Nghiêm Hạo không có thói hư tật xấu nào, tất cả những trò hút thuốc nhậu nhẹt bar sàn đều cách anh cả trăm cây số. Anh không cần người khác phải quản thúc, từ nhỏ đã biết giữ mình trong sạch. Nhưng mà tối nay, anh lại bỗng nhiên rất muốn làm một điếu thuốc, nhâm nhi chút rượu. Ký túc xá của nghiên cứu sinh quản lý không được chặt lắm, hầu như trong phòng ai cũng lén trữ một ít thuốc lá rượu bia. Anh qua phòng của người bạn học bên cạnh xin một chai rượu, là rượu vang loại hảo hạng, vừa mở bấc ra hương thơm đã xộc vào mũi. Anh tìm một chiếc ly, rót đầy rượu vào, rồi lại rút một điếu thuốc từ trong bao ra, châm lửa. Làn khói màu trắng bồng bềnh cuộn lên, mùi thuốc lá nhàn nhạt nhanh chóng tản khắp gian phòng. Anh vụng về rít một hơi, mạnh mẽ hít xuống. Nỗi sầu chẳng thấy vơi đi, lại còn bị ho sặc sụa đến không thở nổi.
Đúng là đồ vô dụng, Nghiêm Hạo bật cười tự giễu. Anh dập điếu thuốc trên tay, cầm ly rượu lên nhấp môi. Trên loa máy tính đang phát đi phát lại bản nhạc “Kiss the rain”. Anh đã từng nghe Minh Tịnh đàn khúc nhạc này, thanh âm trong trẻo vô ngần, mang đến cho người nghe một mộng tưởng vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ. Anh mới nghe đã thích, sau đó liền hình thành thói quen mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải nghe lại một lần.
Nhan Hạo vẫn chưa trở về, có lẽ là đang bận rộn ăn mừng nhỉ. Vì ngày hôm nay, cậu ta hẳn phải chuẩn bị từ rất lâu. Lần này cậu ta đã thành công đánh dấu lên người Minh Tịnh, đồng thời còn đáp trả anh một đòn nữa.
Nhan Hạo là kẻ kiêu ngạo. Cậu ta vốn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, huống chi lại còn bị Minh Tịnh vứt bỏ nhục nhã như thế, hiển nhiên là không thể nào nuốt trôi cục tức này. Xét cho cùng, con người Nhan Hạo vẫn có phần nào đó được gia đình chiều quá sinh hư.
Tiếng gào thét ầm ĩ của ký túc xá đối diện lọt qua ô cửa sổ mở rộng của phòng anh. Mỗi khi đến lễ hội văn hóa, từng nhành cây ngọn cỏ của Kinh Đại đều sẽ hân hoan cực độ, song Nghiêm Hạo lại luôn hững hờ như kẻ ngoài cuộc. Duy chỉ có đêm nay, ngồi dưới khán đài, nhìn Minh Tịnh tỏa sáng như một ngôi sao rực rỡ, nghe thấy mọi người phấn khởi vỗ tay vì cô, anh mới lần đầu cảm thấy mình dung nhập được vào bầu không khí lễ hội này, có sự xúc động của một người đang tham dự. Chỉ cần có cô ở đó, anh sẽ yêu thích tất thảy những thứ liên quan đến cô.
Minh Tịnh hiện giờ đang ở nơi đâu? Dáng vẻ hối hả bỏ trốn của cô khi ấy, trông như chỉ hận không thể ngồi phi thuyền mà phóng thẳng lên sao Hỏa. Cô cũng chẳng buồn gọi điện thoại cho anh. Nếu là chuyện khác thì anh đều có thể chủ động, nhưng riêng chuyện này thì không, anh cần nghe từ phía cô.
Rất nhiều người cho rằng anh lúc nào cũng xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, không làm thì thôi, nếu đã làm thì nhất định phải nắm chắc phần thắng trong tay. Họ đinh ninh anh là người rất có nguyên tắc, cực kỳ lý trí, sẽ không bao giờ mất kiểm soát hay là hành sự bốc đồng. Lúc trước anh cũng luôn tự cho mình là đúng như vậy. Nhưng rồi sau này anh đã hiểu ra, anh quả thực rất có nguyên tắc, rất lý trí, song tiền đề phải là anh chưa hề gặp Minh Tịnh.
Trong cuộc đời mỗi người luôn có một người như thế. Người ấy khiến bạn rối bời, khiến bạn chật vật, khiến bạn vui mừng, khiến bạn mất mát, khiến bạn phá lệ hết lần này tới lượt khác, khiến bạn thuyết phục bản thân rằng đừng do dự, đừng chần chừ, cứ nghe theo trái tim mình mà tùy hứng một lần đi!
Chai rượu vơi dần tới đáy. Trong vô thức, anh đã uống hết nửa chai, thế nhưng tâm trí thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Suy nghĩ của anh mông lung hỗn loạn, xem chừng đêm nay không thể chợp mắt được rồi. Anh chẳng thể ở trong không gian nhỏ hẹp này nữa, quyết định đứng dậy vào nhà vệ sinh lau mặt, ra ngoài dạo bộ một chút. Khi Nghiêm Hạo ra khỏi cửa, đồng hồ đã điểm đúng hai giờ sáng.
Gió đêm thổi qua gò má, cuốn đi một phần cảm giác chuếnh choáng trong anh. Trên sân bóng và trên cả nóc mái thư viện vẫn còn mấy người đang đàn guitar hát tình ca, thỉnh thoảng dưới những tán cây rợp bóng cũng có vài đôi tình nhân quyến luyến. Nghiêm Hạo thẫn thờ thả bước, bất tri bất giác tới dưới chân nhà Trích Quế.
Có một bóng người đang ngẩn ngơ dưới gốc cây quế vàng, không biết nhìn ngắm thứ gì. Nghiêm Hạo nhíu mày. Nữ sinh này từng có một thời gian kề cận Minh Tịnh như hình với bóng, tên là gì nhỉ? Anh day day huyệt thái dương, đầu óc có chút choáng váng.
“Học trưởng Nghiêm?” Cao Tiểu Thanh không ngờ sẽ gặp được Nghiêm Hạo ở đây, hơi thở bất giác gián đoạn.
“Em sao ngủ được chứ,” Cao Tiểu Thanh khẽ khàng nói, nghe như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mê. Thế rồi cô nàng đột nhiên lại nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt ngập tràn mong mỏi: “Học trưởng Nghiêm. Tối nay học trưởng Nhan chỉ vì muốn khuấy động không khí nên mới nói giỡn đúng không, hay đó là… sự thật ạ?”
“Em hỏi sai người rồi.” Nghiêm Hạo ngẩng đầu nhìn ban công ký túc xá. “Đêm nay em có gặp Minh Tịnh không?”
Cao Tiểu Thanh tỏ vẻ chán ghét ra mặt: “Hiện giờ cô ta không biết đang đắc ý đến độ nào nữa.”
Nghiêm Hạo thoáng nhìn cô nàng một cái, không nói gì.
“Chả hiểu cô ta tốt đẹp chỗ nào,” Cao Tiểu Thanh hạ giọng lẩm bẩm rồi cứ thế rời đi, bóng lưng trông rất cô đơn.
Nghiêm Hạo buồn bã nán chân lại trong chốc lát, cõi lòng trống trải.
…
Giáo sư Trần lần này đã dự đoán sai hoàn toàn. Chuyện thổ lộ của Nhan Hạo chẳng những không nhạt đi theo thời gian mà thậm chí còn càng ngày càng hot, đặc biệt là sau khi người ta trông thấy một bức thư tình dán trên bảng tin của trường. Đó là loại thư tay handmade có vẽ vời thêm hoa cỏ bên trên, trông rất tinh tế tỉ mẩn. Bản được dán trên bảng tin là photo từ bản gốc, nhìn qua cũng hiểu người dán quả quyết đến mức độ nào. Ờ, cậu thích xé thì cứ xé đi, xé nhiệt tình vào, chỗ tôi vẫn còn nhiều lắm. Thư vốn viết gửi Nhan Hạo, ngôn ngữ vừa sến súa vừa buồn nôn, nghe như có vẻ đã yêu đến chẳng còn lý trí. Tuy dưới thư không ký tên nhưng nét chữ và nét vẽ thì vẫn còn nguyên ở đó, nghiễm nhiên trở thành một loại ký hiệu khiến cho cả trường sục sôi tìm kiếm.
Có người khẳng khái phân tích rằng Nhan Hạo vốn thuộc kiểu công tử hòa nhã, nhận được thư tình cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì. Tuy nhiên trước kia anh đều xử lý kín đáo, lần này khoa trương như vậy hẳn là muốn chứng tỏ quyết tâm với Minh Tịnh, đồng thời bày tỏ sự bức xúc của bản thân mình, khiến cho những cô gái khác biết khó mà lui.
Bác quản lý ký túc xá của nghiên cứu sinh cũng xác nhận với mọi người, những bức thư kiểu này cứ mấy ngày lại xuất hiện một cái, vì vẻ ngoài quá bắt mắt nên bác khó lòng quên được.
Hội nam sinh âm thầm nghị luận với nhau, nói Nhan Hạo xử lý chuyện này chưa được thỏa đáng lắm, cho dù không thể đáp lại người ta thì cũng nên biết thương hoa tiếc ngọc một chút mới phải. Còn phía nữ sinh thì tỏ ra khinh bỉ ra mặt, eo ôi, kinh tởm, thời đại này ai còn chơi trò hồng nhạn đưa tình nữa chứ?
Nhan Hạo lúc này quả thực không rét mà run. Trí nhớ của anh tương đối tốt, vẫn khá chắc phong thư kia rõ ràng là anh đã tiện nay quẳng vào sọt rác bên ngoài ký túc xá. Anh chẳng phải ngôi sao nổi tiếng gì, nhưng anh chắc mẩm mình đã bị người theo dõi. Không phải là Minh Tịnh. Minh Tịnh tuy thích đùa dai nhưng sẽ không áp bức quá mức, chặn hết đường lui của người ta như vậy. Thế thì là ai được đây? Thật ra chẳng cần điều tra, trong lòng anh đã có đáp án rồi.
Anh và Hồ Nhã Trúc qua lại tổng cộng tám tháng, vẫn còn thua xa quãng thời gian anh dùng để theo đuổi cô. Thành thực mà nói thì, có những người tựa như hoa mọc trên vách đá, nhìn xa mỹ lệ khôn cùng, thế nhưng đến gần mới biết chẳng như những gì mình tưởng.
Hồ Nhã Trúc đúng là vừa kiều diễm vừa thông minh, đưa cô ra ngoài quả thực nở mày nở mặt. Thế nhưng lòng cô độc đoán, tính cách cũng vô cùng mạnh mẽ. Điều ấy đặc biệt thể hiện ở ham muốn khống chế anh. Nếu như anh trót nhìn nữ sinh khác hơi lâu một chút, cô sẽ không cáu gắt với anh mà chỉ làm bộ vô tình bình luận về nữ sinh kia trước mặt anh, giọng điệu cực kỳ cay nghiệt, sau đó thậm chí còn cố tình làm khó người ta trước mặt nhiều người, khiến cô gái ấy trở thành đối tượng bị giễu cợt.
Sau kỳ nghỉ đông, Nhan Hạo chủ động chia tay với Hồ Nhã Trúc, không phải vì Minh Tịnh, mà bởi anh thực sự không chịu đựng thêm nổi nữa. Nếu như mai sau có ngày anh kết hôn với cô, có khi cô sẽ lấy khóa trinh tiết khóa chặt anh lại cũng nên. Không phải anh đang nói đùa, chuyện đấy rất có thể sẽ trở thành hiện thực.
Phản ứng đầu tiên của Hồ Nhã Trúc là chất vấn: “Anh có bạn gái mới hả?”
Anh đáp cho có lệ: “Không, anh có hôn ước.”
Sau khi biết được vị hôn thê của anh là Minh Tịnh, Hồ Nhã Trúc lạnh lùng cười: “Anh lười đến mức còn không muốn tìm cớ à!”
Anh nói: “Đây là sự thật.”
Hồ Nhã Trúc lại nói: “Sự thật thì sao chứ, chẳng nhẽ anh định cưới con bé đó? Tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm anh chia tay tôi vì một đứa con gái khác, nhưng tuyệt đối không phải là Minh Tịnh.”
Anh nhún vai, cũng chẳng muốn nhiều lời nữa. Hồ Nhã Trúc ngạo mạn nhìn anh, nói: “Ờ chia tay đi. Có hay không có ai đó thì cuộc sống chả phải vẫn như vậy sao, một ngày cũng sẽ chẳng dôi ra thêm giờ nào.”
Sự thờ ơ của cô khiến anh kinh ngạc, cách hành xử như vậy thật sự không giống tác phong của cô cho lắm.
Nhan Hạo rất hiểu người con gái này. Ngày ấy Minh Tịnh nhắn tin cho anh, nói “chị dâu muốn nhân danh Mặt Trăng tiêu diệt anh”, anh biết Hồ Nhã Trúc nhất định sẽ làm thật, nhưng chỉ cười trừ cho qua. Gần đây anh rất an phận, ngoài Minh Tịnh ra thì chẳng trêu chọc ai khác cả.
Thế nhưng anh vẫn đánh giá thấp sự cuồng loạn của Hồ Nhã Trúc.
Nhan Hạo rất muốn phát điên, thậm chí còn muốn kết liễu luôn Hồ Nhã Trúc. Anh tìm cô, cô lại tỏ vẻ đúng lý hợp tình mà nói: “Phải, là tôi dán đấy. Việc anh làm ở đêm hội tối qua rõ ràng là muốn dùng Minh Tịnh để tung hỏa mù. Mục đích thực sự của anh là bảo vệ cái người viết thư kia kìa.”
Nhan Hạo lạnh lùng nói: “Anh không phải bảo vệ, anh chỉ tôn trọng cô ấy mà thôi. Người ta chẳng làm gì sai, cũng đâu có quấy nhiễu cuộc sống của anh.”
“Nhưng anh làm tổn thương tôi,” Hồ Nhã Trúc đỏ mắt nói.
“Vậy em kiếm anh là được rồi. Cô ấy vô tội.”
“Anh đang đau lòng chứ gì?” Hồ Nhã Trúc cười mỉa.
Nhan Hạo có lẽ không đủ hết lòng hết dạ với mọi người, nhưng cách ứng xử của anh từ trước đến nay vẫn luôn lịch sự nhã nhặn, nhiều lúc thậm chí có thể xem như hết mực hiền hòa. Liệu có phải bởi thế mà người ta liền đoan chắc rằng anh không thể nói nặng lời, không thể làm chuyện tàn nhẫn hay chăng?
“Hồ Nhã Trúc, anh từng có không ít bạn gái. Đối với tình yêu của họ, anh luôn cảm thấy cảm kích và vinh hạnh. Thế nhưng quen em, anh thực sự hối hận, và cũng phải trả giá rồi. Anh và em chia tay, đúng vậy, hôn ước chỉ là cái cớ, kỳ thực chuyện hai ta chẳng hề liên quan đến bất cứ ai cả. Là anh cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vì sự ác nghiệt của em, mệt mỏi vì sự hợm hĩnh của em, mệt mỏi vì sự kiêu căng của em, mệt mỏi vì em lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, mệt mỏi…”
Hồ Nhã Trúc vung tay tát thẳng vào mặt Nhan Hạo. Nhan Hạo không né tránh, cũng không đáp trả, chỉ bình tĩnh nói: “Em đi xé bức thư trên bảng tin đi. Vở diễn này, đến lúc nên hạ màn rồi.”
“Nhan Hạo, anh sẽ gặp báo ứng.” Hồ Nhã Trúc run lẩy bẩy.
“Em cũng vậy.” Nhan Hạo bỏ đi, không quay đầu lại.
…
Phải đến chiều tối hôm ấy Minh Tịnh mới trông thấy bức thư tình kia, ấn tượng đầu tiên là cảm giác vô cùng quen mắt. Cô nhìn kỹ hơn một chút, sau đó vội che miệng lại, cố gắng giấu đi nỗi khiếp sợ trong lòng mình.
Đổng Đông cũng đang nhìn lên bảng tin, còn dùng điện thoại chụp một tấm hình, cười cười nói với Minh Tịnh: “Hóa ra là cậu ấy thích người này, cậu không thấy phiền chứ?” Sau đó cậu còn nói thêm: “Thảo nào mình luôn có một cảm giác thân thiết rất kỳ lạ với cậu ấy. Thì ra bọn mình giống nhau, đều là yêu đơn phương cả.”
Đổng Đông nhìn kỹ bức thư một lần nữa, giật nó xuống, rồi xé vụn thành những mảnh nhỏ: “Cậu ấy rất có tài năng văn chương đấy chứ, cậu thấy có đúng không?”
Minh Tịnh hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại thôi.
Buổi học đầu tiên của ngày hôm sau là môn Tiếng Đức, giáo viên điểm danh, Cao Tiểu Thanh không lên lớp. Mấy nữ sinh liếc mắt chụm đầu, khe khẽ thì thầm với nhau. Hồ Nhã Lan hơi cúi xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười thần bí. Minh Tịnh ngồi hàng cuối cùng, có thể cảm nhận được vô số ánh mắt lấm lét quét về phía mình. Cô không khỏi vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã đánh đổ chiếc hộp Pandora nào, tại sao cuộc sống đang yên đang lành bỗng nhiên lại trở nên phức tạp như vậy?
Lớp học tiếp theo là một môn học tự chọn nằm ở một khu nhà khác. Minh Tịnh ôm sách vở đi cùng Sơn Béo đến phòng học kia, hồn vía lên mây. Vừa tới trước cửa lớp, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Di Nhiên: “Minh Tịnh, mau tới phòng bọn chị đi!”
“Sao thế ạ?” Minh Tịnh bất chợt cảm giác nửa đầu tê dại.
Lý Di Nhiên run giọng: “Cao Tiểu Thanh… Con bé cắt cổ tay tự sát rồi.”