Tuần đầu tiên của tháng Năm là tuần lễ Văn hóa và Nghệ thuật của Kinh Đại, mỗi khoa đều phải tổ chức một số hoạt động lớn để chào mừng sự kiện này, mà trong đó long trọng nhất chính là buổi lễ giao lưu văn nghệ toàn trường vào tối mùng bốn tháng Năm. Dưới yêu cầu nghiêm khắc của giáo sư Trần, Minh Tịnh chủ động báo danh đăng ký một tiết mục độc tấu dương cầm. Vậy là từ trung tuần tháng Tư, cô đã bắt đầu điên cuồng luyện đàn. Việc tập luyện này chiếm hết toàn bộ thời gian rảnh sau mỗi buổi học của cô, thậm chí có lần vì nó cô còn bỏ lỡ cả một lớp tiếng Đức vào ngày thứ Sáu.
Hễ rảnh rỗi là Nghiêm Hạo lại qua nghe cô tập đàn. Áp lực biểu diễn rất lớn, chỉ ngồi bên cạnh thôi mà anh cũng cảm giác được cô đang căng thẳng cỡ nào. Bộ dạng nghiêm túc của cô, anh có thể bất tri bất giác nhìn ngắm thật lâu. Không biết là do anh quá nhạy cảm hay là bởi cô ngượng nghịu, sau nụ hôn kia, hình như cô có vẻ xa cách với anh hơn trước. Khoảng cách ấy không thể nào đo đếm được, chỉ có thể dùng trái tim để tự cảm nhận mà thôi.
Một khúc nhạc kết thúc, Minh Tịnh hình như vẫn chưa hài lòng. Cô cầm lấy bút, hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên những khuông nhạc, vừa viết vừa lải nhải. Thật ra theo anh nghe, cô đàn đã rất tuyệt rồi. Khi bắt đầu sáng tác bản sonata “Pastoral”, Beethoven đã có triệu chứng của bệnh xơ hóa thính giác. Bác sĩ đề nghị ông giảm bớt cường độ công việc, dạo chơi trong chốn núi rừng, tránh việc dùng tai quá nhiều. Năm ấy ông sống tại ngôi làng Heiligenstadt, mỗi ngày đều tản bộ dọc theo những cánh đồng cùng với mấy dòng suối nhỏ, chia sẻ sự diệu kỳ của âm nhạc với tán rừng già.
Beethoven không am hiểu những đoạn nhạc ngắn và tinh tế, nhưng sự nhiệt thành, cẩn trọng trong âm nhạc cùng cá tính thẳng thắn độc đáo của ông đã mang đến cho khúc nhạc này một vẻ tươi mới chưa từng thấy ở bất cứ nơi nào khác. “Pastoral” cũng có cấu trúc bốn phần cổ điển, song vẻ đẹp lãng mạn của nó lại như một cơn mưa phùn tưới mát cỏ cây, khiến vạn vật bừng sinh khí. Tháng Năm chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để thưởng thức bản nhạc này. Chẳng mấy chốc nữa sẽ là chuỗi ngày nóng ẩm kéo dài, bởi vậy giờ đây cần phải hết mình quý trọng mỗi một ngày xuân nắng ấm.
“Minh Tịnh, nghỉ ngơi một lát đi!” Nghiêm Hạo đứng dậy đóng nắp đàn lại, cô đã luyện liên tục hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
“Có mấy chỗ em đàn vẫn còn hơi gượng.” Minh Tịnh nhăn mặt.
“Sinh viên Kinh Đại không phải giám khảo đấu trường âm nhạc chuyên nghiệp, em đừng đánh giá bọn họ cao quá.”
Minh Tịnh bất lực nói: “Nhưng cũng không thể qua loa cho có lệ được. Anh nghe em đàn có cảm thấy thuận tai không?”
Nghiêm Hạo không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Minh Tịnh sợ nhất là dáng vẻ này của Nghiêm Hạo, lập tức tóm lấy tay anh lắc lắc: “Anh nói đi, em biết học trưởng sẽ không gạt em mà.”
“Em tin lời anh hả?”
“Vâng, tin nhất luôn ấy chứ!”
“Mọi người nghe em đàn xong nhất định sẽ vỗ tay như sấm dậy.”
Minh Tịnh liếc mắt nhìn đàn: “Em thấy vẫn còn chưa ổn, vẫn cần phải luyện thêm nữa.”
Cô định mở lại nắp đàn, nhưng tay vừa mới vươn ra đã bị Nghiêm Hạo nắm lấy: “Đừng có tự mình dọa mình. Em cứ thư giãn đi, hãy coi màn biểu diễn này như một lần hưởng thụ ấy.”
Minh Tịnh nhìn Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo cũng nhìn cô. Có thứ gì đó trong ánh mắt anh tựa như trải rộng phía trước cả một vùng trời rộng lớn. Bạn chỉ cần tin tưởng, không cần lo lắng sẽ đi lạc đường, cũng chẳng cần băn khoăn đến chuyện gió mưa, cứ thỏa thích bay nhảy thôi, tầm mắt của anh nhất định sẽ níu lấy bạn không rời.
“Học trưởng…” Minh Tịnh nhắm mắt lại, áp má lên mu bàn tay Nghiêm Hạo. “Em vẫn thấy bất an lắm, cứ như thể mình sẽ làm sai chuyện gì đó ấy.”
“Làm sai thì sao nào?”
Đúng vậy, có thể làm sao được chứ? Cùng lắm là cho mọi người thêm một trò cười để giải trí, một câu chuyện để tán dóc mà thôi.
Thế nhưng không thể không công nhận rằng, trực giác của con người đôi khi vô cùng quái dị. Bạn lo lắng chuyện gì nhất, chuyện ấy lập tức xảy ra.
…
Lý Di Nhiên là người soạn kịch bản dẫn chương trình sự kiện giao lưu văn nghệ lần này, đồng thời cũng là một trong những thành viên của ban tổ chức. Lý Di Nhiên và Minh Tịnh cũng xem như là thân quen. Tiết mục của Minh Tịnh xếp thứ tám. Trước khi cô lên sân khấu, hai người còn vui vẻ chuyện trò một lát, áp lực trên vai Minh Tịnh cũng bởi vậy mà nhẹ đi đáng kể.
Trần Tĩnh đã giúp cô lựa chọn trang phục biểu diễn. Đó là một chiếc váy nhỏ màu trắng đi kèm với một chiếc vòng đội đầu kết từ hoa hồng tím và hoa baby, trông rất có hơi thở điền viên.
Phần trình diễn của cô diễn ra vô cùng trôi chảy, gần như toàn bộ giảng viên và sinh viên trong trường đều đắm chìm trong ngón đàn phong phú, mạnh mẽ và điêu luyện ấy cho đến tận khi nốt nhạc cuối cùng ngân vang giữa khán phòng rộng lớn. Tất cả đều như lời Nghiêm Hạo đã nói, sau một thoáng im lặng, tiếng vỗ tay bỗng vang dội như tiếng sấm.
Minh Tịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi xuống sân khấu thay lại quần áo bình thường, cô kinh ngạc trông thấy Nhan Hạo tựa vào một cây cột sau hậu đài với chiếc đàn guitar trong tay, hình như cũng chuẩn bị lên biểu diễn.
“Doanh em, anh rất tự hào về em,” Nhan Hạo trìu mến nói.
“Ờ, cảm ơn!” Minh Tịnh gấp bộ lễ phục lại, chẳng mấy bận tâm. “Anh sắp lên sân khấu à?”
“Anh chỉ là sát nút mới đăng ký một tiết mục thôi, tuy kỹ thuật không tốt lắm nhưng anh sẽ đàn hết mình, em cũng phải hết sức lắng nghe đấy!”
“Tôi sẽ rửa tai lắng nghe,” cô qua loa đáp, sau đó nhấc chân chuẩn bị xuống dưới.
Nhan Hạo liếc nhìn theo bóng cô, nở một nụ cười bí ẩn.
Tấm rèm lớn từ từ kéo ra, ánh đèn pha tụ quang chiếu thẳng vào chiếc ghế bar ngay chính giữa sân khấu. Nhan Hạo cầm đàn guitar, uyển chuyển bước lên giữa tiếng huýt sáo cùng tiếng hò hét chói tai của các bạn nữ dưới khán đài.
Anh điều chỉnh dây đàn, chơi thử vài nhịp rồi cầm lấy micro hắng giọng một cái, khiến cho khán giả cười ồ. Xong xuôi, anh bắt đầu cất lời: “Hôm nay tôi sẽ gửi đến mọi người một ca khúc rất quen thuộc mang tên “Em có biết rằng tôi đang đợi em không”. Tuy đây là một bài hát đã cũ rồi nhưng tôi hi vọng sẽ mang tới cho nó một ý nghĩa hoàn toàn mới. Bài hát này, tôi muốn dành tặng cho vị hôn thê của mình.”
Tiếng cảm thán và tiếng cười đồng loạt vang lên. Minh Tịnh đang chuẩn bị ra khỏi khán phòng bỗng nhiên đột ngột dừng bước. Cô chầm chậm xoay người, trái tim nhất thời loạn nhịp.
Nhan Hạo ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Chuyện hai chúng tôi cũng tựa như một truyền thuyết lãng mạn vậy. Năm hai tuổi, em trở thành vị hôn thê của tôi. Từ đó đến nay đã mười bảy năm qua đi rồi, tôi vẫn ngày ngày đợi em trưởng thành. Sau khi lớn lên em đã trở nên thật thông minh, yêu kiều và duyên dáng, thậm chí còn bao dung cho những khuyết điểm và sự ngu ngốc của tôi, chấp nhận chờ tôi lạc bước quay đầu, không rời không bỏ. Hiện tại, tôi vì em mà hoàn lương, ngay tại chỗ này.”
Anh kể chuyện bằng giọng điệu trầm khàn tha thiết. Tiếng nhạc vang lên, giai điệu dạt dào cảm xúc, vừa ấm áp dịu êm vừa mộc mạc gần gũi, giọng hát của anh lại ngọt ngào khôn tả, không khí lắng đọng đến nao lòng người. Cả khán đài im phăng phắc, thậm chí có vài nữ sinh đã bật khóc vì quá xúc động.
Trên ghế ngồi của mình, vẻ châm chọc thoáng sượt qua khuôn mặt của Hồ Nhã Trúc, còn nét mặt Hồ Nhã Lan cạnh đấy thì buốt giá tới thấu xương.
Minh Tịnh lờ mờ cảm thấy trước mắt bắt đầu hiện lên một đám mây hình nấm. Đó chính là vũ khí hạt nhân trong truyền thuyết, chỉ cần mấy quả là có thể phá hủy địa cầu. Nhan Hạo nhẹ giọng ngâm nga. Khi bài hát vừa kết thúc, trong lúc dư âm vẫn còn quẩn quanh trong khán phòng, anh bỗng nhiên chỉ về phía cô đứng mà nói: “Minh Tịnh, I love you!”
Đám mây hình nấm nháy mắt phóng thẳng lên trời, còn Minh Tịnh thì cảm giác như mình đang lơ lửng ngay trên tầng mây ấy. Diễn xuất của cô cũng có thể coi như thành công, nhưng kết quả là màn biểu diễn vẫn thất bại, thất bại thảm hại, thất bại đến mức chẳng thể ngóc đầu lên nổi. Được rồi, cô thừa nhận Nhan Hạo quả là một người đàn ông chân chính, rất có khí phách, nói được làm được. Hiện tại chuyện của bọn họ thực sự “không kết thúc như vậy đâu”.
…
“Ha ha, buồn cười chết mất, cậu ta cứ vậy mà thổ lộ trước mặt bao nhiêu con người thật á?” Trần Tĩnh cười lăn lộn trên sô pha. “Mấy cái cốt truyện tổng tài bá đạo chắc cũng chỉ đến thế là cùng!”
Minh Tịnh kịch liệt phản pháo: “Chị Tĩnh, em đã phải chạy tới tận đây lánh nạn, chị không thể rủ lòng thương mà cân nhắc đến tâm tình của em một chút được ư?” Ban nãy cô đã phải bỏ chạy trối chết khỏi hội trường hệt như tuyển thủ điền kinh trên đường đua một trăm mét, đầu không dám quay, ký túc xá cũng chẳng dám về. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có nhà của giáo sư Trần là an toàn nhất.
Trần Tĩnh vẫn cười đến không khép miệng lại được: “Chị Tĩnh không phải cười em, chị chỉ đang cảm thấy Nhan Hạo kia quả thực rất điên cuồng thôi. Bữa tiệc giao lưu văn nghệ của cả Kinh Đại, cuối cùng lại biến thành show diễn của mình cậu ta, ha ha!”
Minh Tịnh cảm thấy mình đúng thật đã quá khinh địch, chỉ biết gục đầu ca thán: “Phải, nói về độ dày da mặt anh ta số hai không ai dám nhận số một. Không ngờ anh ta lại là kẻ có thù tất báo như vậy, sau này tốt nhất em nên tránh xa con người đó ra thì hơn.” Cô xấu hổ nhìn về phía giáo sư Trần: “Bác Trần, cháu khổ quá mà, hay bác cho cháu thôi học để về trường cấp ba đi!”
“Sợ à?” Giáo sư Trần có vẻ đang khá phấn khởi, nụ cười treo trên khóe môi, có loại cảm giác vinh quang như nhà có đứa con gái hàng trăm người dòm ngó vậy.
“Híc, cháu cảm thấy mình chẳng khác nào một con hồ ly tinh, bên này là vị hôn phu, bên kia lại là bạn trai, náo loạn đến mức cả trường rối tinh rối mù. Thực ra cháu chỉ muốn làm một đứa học trò thấp kém chả ai ngó ngàng tới thôi.” Điều kinh khủng nhất chính là, hai người bọn họ, một là Nghiêm Hạo, một là Nhan Hạo. Chỉ cần dính phải một người đã đủ khiến cho trăm con mắt đổ về rồi, cô lại cùng lúc động đến cả hai người họ, chẳng mấy chốc nữa tiếng tăm sẽ nổi như cồn cho xem. Đây cũng chẳng phải là tiểu thuyết Mary Sue gì đó, một đứa con gái hết sức tầm thường, sao có thể khiến cho một loạt cao phú soái như kiểu tinh anh, hoàng tử, học bá các thứ ai gặp cũng xiêu lòng được? Trừ phi cô là tiên nữ. Nhưng mà tiên nữ thì đâu có yêu cao phú soái. Thử nhìn mà xem, Thất tiên nữ thích Đổng Vĩnh, Chức Nữ yêu mình Ngưu Lang, kẻ lọt vào mắt xanh của Hoa Sơn Thánh Mẫu chỉ là một người hái thuốc, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng say mê mỗi Hứa Tiên mà thôi. Bọn họ đều là những người xuất thân từ gia đình bần hàn cả, còn mấy biên kịch ngày nay dạy sai bọn trẻ cả rồi!
Minh Tịnh nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân tự làm tự chịu, cô cảm thấy kẻ đầu sỏ gây tội chính là Chu Tiểu Lượng và Minh Đại Bằng. Nếu không tại hai người họ, cô sẽ không đi dằn mặt Nhan Hạo, sau đó cũng chẳng liên lụy tới Nghiêm Hạo. Cô và hai con người ấy sẽ mãi là người qua đường, là kẻ xa lạ mà thôi, chẳng liên quan gì đến nhau, gặp mặt cũng rất nhẹ nhàng bình thản, đâu đến nỗi vừa buồn phiền vừa đau đầu như bây giờ. Thế nhưng không thể không thừa nhận, có một số chuyện cũng có cái thú vị riêng của nó, tỷ như việc ở bên học trưởng Nghiêm chẳng hạn… Ây da!
Trần Tĩnh lại cười nghiêng ngả, ngay cả giáo sư Trần đang cố nhịn cũng không nén nổi nụ cười: “Thật ra sinh viên Kinh Đại rất có cá tính, những chuyện thế này nhiều không kể xiết, mọi người ồn ã đôi ngày rồi sẽ nhanh chóng quên thôi.”
Việc này đâu thể chỉ hai hôm là xong được? Minh Tịnh đã phiền muộn đến bạc cả tóc rồi.
Trần Tĩnh ngồi cạnh rốt cuộc cũng ngưng cười, nắm lấy tay cô: “Doanh Doanh này, thử nghĩ theo chiều hướng ngược lại mà xem, hiện giờ Kinh Đại đang có không biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ em ấy chứ. Nhan đại soái ca gióng trống khua chiêng bày tỏ với em như vậy, nếu mà là cô gái khác thì đã phát khóc vì vui mừng rồi.”
“Chị Tĩnh, em đến đây để học tập, không phải đi kiếm tín chỉ ái tình, càng không mong mình qua một đêm là nổi tiếng,” Minh Tịnh đáng thương rầu rĩ. Nói không chừng hôm nay còn có người tổ chức đặt cược, cược xem giữa Nghiêm Hạo và Nhan Hạo, cuối cùng ai sẽ thắng được cô về cũng nên.
Giáo sư Trần xen ngang vào cuộc chuyện trò của họ: “Cháu cứ an tâm học hành đi, thầy cô sẽ không tìm cháu nói chuyện, càng không cố tình tạo áp lực gì đâu. Còn các bạn học nhìn cháu ra sao, cháu cứ xem như không thấy là được.”
Lý Di Nhiên không yên tâm nên gọi điện hỏi thăm tình hình Minh Tịnh, giọng nói vẫn vương ý cười. Chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ Minh Tịnh cũng đoán ra được đêm nay Lý Di Nhiên và thầy giáo Đỗ nhất định sẽ lấy cô ra làm đề tài tiêu khiển, thậm chí cả khoa Tiếng Trung cũng sẽ không buông tha cô cho mà xem. Sơn Béo mới nãy còn gửi một tin nhắn sang, nói không chịu nghe lời người lớn thì chỉ có thiệt thôi con ạ, học trưởng Nhan rõ là nguy hiểm khôn lường! Chỉ có mình Nghiêm Hạo là vẫn chưa thấy ý kiến gì. Có phải anh đang giận cô quá vô tâm vô tứ hay không? Nhưng cô vô tội thật mà!