Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 1-1: Bán hạ (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Máy bay cất cánh lúc ba giờ chiều, di chuyển từ khách sạn tới sân bay sẽ mất khoảng một tiếng rưỡi. Như vậy xuất phát lúc mười một giờ thì cũng dư dả thời gian dùng bữa trưa tại sân bay, sau đó vào cổng, qua cửa kiểm tra an ninh. Ba thùng hành lý, hai túi xách, phòng khách sạn đã trả, tiền típ đã đưa, taxi đã đặt. Chu Tiểu Lượng vòng qua vòng lại, vẫn cứ cảm giác như còn thiếu thứ gì đó. Bà đưa mắt liếc về phía Minh Đại Bằng đang ung dung ngồi đọc tạp chí trên chiếc sofa gần đấy. So với một Chu Tiểu Lượng nóng nảy lỗ mãng, Minh Đại Bằng lại luôn luôn bình tĩnh thảnh thơi, ôn hòa nho nhã.

Kết hôn đã hai mươi năm, nhưng mà thỉnh thoảng Chu Tiểu Lượng vẫn cứ cảm thấy không thể nào mà hiểu nổi. Hai cái con người trống đánh xuôi kèn thổi ngược như họ, sao lại có thể ở chung một chỗ cơ chứ? Chẳng nhẽ lại là do ma lực của ái tình? Ấy dà, đã đến tuổi trung niên rồi, còn nói cái gì mà yêu với chả đương nữa. Nhưng mà, đối với gương mặt tuấn tú của Minh Đại Bằng, ngay từ ánh mắt đầu tiên đến nay, gu thẩm mỹ của bà chưa từng có chút nào không thỏa mãn. Khi bà mới sinh Minh Tịnh…

“Minh Tịnh đâu rồi?” Rốt cuộc Chu Tiểu Lượng cũng nhớ ra mình đã bỏ quên thứ gì. Giọng nói cao vút bất chợt của bà khiến cả đại sảnh hoảng hồn, sôi nổi nhìn sang đằng ấy.

Minh Đại Bằng bình thản đẩy mắt kính lên, chầm chậm đáp: “Chắc là vẫn còn trong phòng.”

“Giờ đã là mấy giờ rồi mà vẫn còn chưa xuống chứ!” Chu Tiểu Lượng hiện giờ giống hệt như một quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Minh Đại Bằng trấn an bà: “Vẫn còn nửa tiếng nữa mà, để tôi đi xem thế nào.”

Minh Tịnh bất lực nhoài người trên bậu cửa sổ. Cô ngủ không yên giấc, đến tận bây giờ quầng mắt vẫn còn thâm sì, trông chẳng khác nào vừa trang điểm mắt khói cả.

Đêm qua trời đổ mưa to. Cơn mưa tầm tã dường như đã trút hết về biển lớn, nhuốm ướt cả mặt đại dương. Những con phố bị ánh mặt trời thiêu đốt đã lâu giờ đây cũng phủ ngập trong hơi ẩm. Dù có đi về hướng nào, thứ con người ta hít thở cũng chỉ toàn là hơi nước.

Bên trên hành lang phía ngoài cửa phòng là một chiếc thảm dày cộp. Người bước trên thảm, gần như sẽ không phát ra một chút tiếng động nào cả. Thế nhưng khi Minh Đại Bằng vừa ra khỏi cửa thang máy, Minh Tịnh đã nghe ra được những tiếng bước chân của ông. Cô giơ bàn tay, đếm lên từng đốt ngón tay. Từ ngày cô cất tiếng khóc chào đời tới giờ, tổng số thời gian mà bọn họ ở bên nhau chắc chẳng quá nổi hai năm. Nhưng mà tình thân vốn sinh ra từ máu thịt, chẳng cần bồi đắp gì nhiều, vẫn có thể có loại cảm ứng thần kỳ này.

Những sự kiện trước năm năm tuổi, Minh Tịnh hoàn toàn không có ấn tượng gì nhiều.

Bà ngoại cô vẫn thường nói, khi Minh Tịnh tròn một tuổi, lúc Chu Tiểu Lượng và Minh Đại Bằng về nước chúc mừng sinh nhật của cô, cô cũng chỉ muốn để cho mỗi mình hai người họ bế. Nếu những người khác kiên quyết ôm cô một lát, cô sẽ khóc đến thở không ra hơi. Chu Tiểu Lượng vốn dĩ muốn ở cùng cô một tuần, nhưng mới chỉ bốn ngày sau đã vội vàng chạy mất dạng.

Sau đó, Minh Tịnh biết đi. Mỗi lần hai người bọn họ cùng nhau về nước, cô không cần họ bế nữa, nhưng đến chỗ nào cũng nhất định phải nắm chặt tay họ. Sau sinh nhật lần thứ năm, Minh Tịnh đã có hộ chiếu. Bố mẹ của cô không về nước nữa, thay vào đó, mỗi kỳ nghỉ hè cô sẽ xuất ngoại sang ở cùng họ một thời gian ngắn. Bọn họ đều là phóng viên thường trú nước ngoài của tờ Hoàn Vũ Thời Báo, cứ cách vài năm lại đổi chỗ ở đến một đất nước xa lạ, công việc bận rộn khôn cùng, không phải lúc nào cũng có thể ở bên cô, thậm chí đôi khi họ còn giao luôn cả cô cho bác chủ nhà coi sóc. Thử nghĩ mà xem, một đứa bé con đi tha hương nơi ngoại quốc, ngày ngày phải đối mặt với mấy người nước ngoài mắt xanh mũi lõ nói thứ ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt là một chuyện đáng kinh sợ đến tận cỡ nào cơ chứ?

Đối với Minh Tịnh, đó đều là những tháng ngày thấm đẫm nước mắt. Thế nhưng cho dù như vậy, mỗi lần tới lúc chia ly, cô lại vội vã mong ngóng đến lần gặp mặt tiếp theo. Minh Tịnh quay đầu, ấm ức dẩu môi nhìn Minh Đại Bằng, nghẹn ngào gọi: “Bố!”

Minh Đại Bằng dịu dàng xoa đầu Minh Tịnh, mỉm cười: “Doanh Doanh không nỡ rời khỏi đây à? Sau này có cơ hội, chúng ta lại cùng đến nhé.”

Minh Tịnh nũng nịu vùi đầu vào trong lồng ngực của Minh Đại Bằng: “Bố, bố kể lại chuyện hôm con sinh ra nữa đi.”

“Sao nào, vẫn còn chưa nghe đủ à?”

Minh Tịnh gật đầu. Tuy cô đã nghe mọi người kể chuyện này vô số lần, nhưng mà vẫn chưa bao giờ biết chán. Thật ra Minh Tịnh nghi ngờ không biết cô có phải con gái ruột của bố mẹ mình hay không, thậm chí cô còn từng muốn lén đi xét nghiệm DNA không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu cô thực sự là con của họ, tại sao thế giới của bố mẹ cô tựa như lại chẳng hề có chỗ dành cho cô? Trên đời này, nào có bố mẹ nhà ai lại ích kỷ như vậy chứ?

Minh Đại Bằng cười cười. Vẻ ngoài của Minh Tịnh có nét giống ông nhiều hơn, nhưng mà tính cách dường như lại là một sự tổng hòa của hai người họ. Ngày cô chào đời, Chu Tiểu Lượng có vẻ vô cùng bồn chồn, trước khi vào trong phòng sinh vẫn còn kéo kéo tay ông huyên thuyên lải nhải không ngừng, lo lắng không biết nếu sinh ra một đứa trẻ thiếu mất ngón tay hoặc là ngón chân gì đó thì họ sẽ phải làm sao? Tuy đã làm siêu âm chế độ B(2), nhưng mà thiết bị y tế không phải lúc nào cũng luôn luôn đúng.

Chu Tiểu Lượng hôm ấy thực sự đã bị dọa cho hết hồn. Cùng phòng của bà có một sản phụ vừa mới sinh một đứa bé chân trái chỉ có bốn ngón. Từ lúc đó, bà bắt đầu hoảng loạn. Nằm trước cửa phòng sinh, Chu Tiểu Lượng đau thắt từng cơn. Y tá yêu cầu bà buông tay chồng mình ra, nhưng bà sống chết không chịu. Cuối cùng, bọn họ chỉ đành để cho ông cùng vào phòng.

Minh Đại Bằng nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, vẫn xấu hổ mãi không thôi. Điều kiện bệnh viện khi ấy không cao, phòng sinh cũng chẳng phải phòng riêng gì, bên trong vẫn còn vài thai phụ nữa, đều ăn mặc rất thiếu vải. Ông không biết nên để mắt ở đâu, chỉ đành chăm chăm nhìn mũi chân mình.

Minh Tịnh ngày đó chính là bé gái duy nhất chào đời trong căn phòng ấy, vô cùng khỏe mạnh, tiếng khóc cực kỳ vang dội. Chu Tiểu Lượng đã nói cứ đặt tên con là Minh Lượng(3) đi. Sau này đăng ký hộ khẩu, ông đem chữ “Lượng” đổi thành chữ “Tịnh”. Con gái ấy mà, ông vẫn hi vọng con bé xinh xắn một chút. Minh Tịnh của ông, thực sự rất “tịnh(4)”.

“Là bố trực tiếp bế con ra khỏi phòng sinh, không đưa cho ai khác chứ?” Minh Tịnh truy hỏi.

“Đúng vậy, bố đã ôm con cả đêm.” Minh Đại Bằng nghi hoặc chớp mắt, sao đứa nhỏ này lại trông có vẻ như là đang thất vọng nhỉ?

“Hai người muốn sáng tác thơ hay là hợp xướng một khúc quyến luyến biệt ly như thời phong kiến thế hả? Rốt cuộc có đi hay là không đây?” Đợi mãi chẳng thấy người đâu, Chu Tiểu Lượng đã đằng đằng sát khí đuổi tới tận bên trong phòng.

Minh Đại Bằng ôn tồn nói: “Chuẩn bị xuống rồi, con gái chỉ muốn ở cùng chúng ta thêm một chốc lát thôi mà. Nếu không, lần này từ biệt, lại là một năm nữa đó.”

Chu Tiểu Lượng nhướng mày: “Vẫn còn chưa đủ nữa à? Lần này chúng ta tích hết số ngày nghỉ phép của cả hai năm, cùng nó đi Hawaii tận một tháng chúc mừng nó đỗ đại học rồi mà.”

“Là vì con á? Chẳng phải là để kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới bố mẹ, tiện thể mang con theo sao?” Minh Tịnh không chút khách khí vạch trần sự thật.

“Cái tiện thể này của con cũng lớn lao quá rồi đó. Con có biết nghỉ một đêm ở cái khách sạn này tốn bao nhiêu tiền, một lần lặn xuống biển tốn bao nhiêu tiền, ăn một bữa hải sản tốn bao nhiêu tiền hay không? Đấy là còn chưa kể đến tiền mua quần áo, laptop, di động cho con… Nếu bố mẹ mà muốn kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới, thà là bố mẹ ra biển Caribe tìm quách một hòn đảo nhỏ uống rượu vang đỏ xong rồi tản bộ ngoài đó còn đỡ tốn kém hơn nhiều. Bạn học Minh Tịnh này, làm người phải biết thế nào là đủ, phải biết biết ơn, hiểu không?”

Minh Tịnh nhìn bà bằng đôi mắt còn phiếm đỏ, hậm hực nhấn mạnh: “Dù sao đi nữa, mẹ cũng không thể coi là một người mẹ xứng chức mẹ được.”

Chu Tiểu Lượng trợn mắt khinh bỉ: “Chẳng phải mẹ đã đưa con đến trường đại học báo danh rồi à? Có cần chụp lên đầu mẹ cái mũ lớn vậy không hả? Hồi con nhập học tiểu học mẹ còn chả đi cùng con, sao lớn lên lại càng ngày càng khó chiều thế?”

Có thể giống nhau được sao? Cô vào lớp một vẫn học ngay sát cạnh nhà bà ngoại. Lần này cô đến Kinh Đại nằm ở tít tận Bắc Kinh, dân số hơn hai triệu người, hơn nữa hàng năm lại còn không biết bao nhiêu du khách ùn ùn đổ tới, mới chỉ nghĩ thôi là đã thấy ngộp thở rồi.

Minh Đại Bằng đưa mắt ra hiệu cho Chu Tiểu Lượng, lúc này bà mới giơ tay đầu hàng: “Để lát nữa mẹ gọi cho cô Lâm, bảo anh Minh Minh ngày mai nhất định không đi đâu cả, đứng yên ở chỗ các tân sinh viên báo danh chờ con, thế là được rồi chứ gì?”

Đôi môi dẩu của Minh Tịnh bỗng nhiên rũ xuống. Cô dậm chân nói: “Ai muốn anh ta chờ, anh ta là ai chứ?”

Chu Tiểu Lượng đảo mắt: “Con đừng có mà đề cao bản thân mình quá đáng. Rõ ràng là những người thị lực bình thường nhìn con có thấy vừa mắt không còn là cả một vấn đề nữa đấy.”

Minh Tịnh chắp tay trước ngực: “Thượng đế ơi, xin người hãy để anh ta mù đi!”

Minh Đại Bằng nãy giờ vẫn luôn mỉm cười nhìn hai mẹ con bỗng nhiên hắng giọng, chen ngang một câu: “Sẽ không có chuyện đó đâu, Minh Minh không phải là một đứa trẻ trông mặt mà bắt hình dong.”

Minh Tịnh trợn mắt, chết đứng tại chỗ.

Cô Lâm, tên đầy đủ là Lâm Tú Văn. Minh Đại Bằng chính là mối tình đầu của cô, hai người vốn là bạn chung một lớp, trong khi Chu Tiểu Lượng thì là đàn em của họ. Câu chuyện xưa của ba người lên thác xuống ghềnh ra sao, Minh Tịnh cũng không biết mấy, chỉ từng nghe qua là Chu Tiểu Lượng năm đó cố tình đập chậu cướp hoa. Chuyện này có vẻ cũng khá hợp với cả cá tính của bà. Bà ngoại Minh Tịnh sinh non bốn lần mới giữ được một cô con gái này, khi ấy ông ngoại cũng đã gần bốn mươi rồi, vậy nên là hai ông bà mới chiều Chu Tiểu Lượng ra thành cái tính nết không sợ trời cao đất dày như thế.

Trái tim cô Lâm tổn thương sâu sắc, vừa tốt nghiệp xong đã làm đám cưới chớp nhoáng với một luật sư họ Nhan, hiện đang sống tại Thượng Hải. Khi con trai họ Nhan Hạo được tầm hai tuổi, Chu Tiểu Lượng mới nơm nớp lo sợ kết hôn cùng Minh Đại Bằng. Tới khi Minh Tịnh ra đời thì hai gia đình bắt đầu nối lại liên lạc với nhau. Cô Lâm vừa thấy Minh Tịnh, không biết là bởi đối với Minh Đại Bằng tình cũ khó quên hay muốn báo thù Chu Tiểu Lượng đoạt mất tình yêu của mình, lập tức mở lời đề nghị đính ước cho hai đứa nhỏ. Chu Tiểu Lượng và Minh Đại Bằng cảm thấy trước kia là do họ sai, tức khắc gật đầu đáp ứng.

Minh Tịnh mới gặp Nhan Hạo có đúng một lần ở nhà họ Nhan tại Thượng Hải. Ngày đó cô Lâm ôm lấy Minh Tịnh, hết hôn chỗ này rồi lại làm đau chỗ kia, Chu Tiểu Lượng thấy giận nhưng vẫn lặng câm không dám hó hé nửa lời. Cô Lâm bảo hay là đặt tên thân mật cho hai đứa bé đi, thế là Nhan Hạo gọi là Minh Minh, còn Minh Tịnh tên Doanh Doanh hoặc là Nhan Nhan. Ý tứ sâu xa trong đấy, một người thông minh như Chu Tiểu Lượng đương nhiên có thể ngầm hiểu. Ấn tượng của Minh Tịnh đối với Nhan Hạo vô cùng mơ hồ. Cô chỉ nhớ đó là một tên vô lại cứ cầm điểm tâm tới trước mặt mình khoe tới khoe lui liên tục. Khi ấy Minh Tịnh vẫn còn chưa mọc đủ răng, lúc đã bị chọc đến tức phát điên thì liền nhào tới ngoạm lấy cổ tay đối phương, để lại bốn cái dấu răng sâu hoắm. Cậu ta không khóc, chỉ là mở mắt hết cỡ để trừng Minh Tịnh, không thể tin nổi một đứa nhóc tì mà lại có lực sát thương lớn đến như vậy.

Sau này, không biết do hai gia đình chỉ coi vụ đính ước kia như là một câu nói đùa hay là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến sự trưởng thành của hai đứa trẻ, không ai nhắc gì đến chuyện ngày hôm ấy nữa. Mãi cho đến khi Minh Tịnh phải điền nguyện vọng đại học, Chu Tiểu Lượng mới nói điền Kinh Đại là tốt nhất!

Minh Tịnh cũng chẳng có ý kiến gì. Kinh Đại là một trong năm cơ sở đào tạo bậc cao đứng đầu cả nước, từ phong cách học tập, bầu không khí học thuật cho đến khuôn viên vườn trường, cô đều ngưỡng mộ cả.

Minh Đại Bằng nghe vậy thì liền bồi thêm một câu: “Năm nay Minh Minh học năm thứ hai cao học ở đấy rồi nhỉ?”

“Minh Minh là ai?” Minh Tịnh hỏi.

Chu Tiểu Lượng thậm chí còn chả buồn ngẩng đầu lên: “Vị hôn phu của con.”

Vẻ mặt Minh Tịnh tức khắc dại ra vì khiếp sợ, không thể tin nổi vào lỗ tai mình. Ở Hawaii suốt cả tháng, cô vẫn chẳng thể nào tiêu hóa được cái tin dữ quỷ quái đó. Cô từng phản đối, cũng từng đấu tranh. Đã là thời đại nào rồi, sao vẫn còn có bố mẹ dám sắp xếp chuyện hôn nhân đại sự cho con cái mình cơ chứ? Nếu đưa chuyện này lên mạng, chắc chắn là cô sẽ bị ném đá tơi bời bởi bịa chuyện câu tương tác cho xem.

Chu Tiểu Lượng lớn giọng: “Thuyết tương đối của Einstein chẳng nhẽ không có nghĩa lý gì sao? Con cũng chưa từng thử hòa thuận ở cạnh Minh Minh, làm gì mà đã lắc đầu quầy quậy rồi hả?”

Minh Tịnh cẩn thận hỏi: “Nếu bọn con không hòa thuận ở cạnh nhau được, có phải có thể coi như là hôn ước kia không có hiệu lực hay chăng?”

Chu Tiểu Lượng lườm cô một cái: “Nếu nó thực sự không tốt thì mẹ đã không để chuyện đi xa đến bước này rồi. Mẹ là mẹ ruột của con, không phải con sói giả làm bà nội. Con nên mừng thầm trong lòng mới phải, chả cần tốn bao công sức đã có một mối lương duyên ngon lành.”

Minh Tịnh cất lời bảo đảm với bà: “Con không sợ chịu khổ đâu.”

Chu Tiểu Lượng phân trần: “Dùng nghèo để nuôi con trai, dùng giàu để nuôi con gái. Mẹ đâu có nỡ để con chịu khổ.”

Minh Tịnh đau khổ kêu than: “Nhưng dưa hái xanh không ngọt mà mẹ.”

“Cứ cắn thử một miếng xem, thấy đắng thì lại nhả ra là được,” Chu Tiểu Lượng tức giận nói.

Minh Tịnh khóc không ra nước mắt. Thứ này có thể cứ tùy tiện cắn được à? Nếm thử một chút, có thể sẽ phải trả giá bằng cả cuộc đời cô đó.

Minh Tịnh bị Chu Tiểu Lượng túm thẳng xuống dưới tầng một. Một cô gái mặc váy cỏ nhiệt tình tròng một vòng hoa lên trên cổ cô, khiến cô cảm thấy mình không khác nào một đứa dở hơi đần độn. Minh Tịnh đưa mắt nhìn quanh một vòng, trông thấy trong sảnh vẫn còn rất nhiều đứa dở hơi khác thì đành ngậm ngùi từ bỏ ý định vứt quách vòng hoa này vào sọt rác.

Bác tài xế lái xe cho họ là một người rất chu đáo. Chiếc xe lăn bánh khá chậm, giúp cho bọn họ có nhiều thời gian nhìn ngắm Hawaii xinh đẹp thêm một lần nữa. Hawaii thực sự vô cùng quyến rũ phong tình, từ trên đường cái có thể thấy được từng dãy núi lửa chồng lên nhau theo tháng năm, in bóng xuống dưới mặt biển, nhuộm nước biển thành đủ màu xanh lục, trắng, vàng đan chéo vào nhau. Lúc ánh mặt trời chiếu xuống, phong cảnh sống động tựa một bức họa tuyệt sắc. Khi trời đổ mưa, nơi đây bỗng chốc biến thành một bài thơ giàu xúc cảm. Ngay cả một người đứt dây thần kinh lãng mạn như Chu Tiểu Lượng cũng phải nhận xét rằng chuyến đi này không tệ, đáng giá đến từng xu một. Bà cất lời đề nghị: “Lát nữa tới sân bay cả nhà mình cùng chụp chung một kiểu ảnh nhé, mẹ muốn trưng ảnh ở chỗ tủ đầu giường ấy.”

Nghe thấy câu này, hốc mắt Minh Tịnh lại đỏ ửng lên. Cô lặng lẽ quay đầu về hướng khác. Chỉ một thoáng chốc nữa thôi, cô sẽ phải đến Bắc Kinh, còn Chu Tiểu Lượng và Minh Đại Bằng thì cùng đáp máy bay tới Nam Phi. Bọn họ chỉ còn một giờ đồng hồ kề cạnh. Cô cẩn thận điều chỉnh lại tâm tình của mình, quyết định không giận dỗi với Chu Tiểu Lượng nữa. Cô muốn trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Chu Tiểu Lượng chọn một bức tượng hình vỏ sò làm phông nền, nhờ một vị khách du lịch chụp hình cho ba người họ.

“Cười đi con!” Chu Tiểu Lượng ôm Minh Tịnh vào lòng, thúc giục.

Minh Tịnh ngẩng đầu, cái cằm nhỏ nhắn xinh xẻo có nét quật cường khe khẽ nhếch lên, khóe miệng hơi mang ý cười, đôi mắt linh động tinh ranh giống như một con mèo nhỏ. Vị khách đang cầm máy ảnh đăm đăm nhìn màn hình không chớp mắt, xuýt chút nữa đã quên luôn cả nhấn nút chụp.

Cổng vào của hai chuyến bay cách nhau rất xa, ngay cả cửa kiểm tra an ninh cũng không nằm chung một chỗ. Sau khi ăn trưa, bọn họ phải tách nhau ra. Minh Đại Bằng dang tay ôm Minh Tịnh, vừa định dặn dò đôi câu thì Chu Tiểu Lượng đã sốt ruột nói: “Không cần phải nhiều lời đâu, đã có Minh Minh rồi mà!”

Minh Tịnh ngước lên, nhìn Minh Đại Bằng: “Bố ơi, nếu bố thực sự chịu không nổi mẹ con nữa thì cũng không cần phải cố nhịn đâu bố nhé, hai bố con mình về ở cùng nhau là được. Con sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo, sẽ dọn dẹp nhà cửa hết.”

“Con đừng có mơ tưởng nữa. Bố con nhẫn nhịn đã thành thói rồi, giờ không có mẹ còn chẳng thấy quen ấy chứ.”

Minh Tịnh vẫy tay thật mạnh, dõi mắt nhìn theo bóng dáng của hai người họ biến mất giữa một dòng người với đủ sắc da khác nhau. Cô vốn một mình đã sớm quen rồi, nhưng mà cuối cùng vẫn không kìm nổi hai dòng nước mắt ào ạt tràn khỏi bờ mi.

Không biết là nhân viên hướng dẫn của hãng hàng không nào tiến lên một bước, thân thiết hỏi cô có cần giúp đỡ hay không. Thấy Minh Tịnh khóc đến mức nói không nên lời, nhân viên hướng dẫn kia thương cảm nói: “Cô gái à, chúc cô may mắn nhé!”

Đến khi đã vào tới tận sảnh chờ, uống xong một cốc đồ uống ấm nóng, xúc cảm ly biệt trong lòng Minh Tịnh mới dần vơi đi, tựa như mây mù tản bớt, khiến cho bầu trời trở nên quang đãng. Cô hờ hững đưa mắt nhìn lên một loạt những chữ “Bắc Kinh” hiển thị trên bảng điện tử treo tại cổng ra tàu bay, siết chặt hai tay. Vận mệnh của mình, cô phải tự tay nắm chắc, sao có thể để mặc cho người khác khống chế được? Nhan Hạo, anh cứ chờ đó cho tôi!
(1) Bán hạ: Hay còn gọi là củ chóc, là một loại dược liệu dùng để chống nôn, chống ho, chữa đau dạ dày. Bán hạ vị cay, tính ôn và có độc.



(2) Chế độ B: Chế độ có thể điều chỉnh độ sáng khi sử dụng thiết bị siêu âm, cung cấp hình ảnh ba chiều đen trắng, giúp các bác sĩ theo dõi được sự phát triển toàn diện của thai nhi trong bụng mẹ.

(3) Minh Lượng: Sáng ngời, chói lóa, cũng là chữ “lượng” trong tên của Chu Tiểu Lượng.

(4) Tịnh: Xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.