Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 1 - Chương 4



Buổi sáng là lúc không khí trong lành, mát mẻ nhất.

Sau giấc ngủ dài không mộng mị, Niệm Hoa tỉnh lại trong tâm trạng thư thái, bất ngờ thấy trong ngực có một cái đầu nho nhỏ, tóc dài nhưng lại hơi xơ, nhìn qua cũng đoán được cơ thể chủ nhân thiếu chất dinh dưỡng.

Tâm trạng thư sướng cũng vì chuyện này mà tan biến. Đây đúng là Liên Không, dáng vẻ y không phải mảnh mai mà chính xác là gầy yếu, ôm trong lòng không có cảm giác thoải mái, chân tay cứng ngắc như bộ xương.

Nội tâm Niệm Hoa càng áy náy xót xa, ôm chặt y xoa xoa đầu “Đứa nhỏ đáng thương này, sao có thể gầy như vậy” nghĩ nghĩ hắn đưa tay xuống xoa xoa lưng y, cảm xúc qua lớp áo giống như mình đang sờ một bộ xương còn sống vậy.

Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán thiếu niên, Niệm Hoa thương tiếc nói “Đứa nhỏ đáng thương, ta biết là con không ưa ta, nhưng mong ngươi đừng hận ta” vì Niệm Hoa đã không còn là ‘Niệm Hoa’ chân chính.

Hệ thống mới sáng sớm bỗng sung sức la hét inh ỏi trong đầu hắn:

[Cảnh báo, cấm OOC! Nhân vật chính đang có dấu hiệu tỉnh lại!]

Niệm Hoa vừa nghe, liền lấy lại bộ dáng lạnh lùng, lập tức ngồi dậy đẩy Liên Không ra.

Thời điểm y tỉnh lại, nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ bên tai, đầu rất đau, không nhịn được muốn một đao chém chết người kia. Không muốn nghe thêm mấy lời làm người ta chán ghét ấy nữa, Liên Không làm bộ chuẩn bị thức dậy, quả nhiên thái độ của đối phương có biến, khi y hoàn toàn mở mắt, đã thấy đối phương diện vô biểu tình, lạnh lùng ở bên giường nhìn mình.

“Sư tôn!” Liên Không (giả bộ) kinh ngạc nói.

Hừ, hắn rốt cuộc còn có âm mưu gì đây, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Niệm Hoa ánh mắt lạnh nhạt, chán ghét liếc Liên Không ngồi ở bên trong giường, như một con cún manh manh đang nhìn mình kinh hãi. Hắn làm vẻ ghê tởm, nói “Chuyện hôm qua ta không truy cứu, ngươi dậy rồi thì gọi người đi lấy cho ta một bộ y phục khác để thay”

Đừng hỏi chuyện hôm qua là chuyện gì, chính là chuyện Liên Không ngủ trong lòng hắn. Còn vì sao hắn không có y phục để thay, là bởi vì trong đội có một môn đồ chuyên phụ trách tay nải của mọi người. Mà hôm qua Niệm Hoa thấy gã ở cửa động bị đám quỷ dơi gặm còn lưu lại xương trắng cùng một đống tay nải bị rách tả tơi nhuộm máu tanh, cho nên coi như hắn không còn y phục nữa, chắc trong nhóm ai cũng vậy, có lẽ sáng sớm nhị đệ Yến Thanh Bạch sẽ kêu người đi mua thêm y phục để thay.

Liên Không một câu cũng không hỏi, như con rối gỗ răm rắp làm theo, nhanh chóng rời đi.

Niệm Hoa ngồi một mình trong phòng, thoạt nhìn có chút hiu quạnh. Hắn đánh giá xung quanh một lượt rồi khoanh chân điều tức, kiểm tra đan điền và pháp lực. Có lẽ chỉ là do cơ thể này bị ngoại thương quá nhiều nên kiệt sức mà thôi, nghỉ qua một đêm mọi thứ đã khôi phục gần hết rồi, trong lòng hắn thở phào.

Nhớ đến ngày hôm qua khi chạy đi tìm Liên Không đúng là có hơi liều lĩnh, trong đầu hắn còn nhớ đến cảnh tượng con quỷ dơi với hai hố mắt đen ngòm sâu hoắm, há miệng nhe cả hàm răng đầy máu hôi sắc nhọn với mình, tốc độ nhanh như tia chớp... Mấy thứ đáng sợ hắn không chịu được! Mà qua sự kiện kia, khuôn mặt của Liên Không vẫn được bảo toàn như cũ, trong lòng Niệm Hoa cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn trầm ngâm, tử hỏi không biết nếu bị dơi cắn nuốt chính máu thịt của mình sẽ cảm giác như thế nào nữa.

Đợi đến lúc Liên Không trở về, Niệm Hoa đã đứng ở bên cửa sổ, cô đơn nhìn đám người cổ nhân đi đi lại lại buôn bán. Ngày trước chẳng phải phim ảnh miêu tả chợ rất đẹp, rất sinh ý sao? Tại sao phiên chợ cổ đại trong ấn tượng của hắn so với ở đây lại khác xa nhau như thế? Kẻ bán hàng rong loạng choạng bước đi, người ngồi trong sạp nói mấy câu “Mua hàng đi” vô cùng uể oải.

Liên Không rất phức tạp nhìn Niệm Hoa, tổng luôn cảm thấy từ hôm qua đến hôm nay hắn luôn có gì đó là lạ. Nếu ngày hôm qua y mệt mỏi không thanh tỉnh nên cảm nhận nhầm, thế còn hôm nay thì sao? Chẳng lẽ là mới hết mệt nên vẫn nhầm? Kiếp trước y chưa từng thấy Niệm Hoa như vậy, lẽ nào là do y và hắn đã không còn ở cùng nhau quá lâu rồi, nên kí ức dần lãng quên? Không thể nào, quỹ đạo sự việc quá khứ và tương lai đều là một, nhưng hiện tại lại bị bóp méo, rất có thể liên quan đến người trước mắt. Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì? Bị giả mạo? Đoạt xá?

Dù căm hận Niệm Hoa, nhưng trước Liên Không vẫn chưa dám manh động. Trò mèo vờn chuột này lại chỉ đơn giản là để yêu thương mình, y không tin. Y là người kiên nhẫn, nhất định sẽ chơi đến cùng trời cuối đất với hắn!

Niệm Hoa cảm nhận được đôi mắt đang nhìn về phía này, liền quay đầu, phát hiện Liên Không đang ngây ngốc nhìn mình.

Nội tâm hắn rất tung bay, sao nào, thấy sư tôn ngươi soái? Điều này ta vẫn biết. Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhìn đến bộ y phục y cẩn thận cầm trên tay, lãnh đạm nói “Để ở trên giường, ngươi đi xem sư huynh đệ ngươi có ăn uống gì buổi sáng thì cũng cút đi cùng họ đi, ở lại chỉ tổ vướng mắt ta” như thế này thì không tính OOC đâu nhỉ?

Tuy khác nhưng vẫn độc mồm độc miệng như cũ, chỉ là trong lời kia lại thêm một câu quan tâm không hợp lí. Liên Không ngoan ngoãn cúi đầu đi ra, y tránh được hắn lúc nào liền hay lúc ấy.

Nhìn bóng Liên Không đi mất, Niệm Hoa đột nhiên ngộ ra, hệ thống này hình như vô năng hơn các hệ thống khác nhiều, ngoại trừ quản lí OOC của hắn ra, nó không làm gì khác và cũng không biết làm gì khác, rất yên tĩnh. Nếu hắn nói thế mà hệ thống còn không kêu la, tức là nó chỉ cần biết, hắn chỉ cần làm bộ dạng lạnh nhạt với Liên Không thì chính là không OOC! Bất kể hắn nói cái gì!

Hệ thống có chút xuẩn, bổn ký chủ rất vui vẻ.

Thay xong y phục, sờ mặt ngoài áo Niệm Hoa rất hưởng thụ, loại đồ may bằng vải gấm thượng hạng xa xỉ này nếu là ở hiện đại, dù giàu dù nghèo chắc chắn hắn cũng sẽ chẳng có cơ hội nào mặc cả. Không những vậy, đừng nói đến vải gấm, tới tơ lụa hắn còn chưa được sờ tới. Không ngờ có ngày lại được trải nghiệm cảm giác mặc qua, rất tốt.

Nghĩ nghĩ, Niệm Hoa mở cửa đi khỏi phòng, cơ thể này đã qua Tích cốc rất lâu rồi nên không cần ăn uống gì cả, tuy nhiên hắn lần đầu tới đây, vẫn muốn nếm thử hương vị đồ ăn một chút.

Nhưng lúc Niệm Hoa lạnh lạnh lùng lùng đi xuống, trước mắt lại thấy cảnh tượng không thể dung tha.

Một tên môn đồ mặc bạch y, khuôn mặt như chữ quốc lạnh mặt, hất khay đồ ăn của Liên Không đi làm khay đồ rơi xuống đất, bát đĩa rơi loảng xoảng, thức ăn văng tung tóe. Gã khinh thường nói “Hừ, ngươi còn dám tìm đến chỗ bọn ta ngồi ăn! Đừng có cậy có sư tôn mà ra oai! Loại người như ngươi chỉ có thể làm mất mặt sư tôn thôi!”

(Chữ quốc: 国)

Tiểu nhị và mấy người xung quanh thấy căng, không biết làm sao để khuyên can khách quan bình tĩnh, đành phải ở một bên trợn mắt chó nhìn đồ đạc rơi rơi loảng xoảng.

“Ha ha, thảo nào sư tôn ghét nó, hóa ra là trong người chẳng có chút pháp lực nào, đẩy một cái đã ngã, còn không bằng người phàm” lần này là một thiếu niên khác, y phục nó dệt bằng tơ lụa thượng hạng, trên y phục còn thêu đóa cẩm nhung, cỡ mười lăm mười sáu tuổi. Hình như tên này là con cháu thế gia nào đó, đóa cẩm nhung kia là biểu tượng của thế gia, tuy nhiên hiện tại là nhà nào thì hắn không nghĩ ra.

Đồng Quan Quan nghe vậy, hoa dung thất sắc, chạy đến chắn trước mặt Liên Không: “Các ngươi cũng đừng có cậy mạnh mà bắt nạt người khác! Cùng là đồ môn trong phái nên không thể khinh rẻ y! Bằng không chính các ngươi cũng cùng một loại với y thôi!”

Tên mặt chữ quốc không cam lòng, tại sao sư tỷ nổi tiếng xinh đẹp nhất trong phái lại đặc biệt để ý đến người này, rõ ràng nó chẳng là cái gì trong mắt môn đồ, tại sao lại không ngần ngại bảo vệ? Gã càng ghen ghét, nói với Đồng Quan Quan “Hừ, sư tỷ đừng bảo vệ nó, chúng ta không ai là huynh đệ với hắn cả!”

Nghe đâu có người nói “Ừm hóa ra Đồng Vân phái cũng có nội bộ lục đục đấy chứ! Haha!”

Người khác tiếp lời “Trẻ nhỏ khó dạy, đừng để ý!”

Lời này đối với một đại môn phái chỉ có thiệt, không có tốt.

Lúc này Yến Thanh Bạch mới không chịu được, từ trên tầng hai tung người nhảy xuống, tức giận mắng “Các ngươi làm gì thế! Còn không mau chóng kết thúc bữa sáng rồi trở về luyện tập!”

Niệm Hoa cũng không đứng yên một chỗ nữa, phe phẩy quạt giấy bước xuống “Chuyện này là sao đây? Hình như mấy đứa nhỏ này không phải là đồ đệ trong môn phái ta?”

Mọi người đột nhiên nghe hắn nói, lập tức đều ngẩng lên nhìn về phía hắn.

Niệm Hoa thân là trạch nam thế kỉ hai mươi mốt, không quen với chuyện được quá nhiều ánh mắt chĩa vào, tuy có hơi xấu hổ nhưng rất nhanh lấy lại phong thái. Hắn là người hiện đại, dù là trạch cũng phải có phong độ hơn đám cổ nhân! Xòe quạt, che mặt, nhìn một lượt đám người im hơi lặng tiếng dõi theo mình, hắn nheo mắt cười lạnh.

Đám đồ môn khi dễ Liên Không bỗng lạnh người.

Liên Không kinh ngạc nhìn hắn, kiếp trước chưa từng thấy sư tôn có ý định bảo vệ mình. Mặc kệ cho đám đồ môn có dè bỉu ra sao, hắn vẫn ung dung ở chỗ khác cười.

Niệm Hoa nhìn đến Yến Thanh Bạch trợn mắt cá chết nhìn mình liền cảm thấy buồn cười. Người này thanh y họa tiết chìm, vóc người tráng kiện, khuôn mặt tuấn tú, vô cùng ra dáng đấng nam nhi. Hôm qua Niệm Hoa đã tự soi mình trong nước, khuôn mặt không khác gì bản thân ở hiện đại, bạch y tơi tả không chật vật ngược lại nảy sinh trong lòng người ta mong muốn khác... Ừm, đây là lần đầu hắn cảm thấy muốn tự luyến.

Niệm Hoa cười “Nhị đệ, ngươi nhìn ta như thế là thế nào? Do ta nói sai ư?”

“Ngươi...” Yến Thanh Bạch không thể tin nhìn hắn, rồi quay sang mắng đồ đệ của mình “Các ngươi không muốn tu luyện thì nói với ta, ta sẽ cho các ngươi xuống núi!”

Chúng đồ đệ của Yến Thanh Bạch lập tức xanh mặt, đồng loạt quỳ xuống “Đồ đệ không dám, sư tôn thỉnh đừng giận.”

“Cút trở về lĩnh phạt mười roi, xong đến võ đường đứng tấn một ngày, nhịn ăn hai ngày!” xong hắn tiện tay vứt túi tiền xuống cái bàn gần đó “Trả phòng!” rồi nhảy lên kiếm khí bay đi mất.

Đồ môn đứa nào đứa này mặt xanh như da cóc, lục đục đứng cả dậy, không ai dám nhìn ai, cũng lần lượt dùng kiếm khí phóng đi.

Niệm Hoa cảm thấy hình phạt này có hơi ác, nhưng mà nếu nhìn theo chiều hướng khác thì Liên Không nhập môn từ năm mười một tuổi, đến nay đã được gần bốn năm, mà trong những ngày tháng ấy sư không thương, bạn không yêu, chắc chắn đã bị bạc đãi không ít lần. Tóm lại thì mấy hình phạt này vẫn còn hời với chúng lắm. Nhưng phạt thì cũng phạt rồi, tốt nhất là không nên nói thêm gì cả, nếu bọn chúng biết đường mà lui thì hắn sẽ không so đo. Dẫu sao cũng chỉ là đám trẻ con với nhau.

Niệm Hoa đang tính toán, lại nghe được thanh âm nữ trong trong trẻo trẻo “Hóa ra là Niệm sư huynh ở Đồng Vân phái, nghe danh đã lâu, nay được hạnh ngộ, ta rất vui mừng” hắn đảo mắt liền nhìn thấy một nữ tử vận hồng y, nốt chu sa giữa trán, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi thanh, cánh môi khép mở đẹp đẽ có thể câu nhân.

Nốt chu sa, Niệm Hoa nghĩ đến Đào Ngân... A! Không phải chứ, đây chính là người yêu của tên ‘Niệm Hoa’ kia.

Nghĩ đến sau này nàng có thể yêu mình, trong lòng liền tràn ra một cỗ sung sướng khó nói thành lời.

Niệm Hoa khẽ cười, thu quạt lại chắp tay “Đa tạ, không biết cô nương đây là?”

“Ta là Đào Ngân” quả nhiên. Đào Ngân lại nói “Ta là người ở Thanh Phong phái, có dịp mời sư huynh ghé qua.”

“Ta sẽ.” Niệm Hoa gật đầu.

“Sư, sư tôn...” Liên Không biết, Đào Ngân kiếp trước chính là ái nhân của Niệm Hoa. Kiếp trước hắn nhìn hai người đi chung còn cảm thấy bình thường, nhưng không hiểu tại sao hôm nay... Chẳng lẽ hai người kiếp này đã sớm quen biết nhau, còn có... con?

Trong đầu nhớ lại tiếng nói trầm thấp, hương thơm thanh lãnh không rõ tên gọi phảng phất ở chóp mũi “Con trai ngoan, đến đây để baba ôm cái nào!”

Tuy biết hắn sẽ tức giận vì bị mình ngắt quãng, tuy nhiên Liên Không không còn cách nào khác, cảm giác nhìn cảnh này rất khó hình dung, trong lòng vô vàn khó chịu. Thà là nhận hình phạt hay mắng chửi, còn hơn tiếp tục xem. Y đứng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn Niệm Hoa.

Niệm Hoa nghe tiếng Liên Không gọi, chợt nhớ ra ở đây còn tiểu hài tử của nhà mình, thấy Đào Ngân nhìn sang y, mày nàng cau lại. Hắn biết Đào Ngân là thiếu nữ tốt, rất biết thương hoa tiếc ngọc, thấy đứa nhỏ sẽ hết mực thương yêu, chỉ cần sau này hai người quen nhau rồi, nàng biết hắn thương Liên Không như thương mạng sống của mình, nàng tất cũng sẽ thương yêu lại.

Hiện tại thì Liên Không còn đang gầy còm ốm yếu, người ta nhìn vào sẽ nghĩ hắn bạc đãi y, trong lòng chột dạ, ngoài mặt hắn vẫn thản niên cười: “Đào cô nương đừng để ý, đồ đệ ta tuổi nhỏ kén ăn, ta không có cách nào”

Liên Không trong đầu âm thầm tưởng tượng đến hình ảnh Niệm Hoa, liên tục dẫm đạp.

Đào Ngân cười với hắn “Ta không có ý nghĩ ấy, chỉ thấy đứa nhỏ này tuổi nhỏ mà đã đẹp như thế, lớn lên hẳn sẽ rất đẹp mắt!” nghĩ rồi nàng lại nói “Ta đến tuổi sư phụ muốn ta xuống núi tìm phu, đã sớm nghiên cứu qua cách dưỡng nhi tử, sư huynh xem quyển sách này đi, có lẽ sẽ giúp ích cho việc chăm đồ đệ đấy!”

Trong lòng Niệm Hoa orz, ái nhân, nhầm, cô nương, cô thật biết đùa. Tuy nhiên thành ý này ta nhận!

Niệm Hoa cười, tự nhiên đưa tay ra nhận lấy quyển sách “Đã vậy đa tạ Đào cô nương, nếu rảnh thì cô cũng tới Đồng Vân phái chơi một chuyến”

Trên sách ghi mấy chữ rồng bay phượng múa. Thấy vậy, nụ cười bên môi Niệm Hoa giương càng cao.

Thực ra nội tâm “...” ta không biết đọc chữ.

Đào Ngân còn tưởng hắn cao hứng, lấy tay áo che miệng cười.

Liên Không đạp hình tượng cùa hắn trong đầu mình càng hung hăng, càng thuần thục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.