Còn một ngày nữa mới kết thúc kì thi mà Liên Không đã trở về sớm như vậy, có lẽ là thua người ta mất rồi. Tuy nhiên Niệm Hoa cũng không để ý lắm, đối với chuyện thắng thua của y không hy vọng gì nhiều, chỉ mong y không bị thương nguy hiểm tới tính mạng thôi.
Thế nhưng ở đời, phàm cứ càng lo chuyện gì là xác xuất xảy ra vô cùng cao.
Niệm Hoa đi tìm Mạnh Hoài Đông để kêu hắn sửa phòng, nhưng khắp nơi đều không thấy tăm hơi của tiểu tử này. Thầm nghĩ rất có thể hắn đã giành chiến thắng nên bị giữ lại ở lôi đài để chờ nhận thưởng và tham gia huấn luyện đặc biệt rồi.
Các người đừng nghe đến huấn luyện đặc biệt mà tưởng là oai, thực ra cũng chỉ là ném vào rừng yêu thú cho tự sinh tự diệt để tôi luyện thêm kĩ năng chiến đấu và phòng thủ mà thôi. Nếu tình hình trong đó quá nguy cấp thì có thể bóp nát truyền tống phù chạy về. Thí sinh không bị thương nghiêm trọng sẽ lại bị đá trở vào lần nữa.
Niệm Hoa nhớ không lầm thì năm nay hắn viết vẫn là cử ba đệ tử đứng đầu của phái đi. Trong nguyên tác có Mạnh Hoài Đông chỗ hắn, Đồng Quan Quan ở Yến Vân các cùng Ngoa Lữ ở Đỗ Vân các. Nếu vấn đúng như vậy thì cũng chẳng có gì đặc biệt, hầu như tình tiết nắm rõ, Niệm Hoa không thèm để tâm nữa. Hắn vừa nghĩ vừa lượn một vòng quanh Niệm Vân các, cứ hễ trông thấy đệ tử nào trở về là y như rằng không bị thương nằm liệt giường không dậy nổi thì cũng là gãy tay gãy chân, tình hình không hề khả quan. Thành ra chẳng sai được ai giúp hắn dọn phòng khác, Niệm Hoa ủ rũ nghĩ có khi đêm nay chắc chắn hắn phải vất vưởng ngủ ngoài trời.
Đi một đoạn đường lại vòng về Phong Hoa viện, bất chợt cảm thấy có khí tức khác thường, Niệm Hoa ngẩng đầu liền bắt gặp một thiếu nữ thân hình thanh mảnh đang nấp bên cánh cửa, rụt rè nhìn vào trong phòng, trên tay còn mang theo một cái bọc lớn không rõ là gì.
Niệm Hoa hơi tò mò, nhìn từ đằng sau nữ tử kia có chút quen mắt, lại không nghĩ ra là ai. Nhưng mà nếu là thiếu nữ tới tìm Liên Không thì...
Nháy mắt sáng tỏ, ha ha, này không phải là Đồng Quan Quan, con dâu nhỏ của hắn hay sao!
Nhưng chẳng lẽ nàng không bị giữ lại để ngày mai nhận thưởng sao? Không lẽ là trốn tới đây? Có thể qua mắt được đồng môn để chạy đến đây xem chừng là tu vi không tệ đâu.
Trong lòng đang thầm tán thưởng Đồng Quan Quan, bỗng dưng như nhận ra có gì bất thường, nàng liền nhanh chóng cảnh giác quay đầu lại nhìn xem là ai. Vừa thấy người tới là Niệm Hoa, Đồng Quan Quan lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khóe miệng Niệm Hoa giần giật, thật sự muốn nói với nàng rằng đừng tưởng là hắn không dám đem nàng đến trước mặt Yến Thanh Bạch hỏi tội! Nhưng nghĩ lại nàng là con dâu mình, lại xứng danh hiểu biết, cư xử lễ nghĩa, nếu không thật sự có chuyện gì đối với nàng quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không để tâm mà dám cả gan lén lút chạy tới đây như vậy, vẫn là hắn nên bao dung mắt nhắm mắt mở với nàng một chút.
Niệm Hoa bắt đầu sắm vai người tốt, nghĩ đến từng nghe có ai đã nói với hắn không được đứng ở một phía mà vội vàng phiến diện phán xét người khác. Cho nên vẫn là phải tìm hiểu nguyên nhân sao nàng đến đây trước đã.
Mà khoan, chuyện quan trọng hơn, nếu Đồng Quan Quan tìm tới là vì chuyện của Liên Không, vậy thì chẳng lẽ nàng đã sớm thích y rồi ư? Từ bao giờ? Sao hắn không biết? Trong đầu Niệm Hoa lập tức hiện lên hàng vạn câu hỏi vì sao.
Niệm Hoa có điểm giãy giụa nói với hệ thống: “Tình tiết trong truyện có phải đang đua nhau chạy với đàn Thảo Nê Mã không? Ta thấy từ khi đến đây chẳng mấy thứ giống như ta viết gì cả! Ngươi mau nói xem có chắc chắn là ta đang ở trong nguyên tác không? Hay là xuyên nhầm vào một bộ đồng nhân quái quỷ nào rồi hả!”
Hệ thống lập tức nói: [Xin ký chủ yên tâm, 001 luôn ở bên cạnh ký chủ tuyệt đối một bước không rời!]
Niệm Hoa siết tay “Nói linh tinh cái gì thế? Mau trả lời ta đi!”
Hệ thống cẩn thận nói: [Ký chủ đừng nóng... tất, tất nhiên là ngài đang ở trong nguyên tác rồi. Sao, sao lại có thể sai được...?]
Nghe hệ thống nói ấp úng nửa ngày, trong lòng Niệm Hoa thầm nghi hoặc nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng, chỉ là vẫn không thôi hỏi tại sao tình tiết lại diễn biến nhanh như vậy.
Hệ thóng giải đáp thắc mắc, nói kì thực cốt truyện bị chênh lệch không đáng kể. Cũng chỉ là nhanh hơn một chút không phải sao? Làm gì có tình tiết nào bị ăn mất đâu.
Như vậy hắn mới ngờ ngợ bớt nghi hoặc, biết mình đứng ở đây có hơi lâu, đành che miệng ho khan nói “Ngươi là Đồng Quan Quan phải không? Đến đây có chuyện gì sao?”
“Sư bá” Đồng Quan Quan hướng hắn hạ bái, nói “Cũng không có gì, hôm nay ở lôi đài con thấy Liên đệ bị người ta đánh thương tích nặng nề, cho nên con hơi lo lắng, muốn tới nhìn xem tình hình của y như thế nào, chỉ sợ vết thương không được chữa trị sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng hơn, con...”
Bị người ta đánh trọng thương ở trên lôi đài sao? Niệm Hoa nghe vậy liền giật mình, chợt nhớ đến ban nãy nhìn thấy Liên Không đứng ở ngoài, giờ mới để ý đến sắc mặt y lúc ấy quả thực là tái nhợt đến cực điểm.
“Vậy mau vào xem đi” Niệm Hoa nói, không nhận ra trong lời nói của mình mang theo tia lo lắng vội vã “Rất có thể là bị thương ở đâu đó rồi!”
Ban đầu Đồng Quan Quan còn chần chừ, nhưng vừa nghe được Niệm Hoa không những không trách mắng mà ngược lại còn ủng hộ mình, trong lòng thoáng chốc thả lỏng, nghĩ đến bản thân có thể đường đường chính chính đi vào, nội tâm thoáng hiện lên vui vẻ hiếm có, gật gật đầu xoay người vào trong, đóng cửa lại ngay.
Đi đến gần giường, cả hai người đều nhìn thấy Liên Không đang nằm sấp, gương mặt lộ ra trắng bệch như người bị bệnh bạch tạng, thở ra từng hơi khó nhọc.
Dường như y vẫn giữ lại được chút thanh tỉnh cuối cùng, cảm nhận có người đến gần thì hơi hé mắt, mờ mờ ảo ảo nhìn được một góc áo trắng. Bạch y nhân* thấy y như vậy liền hoảng hốt vội vàng bước hai bước thành một, đỡ y từ trên giường ngồi dậy, ngón tay dài thanh lãnh cầm tay y, sau đó lại là một thanh y nữ tử** chạm đến cổ tay y bắt đầu bắt mạch.
(*bạch y nhân: người mặc áo trắng, trong trường hợp này chỉ Niệm Hoa.
**thanh y nữ tử: thiếu nữ vận y phục xanh lá, đây là nói đến Đồng Quan Quan)
Liên Không chỉ biết mình được dựa vào lồng ngực của một nam nhân, không có bao nhiêu ấm áp, cũng chẳng phải là kẻ thân hùm vai gấu, lồng ngực rộng rãi, chỉ là khí tức của người nọ thực quen thuộc khiến cho y cảm thấy an tâm. Thật sự Liên Không muốn nói rằng mình không sao, thế nhưng mơ hồ nhìn được biểu cảm lo lắng kia, y liền nghĩ có thể hay không mình nên làm thêm hiệu ứng sốt rét nữa?
Cũng không cầm cự được bao lâu, ý thức của y lại chìm vào bóng tối, mặc người định đoạt.
Đồng Quan Quan bắt mạch thật lâu cũng không có kết quả gì, Niệm Hoa ngồi bên giường đã sốt ruột muốn chết.
Hồi lâu, trong phòng phá lệ yên tĩnh, Đồng Quan Quan kiểm tra đi kiểm tra lại, nhiều lần thử dùng linh lực mò mẫm nhưng đều bị đánh bật trở về, tuyệt đối không thể tiến vào sâu hơn. Nàng có hơi thất vọng, y thuật được học bao lâu nay có chỗ dụng võ lại không làm gì được, thiếu nữ nghĩ hay là thực ra phương pháp học của nàng sai ở đâu nên mới dẫn đến liên tục thất bại trong vòng một canh giờ như thế này.
“Này, nếu vậy thì khoan kiểm tra nội thương đã, có thể xem ngoại thương trước không?” Niệm Hoa hỏi, thực sự là mỗi một giây trôi qua đều đã ăn mòn hết tất cả kiên nhẫn của hắn rồi, mà nếu để thời gian càng lâu chỉ sợ bệnh tình của Liên Không càng xấu đi mà thôi. Nhìn xem, sắc mặt y thật tệ.
Đồng Quan Quan cũng nghĩ đến vấn đề này, sở dĩ cứ năm lần bảy lượt kiểm tra nội thương của y là để chắc chắn thôi. Đâu phải chỉ mình sư thúc mất kiên nhẫn, mà ngay cả nàng cũng không còn bao nhiêu nhẫn nại nữa.
Cuối cùng Đồng Quan Quan vẫn phải bất lực lắc đầu, đẩy đồ nghề sang một bên, vạch ống tay áo Liên Không lên.
Hai người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tay phải, vết bầm này...” Niệm Hoa khó khăn mở lời. Thực sự là ngoại thương, bị đánh quá kinh khủng, mảng thâm tím đủ lớn.
“Chưa... Chưa đến nỗi gãy xương” Đồng Quan Quan đờ đẫn sờ sờ, nói “Vẫn phải bó bột lại, để con chạy về phòng tìm một khối thạch cao cùng giã dược làm thuốc, người ở đây kiểm tra xem trên người y còn vết ngoại thương nào không, để lâu không xử lý kịp thời nhất định sẽ ảnh hưởng đến độ dẻo dai của xương cốt.”
Niệm Hoa gật gật đầu, trong lòng vì cảnh này mà kinh hãi đến không nói nổi một lời hoàn chỉnh. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy được một người bị ngoại thương nặng như vậy mà không chảy máu, cả người đều nhịn không được sinh ra cảm giác sợ sệt, cảm thấy tay chân mình đột nhiên dư thừa không biết nên đặt ở đâu, tự hỏi liệu mình có dùng sức quá mạnh khiến y đau hay là không...
Thắc mắc và tâm trạng bất ổn định cứ chồng chéo khiến động tác của Niệm Hoa đâm ra luống cuống. Hắn nhìn phía Đồng Quan Quan đã đi xa, nội tâm thấp thỏm lo âu vô cùng, lại cố gắng dặn bản thân phải thực bình tĩnh, thu hết sợ hãi, bình tâm lại...
Niệm Hoa cố gắng chuyên tâm làm tốt trọng trách, tuy nhiên đầu ngón tay vẫn nhịn không được run rẩy chạm đến vạt áo Liên Không, cẩn thận vạch ra.
Lại là một mảng tím bầm nữa, cực kỳ nhức mắt.
Thật lâu sau, cởi được áo cho Liên Không xong, Niệm Hoa mới cảm thấy thoải mái hơn, âm thầm lau mồ hôi thở phào. Hắn cảm tưởng như mình đã đem hết sự can đảm và lòng kiên trì của mình ra để dùng vào việc này.
Khắp người y chỗ nào cũng đều vết xanh tím, có chỗ còn như bị cái gì sắc nhọn sượt nhẹ qua, máu đông lại trở thành một vệt màu khô, Niệm Hoa càng nhìn càng xót xa.
Chỉnh lại đầu y cho thật tốt, Niệm Hoa sờ đến đai lưng, bắt đầu công đoạn cởi nốt quần.
Bỗng nhiên cửa phòng bị bật tung, Hồng Yêu đứng ở chính giữa, trợn mắt nhìn về phía hai người. Niệm Hoa cũng vì thế mà bất ngờ, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nàng.
Hai người thật lâu cũng không có ai mở lời, cứ giữ nguyên tư thế như vậy mở to mắt nhìn nhau.
Giật mình, kinh ngạc, bàng hoàng, hoảng hốt... Đó là tất cả những gì hai người đều nhìn được từ trong mắt đối phương.
Hồi lâu, như lấy lại được tinh thần, Niệm Hoa mới mở lời nói trước: “Này, Tiểu Yêu...” nhưng lại không biết nói gì nên ngừng lại, sinh ra trong không khí giữa hai người một trận lúng túng.
“Nương...” Hồng Yêu nghe hắn nói cũng kéo được hồn phách vì thất kinh mà bay đi về, không lâu mới chậm rãi đáp lời “Con biết vì sao nương cứ thấy con ở bên cha là lúc nào cũng khó chịu” nàng nói “Kì thực con không trách người đâu, bởi vì con hiểu mà...” ánh mắt nàng đảo một vòng, hết lia xuống tay Niệm Hoa rồi nhìn mặt hắn cùng Liên Không, cực kì khiến người khác xấu hổ.
Niệm Hoa đương nhiên không ngốc khi nghe nàng nói, hiển nhiên hiểu nàng đang ngầm ám chỉ cái gì, nhanh chóng buông đai lưng của Liên Không ra, che miệng ho khan: “Đừng có nghĩ lung tung, chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Ánh mắt Hồng Yêu lập lòe sáng, khóe môi lộ ra nụ cười tinh ranh lại có phần yêu nghiệt. Niệm Hoa nhìn vào liền thấy cả người không được thoải mái lắm. Nàng nói: “Con biết có con nên cha nương lo con còn nhỏ, không muốn để con nhìn được vài chuyện không nên nhìn...”
“Ngươi đừng tự mình đa tình nữa! Ta thật sự không có đầu óc xấu xa như ngươi” ở khoản này Niệm Hoa chỉ muốn orz nàng mà thôi. Tự mình nghĩ tự mình cho là thật, thật là tự kỷ, cực kỳ đáng sợ.
Hồng Yêu không tin, hỏi: “Vậy nương cởi áo cha xong lại sờ đến hạ y của người là định làm gì?” nàng thẳn thắn chỉ ra thắc mắc “Mấy vết xanh tím kia nữa, không phải là vì làm mấy chuyện ấy của người lớn quá đau mà người đánh cha bầm dập thì...” nói đến đây nàng còn cố ý dừng lại, vẻ mặt của nàng như nói rằng ‘Đừng giả bộ nữa, con không tin đâu!’
“Mau im miệng cho ta!” Niệm Hoa bị Hồng Yêu nói cho mặt mày đỏ bừng. Chuyện ấy là chuyện gì hả, hắn tuyệt đối không biết! Ai dám dạy nàng mấy cái thứ đen tối này, để hắn biết được nhất định liền đánh chết nó! Nghĩ vậy, Niệm Hoa ngoắc tay gọi nàng đi vào, ở bên ngoài nói mấy câu nhí nhố như vậy mà rơi vào tai người khác thì thanh danh này biết đặt ở đâu?
“Cha ngươi bị người ta đánh, không, không phải bị ta đánh.” Niệm Hoa cảm thấy mặt mình nóng rực, vẫn cố gắng giải thích, “Còn nữa, quan hệ giữa ta và cha ngươi hoàn toàn trong sạch, đừng có suy nghĩ bậy bạ.”
Hồng Yêu nghe theo động tác của Niệm Hoa mà đi vào, đợi khi đứng ở gần nàng mới hít vào một ngụm khí lạnh, run rẩy đứng bên mép giường nhìn chòng chọc vào Liên Không đang mê man.
Bỗng, Hồng Yêu quỳ xuống bên chân hai người, ôm lấy tay Liên Không đang buông lỏng ở bên cạnh, áp vào mặt khóc “Cha ơi, người nhất định không được có mệnh hệ gì, nếu không nương sẽ trở thành quả phụ, con sẽ bị mồ côi cha đấy! Người đừng chết nhé, kì thực nương có hơi lớn tuổi, nhưng tâm hồn cùng suy nghĩ của người thực sự vẫn rất trong trắng...”
Tiếng bát đũa rơi loảng xoảng. Hai người đồng thời nhìn lên, Đồng Quan Quan mặt cắt không còn giọt máu, lẳng lặng đứng ở cửa từ khi nào...