Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 106



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 106:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

--------------------------------

<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>

Diệp Mặc về đến nhà, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tống Đàn Vũ trong nhà bếp bận việc, nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Tôi đã về, ở nhà có món gì ngon thế?"

"Cậu đoán xem." Tống Đàn Vũ hỏi ngược lại hắn.

"Cà tím à?" Diệp Mặc đi tới bên cạnh cậu, vòng lấy eo cậu nói, "Tôi thích."

"Cậu có thích cũng không phải cho cậu ăn." Tống Đàn Vũ nghiêm trang nói, "Hôm nay em gái tôi tới."

"Gặp mặt gia trưởng sao?" Diệp Mặc trêu ghẹo hỏi ngược lại, "Hóa ra anh tích cực như vậy nha!"

"Không phải, chỉ là đột nhiên em ấy muốn tới ăn cơm."

"Tôi với em gái anh quen nhau." Diệp Mặc nói, "Cô nàng là một cô gái không tệ."

"Cậu sẽ không..." Tống Đàn Vũ đột nhiên xoay người, vô cùng căng thẳng nhìn hắn, câu sau hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.

"Anh đang lo lắng tôi lừa em gái anh sao?" Diệp Mặc cười véo mặt cậu hỏi.

"Không có." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói, "Chỉ là rất ít nghe được cậu nói chuyện về một cô gái."

"Dù sao cũng là em gái anh, nếu như tôi nói em ấy kém, anh sẽ không tức giận sao? Vì thế chỉ có thể nói cô nàng không tệ." Diệp Mặc hôn trán cậu một cái, "Cuối tuần đi gặp người nhà anh đi!"

"Hả!?" Tống Đàn Vũ chưa kịp phản ứng.

"Tôi muốn gặp gia trưởng." Diệp Mặc nói thật, "Tôi không thể trực tiếp bắt cóc anh vậy được! Anh cũng rất lưu ý cảm nhận của bọn họ, cho nên chung quy cũng phải đi thăm bọn họ, giải thích một chút quan hệ của chúng ta. Tôi không thể chỉ là ông chủ của anh, bạn cùng phòng của anh, bạn bè tốt của anh mãi được. Loại quan hệ này tôi không thừa nhận."

"Tôi không có chuẩn bị gì cả."

"Không phải còn một tuần sao? Chờ lát nữa em gái anh đến, chúng ta nói rõ quan hệ, để em gái cho một chút ám chỉ với ba mẹ anh, anh cũng cho ba mẹ anh một chút ám chỉ, ba mẹ anh thấy tôi đẹp trai, lại có nhiều tiền như vậy, nói không chừng có thể nhận tôi ngay." Diệp Mặc phóng đại chính mình, "Anh nói xem như vậy có phải tốt không?"

"Nhìn cậu đàng hoàng trịnh trọng phóng đại bản than như thế này, cậu thật sự không thấy đỏ mặt chút nào à?" Tống Đàn Vũ buồn cười nói.

"Mặt tôi khá là dày." Diệp Mặc vô cùng không biết xấu hổ nói.

"Tại sao tôi cảm giác tính cách cậu thay đổi rồi."

"Bởi vì người nào đó đó mà!" Diệp Mặc cười nói, "Người kia có thể là thuốc hay, trị hết bệnh cho tôi, cả người cũng thay đổi."

"Đột nhiên cậu nói hơi nhiều rồi đó." Tống Đàn Vũ không muốn lý luận cùng hắn, bản thân yên lặng xoay người, dự định nấu ăn, em gái của cậu sắp đến, vậy mà cậu vẫn chưa chuẩn bị xong đồ ăn đây.

Diệp Mặc buông cậu ra, sau đó đột nhiên gọi tên cậu, Tống Đàn Vũ vô cùng thiếu kiên nhẫn quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Còn có chuyện gì, tôi bận rộn..." Lời còn chưa dứt, liền bị Diệp Mặc hôn.

Nụ hôn này rất sâu, cậu có chút thở không nổi, đầu lưỡi bị người này dây dưa khiêu khích, cảm thấy hơi run chân, lúc suýt nữa đứng không được đã được người này đỡ lấy.

<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>

Diệp Mặc buông cậu ra, vẻ mặt cười xấu xa, nói: "Sau này nếu như còn nói chuyện như vậy với tôi, khả năng không đơn giản chỉ là ngừng ở chuyện hôn môi này thôi đâu."

Tống Đàn Vũ dùng sức xoa môi, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, hai bên tai đều đỏ lên, Diệp Mặc có chút muốn đưa người này ném lên giường, sau đó tàn nhẫn mà...

Chẳng qua bên ngoài còn có một người, không tốt lắm.

"Cậu đi ra ngoài." Tống Đàn Vũ làm bộ có vẻ tức giận, Diệp Mặc cũng phối hợp với cậu rời đi.

Ra ngoài nhà bếp, nhìn cô gái nào đó tựa ở bên tường vuốt đầu Ha Ha, khắp toàn thân từ trên xuống dưới toả ra oán khí.

"Cô đây bị quỷ nhập vào người sao?" Diệp Mặc dựa vào một bên nhìn Tống Hi Đông hỏi.

"Anh biết trên thế giới này, có một loại sinh vật gọi là F.A không?" Tống Hi Đông tức giận hỏi.

(Vũ: Hu hu, chị gái không nhắc tôi cũng quên bản thân tôi đang gặm ké cẩu lương đây TT^TT)

"Là Hi Đông tới sao?" Tống Đàn Vũ nghe được âm thanh Tống Hi Đông, lập tức hỏi.

"Anh, em đến rồi." Tống Hi Đông diễn rất tốt, "Đại soái ca này là ai vậy?"

"Bạn cùng phòng."

"Bạn trai."

Hai cái đáp án, Tống Đàn Vũ từ phòng bếp đi ra, Diệp Mặc nhìn cậu, cậu cũng liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng Tống Đàn Vũ đổi giọng nói: "Bạn trai."

"Hả!" Tống Hi Đông hành động vô cùng xốc nổi, "Sao là bạn trai, anh à, không phải anh nói muốn tìm bạn gái sao?"

"Ây..." Tống Đàn Vũ không biết giải thích thế nào.

"Không sao, em chống đỡ cho." Tống Hi Đông không cần giả bộ, lập tức lộ ra bản tính của chính mình, "Các anh sao thế?"

Chờ một chút, tại sao cảm giác phong cách của em gái mình không được đúng lắm, tại sao con mắt tỏa ánh sáng lấp lánh thế kia, quá khủng bố rồi...

"Không có." Tống Đàn Vũ lập tức chột dạ trả lời.

Diệp Mặc không nói lời nào, những lúc như thế này nếu như hắn nói đã làm, nhất định sẽ khiến Tống Đàn Vũ sinh tức giận.

Nhưng, Tống Hi Đông thông minh như vậy, không cần giải thích nhìn đã hiểu.

Quả nhiên, Tống Hi Đông phát sinh loại âm thanh "Ồ..." kia, sau đó vẻ mặt ghét bỏ ngồi trên ghế salông, nằm nhoài ở chỗ này vừa vuốt đầu Ha Ha nói: "Không có chuyện gì, cũng may còn có Ha Ha theo em, anh trai như nước đã đổ ra, không hốt lại được, dĩ nhiên cũng phải nói dối với em."

Tống Hi Đông nói điềm đạm đáng yêu, Tống Đàn Vũ vô cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đã làm rồi."

Sau khi nghe được đáp án khiến mình toại nguyện, Tống Hi Đông lập tức đẩy anh trai của mình chạy vào nhà bếp bận việc tiếp, còn lôi kéo Diệp Mặc làm việc nhà...

"Mấy lần a?" Tống Hi Đông hết sức tò mò hỏi.

Mặt Diệp Mặc như gặp mộng, cô em gái này sao bát quái như thế, đây là thuộc tính mới được khai mở ra sao?

Diệp Mặc không nhanh không chậm duỗi hai tay.

"Một đêm hai lần sao?" Tống Hi Đông kinh ngạc, "Vậy mà không giống bên trong tiểu thuyết gì cả, một đêm bảy lần uy hiếp gì đó tuyệt đối là lừa người."

"Tôi chỉ cùng anh trai cô làm hai lần..." Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ nói, "Anh trai cô chỉ cho đụng vào có hai lần."

"A!" Tống Hi Đông vẻ không tin, "Anh lại là người cấm dục như thế, các anh ở chung phải được ba tháng rồi đó!?"

"Gần như vậy."

"Mới hai lần!" Tống Hi Đông lặp lại một lần, "Anh không sợ chính mình không lên nổi sao?!"

"Tôi có thời gian, ngược lại đã cấm dục tám năm, mấy tháng này cũng không kém." Diệp Mặc vô cùng không đáng kể nói.

Mặt Tống Hi Đông sùng bái, nói: "Tại hạ khâm phục, tổng giám đốc chúng tôi cùng với Vu chủ tịch, một tuần gặp một lần, các anh tám năm mới hai lần, thật sự là..."

"Thật sự là cái gì?" Diệp Mặc nhìn cô hỏi.

Tống Hi Đông nhìn ánh mắt nguy hiểm của Diệp Mặc, mạnh mẽ đổi lời kịch thành: " Thật sự là siêu yêu anh trai mất thôi!"

"Này còn tạm được."

"Sau này anh định làm gì?" Tống Hi Đông rất quan tâm con đường sau này hai người, "Tôi biết anh có một vị hôn thê, Dương thị Dương Mịch Dư, Diệp gia các anh có thể đã sớm an bài xong."

"Chuyện nhà Diệp gia tôi biết, chẳng qua tám năm trước tôi cũng đã chuẩn bị tốt để rời cái nhà này đi, Diệp Tín Quý có muốn ngăn cản cũng không cản được tôi."

"Anh cũng thật tự tin, thật sự không hiểu loại người như anh lấy đâu ra tự tin thế, có thể đẩy người có nhiều cổ phần Diệp gia nhất xuống võ đài là được, rõ ràng là không có gì nữa mà." Tống Hi Đông có chút trào phúng nói.

"Cô cứ ngồi nhìn là được rồi, lập tức sẽ đổi chủ."

"Ha Ha, mày tin không?" Tống Hi Đông hỏi Ha Ha bên người.

Ha Ha nhìn Diệp Mặc, ngay lập tức chạy đi.

Nó đâu có ngu, hai người kia đều là Đại Ma Vương, nó không nên ở gần cùng người như thế, hay là nó đi tìm chủ nhân ngốc của mình đi, nói không chắc còn có thịt ăn.

<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>

~~end chương 106~~ moazzz vote nhiệt tình nha các ái phi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.