Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 7-2: Thanh đại (2)



Phải tới tận một buổi chiều sau đó cả tuần Nhan Hạo mới tìm được Minh Tịnh. Sự kiện tự sát ở Kinh Đại vẫn còn lăn tăn gợn sóng, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ đến kỳ thi Tiếng Anh cấp bốn và cấp sáu, mọi người đều phải vùi đầu vào học. Không ai có thể phân chia sức lực ra để hóng chuyện, ánh mắt nhìn anh đánh giá cũng chỉ xẹt qua rồi thôi.

Minh Tịnh ngồi trên một mỏm đá ven hồ Hoa Anh Đào, trong tay cầm một xấp lá, đang lia từng chiếc từng chiếc xuống dưới mặt hồ. Nét mặt của cô vô cùng chuyên tâm, như thể đấy là một công việc cực nghiêm túc, cực thần thánh vậy. Nhan Hạo đi ngang qua, cúi xuống nhặt quyển sách tiếng Anh cô đang để bên cạnh lên, lật bìa ra xem, thấy là cuốn “Bắc và Nam” của Elizabeth Gaskell thì liền mở miệng hỏi: “Đọc được không?”

Khuôn mặt nhỏ của Minh Tịnh trắng hồng, hàng lông màu khẽ cau lại: “Có mù chữ đâu mà không đọc được?”

“Em thích văn học Anh hả?” Nhan Hạo ngồi xuống cạnh cô. Tháng Năm đã qua hơn nửa, làn gió thoảng trên mặt hồ cũng không còn ôn hòa nữa.

Minh Tịnh gật đầu: “Tôi thích văn học cổ điển nước Anh. Nếp sinh hoạt xưa cũ ấy y hệt một hồ nước phẳng lặng vậy, cứ đúng giờ là rời giường, rồi thì tản bộ hoặc là đọc sách, những tối nhà không có khách thì chỉ thắp một ngọn nến mà thôi. Hoa trong vườn lúc nào cũng nở, đến tuổi trưởng thành sẽ được tham gia đủ kiểu vũ hội xã giao, còn cả… Trên mặt tôi dính cỏ à?” Minh Tịnh nhìn vào đôi mắt vương ý cười của Nhan Hạo.

“Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta ở gần nhau mà lại hòa bình thế này. Em bây giờ đã khác hẳn hồi còn bé rồi,” Nhan Hạo nói.

Mi mắt Minh Tịnh rũ xuống: “Cao Tiểu Thanh ra viện rồi đấy. Bố của cậu ấy đã cho cậu ấy thôi học.”

“Anh biết. Năm nay thi lại đại học thì cũng chẳng kịp nữa rồi, phải chờ tới năm sau thôi. Cái kỳ thi đấy đúng là một chiến trận không dính máu.”

“Cậu ấy mạnh mẽ như thế, chắc là vẫn sẽ thi tốt.”

Khóe miệng Nhan Hạo khe khẽ cong lên: “Nếu anh nói không quen biết gì cô ấy thì liệu em có tin không?”

Minh Tịnh nhìn Nhan Hạo, ánh mắt sâu thẳm: “Là tôi đã tự mình đánh đổ chiếc hộp Pandora. Tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là chuyện giữa anh và tôi thôi, chẳng liên quan gì tới ai khác cả. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như họ cô lập tôi, nhưng trên thực tế là tôi chưa đủ chân thành với họ. Cao Tiểu Thanh giận tôi cũng đúng, Hồ Nhã Lan nghi ngờ tôi cũng chẳng sai. Nếu như ngay từ đầu tôi thẳng thắn với anh về thân phận thực của mình thì đã chẳng có những chuyện sau này!”

Nhan Hạo đưa tay xoa đầu Minh Tịnh: “Đáng thương ghê. Mấy ngày hôm nay chẳng làm được việc gì khác, có phải vẫn đang bận lòng vì mấy cái chuyện đó không?”

“Sao anh vẫn có thể nhẹ nhàng như không thế nhở?”

“Em không mong anh cưới Cao Tiểu Thanh về nhà đấy chứ?” Nhan Hạo tỏ vẻ đau khổ cực độ.

“Anh có muốn cưới người ta cũng chẳng muốn lấy anh đâu, giờ thanh danh anh thúi hoắc.”

“Em ghét bỏ anh đấy à?”

Minh Tịnh liếc nhìn Nhan Hạo khinh miệt, sau đó lại tiếp tục lia lá cây.

Nhan Hạo sờ sờ mũi, nói: “Được rồi, không đùa nữa, bọn mình đình chiến đi thôi, sau này chung sống hòa bình nhé. Doanh Doanh, dựa trên quan hệ bằng hữu nhiều năm của hai gia đình chúng ta, cho dù không có hôn ước thì cũng nên thân thiết hơn người khác mới phải. Mà giờ em nhìn đi, nhìn thử hai ta mà xem, gặp nhau cứ như kẻ thù, chỉ biết hằm hè nhau mãi.”

“Số anh quá là đào hoa, nếu như ở bên cạnh anh sẽ chết lúc nào không biết.” Minh Tịnh khịt mũi.

“Em đúng là tri âm tri kỷ của anh.”

“Tôi là khắc tinh của anh mới đúng!”

Nhan Hạo ngả người nằm ra bãi cỏ, nheo mắt nhìn những đám mây trôi lờ lững trên bầu trời: “Doanh Doanh, em nói xem, thế nào mới là tình yêu?”

Minh Tịnh nghiêm túc suy nghĩ: “Tình yêu hẳn là không nên vấy máu, không rối bời, không tra tấn, không đau khổ. Nó đơn thuần và trong trẻo, vừa thấy là đã hiểu ngay, giống như gió thoảng mây bay, lại tựa mưa phùn sương sớm, không nóng không lạnh, không nặng không nhẹ, không nhiều không ít, tất thảy đều vừa đúng độ.”

Nhan Hạo chậm rãi ngồi dậy. Một sợi tơ liễu không biết từ đâu bay tới, đậu lại trên mày Minh Tịnh. Gò má trắng nõn của cô lúc này hơi hơi phiếm hồng, không biết là do phơi dưới ánh nắng hay bởi bực bội với anh.

Nhan Hạo bất chợt muốn nói gì đó, nhưng Minh Tịnh lại trừng mắt nhìn anh châm chọc: “Tôi biết thừa anh không cho là như vậy. Đối với anh thứ gọi là tình yêu chính là chủ nghĩa thức ăn nhanh, chủ nghĩa chiếm đoạt, chủ nghĩa bá quyền.”

Nhan Hạo lại nằm thượt xuống. Không sai, cô quả thực chính là khắc tinh của anh.



Thời gian vùn vụt lướt đến ngày hai tư tháng Năm. Tiết trời hôm nay có phần oi ả, sấm đùng đoàng hết cả buổi mà vẫn chưa có lấy một hạt mưa. Không khí nồng mùi bụi đất, cho dù có ở bên trong phòng học râm mát cũng chẳng thể bình ổn nổi cảm giác sốt ruột trong lòng. Nghiêm Hạo đứng dưới tán cây tuyết tùng rợp bóng như một chiếc ô khổng lồ, lặng lẽ mà lạnh nhạt. Đôi mắt đen thẳm của anh sâu không thấy đáy, vừa như chứa đựng tất thảy mọi thứ bên trong, vừa giống hoàn toàn trống trải.

Lần cuối cùng gặp nhau là ngày mùng ba tháng Năm, anh ở bên cạnh nghe cô luyện đàn. Chớp mắt một cái, đã hai mốt ngày trôi qua.

Minh Tịnh định giả bộ như không trông thấy anh, anh lại cất tiếng gọi cô, giọng điệu ôn hòa nhưng khiến người nghe không có cách nào cự tuyệt.

Minh Tịnh chấp nhận số phận mà tiến đến gần phía anh, anh luôn luôn có thể hớp hồn cô như vậy.

“Em đang định đến phòng đa phương tiện để luyện nghe. Năm nay em thi cấp bốn, nhất định phải đạt điểm cao, nếu không học kỳ sau sẽ không thể nào dự thi cấp sáu,” cô vừa nói vừa cười cười chỉ về phía trước, trên tay còn cầm quyển sách giáo khoa đã sắp nát bươm.

Nghiêm Hạo vươn tay đoạt lấy cuốn sách của cô: “Anh đi cùng em.”

Minh Tịnh cúi đầu, siết chặt nắm tay. Không được, không thể làm rùa rụt cổ mãi được, sóng gió ở đâu cứ thoải mái phóng đến đi!

“Học trưởng, chúng ta qua bên kia ngồi một lát nhé.”

Nghiêm Hạo nhìn theo tầm mắt của cô. Đó là một lối đi gấp khúc nằm im lìm giữa vườn cây, xung quanh dây leo phủ kín, nhìn từ đằng xa trông như một bức tường màu xanh lục. Hai người luồn qua lớp lá cây dày đặc để len vào, cảm giác trong này còn oi bức hơn ngoài kia. Ghế đá hoặc đã ngập trong lá rụng hoặc là bị dính phân chim, không thể nào ngồi lên được cho nên họ đành phải đứng.

“Em có chuyện này cần phải thẳng thắn với anh.” Minh Tịnh hít sâu một hơi, ráng lấy hết can đảm bày tỏ tâm tư của mình.

Khuôn mặt thanh tú của Nghiêm Hạo vẫn cứ bình lặng như cũ.

“Mục đích em tiếp cận anh thực ra là không đơn thuần. Anh rất ưu tú, về phương diện nào cũng nổi trội hơn Nhan Hạo. Chỉ cần qua lại với anh, anh ta sẽ phải dè chừng.” Minh Tịnh gãi đầu, nói như vậy có khó nghe quá không nhỉ?

“Cảm ơn lời khen của em.”

“Em chủ động bày tỏ, vì lịch thiệp nên anh không từ chối em, hơn nữa còn rất nghiêm túc ở bên em. Em quả thực đúng là một đứa kém cỏi, dù trong lòng rất mâu thuẫn nhưng lại không dám nói thật với anh.”

“Ý của em là, hiện tại hôn ước đã giải trừ rồi, anh cũng không còn giá trị lợi dụng nữa phải không?” Giọng nói của Nghiêm Hạo phảng phất như truyền đến từ một nơi rất xa xôi, vừa sâu xa vừa lạnh nhạt.

Minh Tịnh cuống quýt xua tay: “Không phải thế. Em chỉ nghĩ, mọi sự quan tâm anh dành cho em đều xuất phát từ lời dối gạt của em, em không thể làm vấy bẩn một thứ tình cảm tốt đẹp đến như vậy được. Em đã làm sai nhiều điều, thậm chí còn có vài người vô tội vì em mà bị tổn thương. Em không thể nào cứ tiếp tục sai mãi được, em muốn sửa chữa lại những lầm lỗi của mình…”

Cô bứt rứt đến thế, chân thành đến thế, chẳng phải định chia tay thì còn gì nữa? Nghiêm Hạo không muốn để tâm, nhưng lại chẳng thể nào phủ nhận cơn đau quặn thắt trong lòng: “Vậy thì em tính làm sao?”

Nghe cô chính miệng nói ra, có lẽ anh sẽ có thể chấp nhận được chăng?

“Em sẽ là học muội kính mến anh nhất.” Minh Tịnh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Chúng ta không học cùng khoa, anh chẳng có học muội nào như em cả.” Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lên một nét bi thương. Thế rồi anh đột ngột ngột vung tay, quyển sách trong tay anh lao vút về phía chiếc ao “Hà Diệp Chính Điền Điền”(4) gần đó.

“Sách của em!” Minh Tịnh nghẹn họng, nhìn anh trân trối.

Nghiêm Hạo chăm chú ngắm nhìn gương mặt mà anh quyến luyến, chầm chậm nói ra từng chữ: “Cẩn thận rắn đấy.”

Người con trai cao ráo cứ thế xoay mình bỏ đi, bước chân luôn vẫn luôn vững vàng của anh hôm nay có phần lạc nhịp. Móng tay anh nhức nhối cắm sâu vào lòng bàn tay, có vậy anh mới có thể giữ cho mình đủ lý trí để không quay đầu lại. Cuối cùng, anh vẫn chẳng thể nói được hai chữ “chia tay”.

Hai mươi mốt ngày qua, anh vẫn luôn cố dằn lòng không chủ động đi tìm cô. Sau ngần ấy chuyện xảy ra, cô đương nhiên hoảng sợ, cần thời gian bình tĩnh lại, cần không gian để bình tâm, vậy là anh liền lặng yên chờ đợi. Anh đoán cô sẽ đổ hết mọi tỗi lội lên đầu mình, cô quả nhiên ngốc nghếch như thế, ngốc đến mức tự tay đẩy anh ra xa. Giờ phút này, anh thực sự ước gì có thể xoay ngược chiều kim đồng hồ để lội dòng về ngày khai giảng, quay trở lại vạch xuất phát. Nếu thật sự bắt đầu lại, liệu cô có thích anh của trước đây không?

“Học trưởng…” Minh Tịnh thoạt nghe có rắn thì tóc tai liền dựng ngược, vừa hốt hoảng lần tìm sách, vừa gọi anh theo thói quen.

Nghiêm Hạo nghe thấy, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Trái tim lại bắt đầu đau như ai đó đang bóp nghẹt.



Lý Di Nhiên thuê nhà ở bên ngoài, nói là muốn tập trung ôn tập thi lên thạc sĩ. Ngày cô chuyển nhà, Minh Tịnh cũng qua hỗ trợ. Hai nữ sinh còn lại trong phòng của Lý Di Nhiên lúc trước sống chết muốn đổi phòng khác, bác Thẩm không có cách nào từ chối nên đành đồng ý với họ. Hiện tại căn phòng hoàn toàn trống trải, không còn bóng dáng của bất cứ một đồ vật nào.

Để chúc mừng Lý Di Nhiên chuyển đến nhà mới, thầy giáo Đỗ đưa hai người đến một quán bar chơi. Anh gọi cho họ mỗi người một ly rượu thanh mai, nồng độ cồn rất thấp, còn bản thân thì nhấm nháp một cốc bia lạnh. Bọn họ tới sớm nên quán mới chỉ có lác đác vài vị khách. Trên bục, một cô gái mặc váy dài đang đàn guitar, ngâm nga một khúc dân ca học đường(5).

Nghe được hai câu, Lý Diên Nhiên liền thầm thì nhận xét trình độ này mà cũng ra đây biểu diễn, đàn còn chưa bằng được một nửa Nhan Hạo nữa.

Thầy giáo Đỗ liếc nhìn Minh Tịnh.

“Em đã nói nhiều lần rồi, đấy chẳng qua chỉ là một trò đùa dai mà thôi,” Minh Tịnh tiếp tục thanh minh.

Lý Di Nhiên vỗ vỗ vai cô: “Nói gì thì nói, không thể không thừa nhận sức hấp dẫn của Nhan Hạo quả thực có khả năng khiến cho chúng sinh điên đảo.”

“Em không nằm trong chúng sinh.”

Lý Di Nhiên nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Minh Tịnh, cũng không trêu chọc cô nữa, chỉ thở dài nói: “Ở kia có dương cầm kìa, nếu như em muốn đánh đàn kiếm tiền thì có thể nhờ thầy Đỗ liên hệ giúp cho. Anh ấy quen chủ quán này, thu nhập cũng kha khá đấy.”

Thầy giáo Đỗ không vui mà trừng mắt nhìn cô một cái: “Không có bạn nam đi cùng, mấy cô gái nhỏ tốt nhất không nên vào quán bar làm gì.”

“Anh lại nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Trong đây sáng như ban ngày, ai dám giở trò gì chứ?” Lý Di Nhiên phản đối.

Thầy giáo Đỗ không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn lên bục. Bên cạnh cô gái chơi guitar hiện giờ có một người đàn ông ngây ngất men say đang đứng: “Em gái à, anh có thể chọn bài không?”

Cô gái nọ gật đầu.

“Anh muốn nghe bài “Anh yêu em nhiều hơn những lời anh có thể nói” í,” người đàn ông kia tiến lên, vừa thổi vào cổ cô nàng vừa bảo.

Cô gái cau mày, nhưng cũng không đẩy anh ta ra, chỉ lên dây đàn rồi lại bắt đầu nghêu ngao hát. Người đàn ông vẫn đứng lì tại chỗ, nhìn cô nàng không chớp mắt. Có rất nhiều người xung quanh trông thấy cảnh ấy, nhưng cũng chỉ cười khì khì, không ai tiến tới giải vây.

“Mỗi một trò chơi đều có quy tắc của riêng nó. Nếu không tham gia thì thôi, còn đã tham gia thì đừng đòi hỏi công bằng,” thầy giáo Đỗ nói.

Lý Di Nhiên cười cười, đấm vào vai anh một cái: “Biết rồi, có bạn trai cũng tốt ghê.”

Minh Tịnh đang uống rượu tức thì bị sặc một ngụm, bỗng nhiên cảm thấy thật ra, vị rượu này cũng cay nồng.

Thầy giáo Đỗ đưa Minh Tịnh đến cổng trường rồi rời đi cùng Lý Di Nhiên. Từ cổng trường đến nhà Trích Quế còn cả một đoạn đường dài. Lúc này vẫn chưa quá muộn, nhưng không biết có phải vì sắp thi Tiếng Anh hay không mà khuôn viên trường rất vắng bóng người. Minh Tịnh bước từng bước, cảm giác như có ai đấy đang bám đuôi đằng sau mình. Cô quay đầu lại, chỉ trông thấy một bóng cây đổ dưới ánh đèn leo lắt. Minh Tịnh khựng lại một thoáng, tự nhiên nhớ tới Nghiêm Hạo.

Bọn họ đã hai tuần không gặp mặt. Trái hương duyên anh mua cho cô năm ngoái đã teo tóp vì mất nước, vỏ cũng nhăn nheo hơn hẳn. Cô đặt nó dưới gối ngủ, chỉ còn cảm giác được chút hương thơm thoang thoảng.

“Truyện cổ Grimm” đã đọc hết một lượt nữa, nhưng cô vẫn chưa trả anh. Cô luyến tiếc quyển sách này, cũng không nỡ cắt đứt sợi dây duy nhất ràng buộc hai người bọn họ. Hôm trước cô đến thư viện mượn cuốn tiểu thuyết kinh điển “Trái tim hoang dại” bản tiếng Đức, song không biết do cốt truyện quá thâm thúy hay bởi cô vốn không hợp với những danh tác kiểu này, Minh Tịnh chỉ lật hai trang đã chán, cuối cùng lại quay về với cuốn truyện cổ thân thuộc kia.
(4) Hà diệp chính điền điền (vườn sen xanh ươm lá): Ý thơ trong bài thơ “Bích thành” kỳ 2 của nhà thơ Lý Thương Ẩn thời Đường. Chùm thơ “Bích thành” bao gồm ba kỳ, miêu tả cảnh tiên của một tòa thành ảo kết từ mây biếc, nơi các thần tiên cư ngụ.

(5) Dân ca học đường: Một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ các bài ca sinh viên Đài Loan thường hát những năm 1970, sau đó trở nên phổ biến ở Trung Quốc đại lục khoảng năm 1990 do sự giao lưu văn hóa đôi bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.