồi lâu mới nói "Sáng nay các trưởng môn, chủ phái tu tiên giới đều tụ họp lại với nhau để bàn về vấn đề này. Đêm qua có rất nhiều đệ tử và trưởng lão nhìn thấy một đàn hồ điệp bay lượn tự do trước ánh trăng rất lâu, sau đó tự động biến mất. Các trưởng môn đã nghĩ đến hai khả năng: Thứ nhất, là Tà Nhân Huyết Ma ma tôn Liên Điệp. Thứ hai, là báo hiệu con trai hắn đã sắp xuất thế... không có ngoại lệ!"

Nghe vậy, Niệm Hoa thầm hít một ngụm khí lạnh.

Tình tiết này lòi ở đâu ra nhỉ? Hay là... Không đúng! Rõ ràng tình tiết này hắn viết sau khi ngày đại hội kết thúc. Tại sao bây giờ đã xuất hiện? Có chuyện gì sai sót đã xảy ra mà hắn không biết ư? Từ bao giờ? Đã được bao lâu rồi? Và tại sao lại như thế?

Lúc này Niệm Hoa cảm giác bản thân tưởng như đã nắm bắt được tất cả tình huống xảy ra, nhưng không lâu sau lại phát hiện hóa ra hắn không hề biết gì cả. Điều này làm cho hắn vừa lo vừa sợ không biết phải làm sao.

"Đại sư huynh, đại sư huynh! Đại sư huynh!!" Đỗ Yến lay Niệm Hoa mấy lần nhưng không được, liền tức giận đẩy hắn thẳng một cái, không ngờ cái đẩy này lại thành không khiến mặt hắn va vào lồng ngực Yến Thanh Bạch.

Cả bốn người "..."

Niệm Hoa đỡ vai Yến Thanh Bạch đứng dậy, xoa bụng bị đập vào thành ghế "Bụng đau, cảm giác tồi tệ, tâm hồn trên mây, sư phụ, ở lại cũng như không, chi bằng để con trở về trước." nói xong không dám nhìn ai, biến ra thuyền băng, nhảy lên rồi phi đi bạt mạng.

Ba người còn ở lại "..."

Đỗ Yến liếc mắt nhìn Yến Thanh Bạch, khóe môi run rẩy, cũng cẩn thận đứng dậy, sau đó chạy đi mất. Tiểu sư muội nàng mới không ngờ rằng đại sư huynh nàng mới đẩy một cái đã nhào vào lòng người ta đâu!

Bạch Thu nhìn Yến Thanh Bạch bỗng bật cười, nói "Vẫn ghét sư huynh ngươi như thế sao?"

Yến Thanh Bạch hừ một cái, nói "Hắn không phải là sư huynh của ta!" xong lập tức đứng dậy rời đi.

Ra đến tận bên ngoài, trên vai còn vương một sợi tóc đen bóng, Yến Thanh Bạch cẩn thận lấy xuống, quấn vào trong ngọc bội treo lại về bên hông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.