*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 78: Edit: Vũ Beta: Khả Tịch Nguyệt *************************** Bộ phim rất dài, Tống Hi Đông xem đến mê mẩn, hành động Diệp Nghệ Trì quá tốt, vóc người cũng soái, càng hiếm có chính là nam số hai diễn cũng rất nhập tâm, vai nữ chính Tô Ngọc Băng quá đẹp, nội dung vở kịch lại rất có đầu tư, khiến Tống Hi Đông khóc đến thương tâm.
Tống Đàn Vũ thì tốt hơn, nhưng thành thật mà nói thì bộ phim rất thương cảm, nam số hai tựa hồ là xuất đạo một lần nữa, khi giai điệu của bài hát chủ đề “Gió” vang lên, cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Âm thanh ca khúc của "Gió" không phải là bài hát cậu thích nhất của ca sĩ kia sao? Cậu không quan tâm thế giới giải trí lắm, nhưng đối với âm thanh này cậu vẫn rất yêu thích, chẳng qua vì một ít chuyện ra vào trong giới giải trí, không ngờ tới còn có thể nghe được giọng ca của hắn.
Lúc này Tống Đàn Vũ mới chú ý, một phần nhỏ các cô gái đều khóc, Tống Hi Đông càng khóc đến không thành tiếng, Tống Đàn Vũ yên lặng đưa khăn tay cho em gái mình.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
Sau khi xem phim xong, con mắt Tống Hi Đông đều sưng lên. Tống Đàn Vũ lắc lắc đầu, nói: "Sớm biết em thương cảm thế anh không cho em xem rồi."
"Anh, lần đầu khi anh coi phim này anh có khóc hay không?" Âm thanh Tống Hi Đông có chút ấm ách hỏi.
Tống Đàn Vũ rất muốn trả lời, lần đầu khi xem phim đó bởi vì bên người còn người kia, nên vẫn xem không hiểu, còn tưởng rằng biên kịch là một người não tàn, bây giờ xem lại vẫn thấy biên kịch này còn là một gia hỏa làm cho người ta chán ghét, viết kịch bản thương cảm như thế làm gì chứ!
"Cũng còn tốt hơn em." Tống Đàn Vũ trả lời qua loa.
Vừa nhìn Tống Đàn Vũ trả lời, Tống Hi Đông đã rõ ràng, căn bản là xem không vào, xem ra thời điểm Diệp Mặc ở bên cạnh anh ấy đã gây không ít phiền phức cho anh trai.
"Chúng ta đi ăn cơm đi." Tống Hi Đông dự định tìm một chỗ nói chuyện cùng Tống Đàn Vũ một chút.
Tống Đàn Vũ đồng ý, Tống Hi Đông tìm một quán cơm nhỏ, lựa chọn một gian phòng khá yên tĩnh, gọi kha khá món ăn sau đó nhìn Tống Đàn Vũ hỏi: “Anh không ăn được món gì không?”
Tống Đàn Vũ vừa tính nói "không cần". Tống Hi Đông lại tự mình nói thêm: "Nếu không cần, trái lại anh chỉ cần nghe em sắp xếp được rồi."
Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút muốn đánh em gái mình, từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt người anh này như chuyện đương nhiên vậy, thành ra cậu đều bị người này bắt nạt thành thói quen rồi.
"Đùa thôi." Tống Hi Đông cười nói, lấy thực đơn đưa cho Tống Đàn Vũ, "Anh tiếp tục chọn đi!"
Tống Đàn Vũ cũng không tức giận, vì chuyện như vậy còn không cho qua được với em gái, vậy rốt cuộc muốn cãi nhau ồn ào với Tống Hi Đông bao nhiêu lần thì mới chịu đây.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
Tống Đàn Vũ nhìn thực đơn, không hiểu tại sao lại nghĩ tới người kia, có thể do ăn cơm cùng hắn quá nhiều lần chăng.
"Anh, hôm nay anh rất mất tập trung đấy." Tống Hi Đông nói, "Đang suy nghĩ về người nào à?"
"Đâu có nghĩ gì đâu." Bị em gái nhìn thấu tâm tư, người kia hoang mang che giấu.
"Nghe Đỗ Du nói, anh với nam nhân kia chia tay rồi." Tống Hi Đông bắt đầu vào đề tài chính, "Là bởi vì nam nhân kia sao?"
Đột nhiên Tống Đàn Vũ muốn đánh chết Đỗ Du, nhưng thực tế là do em gái cậu quá cơ trí dùng Đỗ Du để làm cái cớ thôi.
"Các anh ở chung chắc không bao lâu!" Tống Hi Đông nhớ lại thời gian Diệp Mặc xuất hiện khoảng một tuần, hoặc có thể không phải là một tuần.
"A! Ừm!" Tống Đàn Vũ phản ứng tương đối chậm mà đáp, có cảm giác đang bị em gái thẩm vấn.
"Chắc là anh rất thích hắn nhỉ!"
"Không thích." Cậu xù lông trả lời, doạ Tống Hi Đông một phen.
"Không thích thì không thích, anh kích động cái gì chứ!" Tống Hi Đông chuyển cái chén trước mặt mình, nghĩ thầm, phản ứng như thế rõ ràng là thích mà!
"Ồ..." Khí thế Tống Đàn Vũ dần hạ xuống.
Tống Hi Đông yên lặng đảo mắt trong lòng, quả nhiên hắn đã được anh trai chấp nhận, ngay cả câu nói đầu tiên đã dần yếu thế về sau rồi...
"Anh à, em không phản đối anh ở cùng với nam nhân." Tống Hi Đông nhỏ giọng nói, "Chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi, anh yêu thích là tốt rồi. Bên phía ba mẹ em sẽ giúp anh."
Tuy rằng nghe được câu nói như vậy, Tống Đàn Vũ rất cảm động, nhưng cậu sẽ không để em gái bận tâm, bởi cậu không hy vọng vì chuyện của mình mà khiến quan hệ trong nhà trở nên tồi tệ.
"Ừm, nhưng em không cần nghĩ nhiều như thế, ba mẹ nhất định sẽ ủng hộ hôn nhân của anh, chị dâu em nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, luôn khiến người ta yêu thích." Tống Đàn Vũ cười nói.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
"Anh, thực ra anh rất thích hợp để được chăm sóc." Tống Hi Đông nhìn cậu nói, "Tuy anh luôn chăm sóc em, nhưng em biết anh lại cần một người thương anh nhiều hơn.”
"Lời này của em sao nghe cứ là lạ." Tống Đàn Vũ nói rằng.
Tống Hi Đông suýt chút nữa lỡ miệng nói câu "Thực ra ý của em chính là anh thích hợp nên nằm phía dưới hơn” nhưng may thay cô đã mạnh mẽ đổi thành: "Thực ra ý của em chính là hi vọng anh không cần khổ cực như vậy."
"Chăm sóc nữ nhân là trách nhiệm nam nhân phải làm." Tống Đàn Vũ trả lời như đó là chuyện đương nhiên, "Không có cái gì khổ cực cả."
"Anh nghĩ như này thì em không đồng ý." Tống Hi Đông đàng hoàng trịnh trọng nói, "Ai quy định nữ nhân phải được chăm sóc, ai quy định nam nhân phải đi chăm sóc người khác đâu?"
"Cái này đúng thật là không có ai quy định." Tống Đàn Vũ nói, "Nhưng đây là nhân chi thường tình."
"Cũng không phải..." Tống Hi Đông không muốn nói chuyện như vậy với Tống Đàn Vũ, "Anh, nếu như anh thích cái tên nam nhân kia thì anh hãy chấp nhận đi chứ!"
"Có thể không nói về đề tài này được không?" Tống Đàn Vũ nói.
"Em chính là muốn nói." Tống Hi Đông không sợ, cô là em gái Tống Đàn Vũ, là người gần nhất với Tống Đàn Vũ, là người hiểu anh ấy nhất, có một số việc cô nhất định phải lấy một thân phận người ngoài nói cho anh ấy biết.
"Rõ ràng là thích lại còn không chịu thừa nhận, sau này anh sẽ hối hận."
"Em..." Tống Đàn Vũ có chút tức giận, nhưng vừa nghĩ tới em gái mình cũng là muốn tốt cho mình, liền đàng hoàng câm miệng.
Trầm mặc một chút nói: "Nhưng anh đã bị đá."
"Ai!" Tống Hi Đông kinh ngạc thốt lên, cái này không thể nào đi! Theo lý thuyết, không phải Diệp Mặc đang theo đuổi anh trai sao? Coi như thật đi, thì cũng là Diệp Mặc bị đá mới phải!
"Có phải là có chỗ nào không đúng không?" Tống Hi Đông cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Hắn không thể đá anh chứ!"
"Làm sao em biết?" Tống Đàn Vũ không rõ nhìn Tống Hi Đông, "Em biết hắn sao?"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
"Làm sao có thể, em căn bản còn không quen biết cái tên bạn trai kia của anh nữa." Tống Hi Đông lập tức chữa cháy, cô cũng không muốn để anh trai của mình biết người bán đứng anh ấy là mình.
"Vậy em..." Tống Đàn Vũ ngờ vực nhìn cô.
"Anh trai em tốt như vậy, làm sao có thể bị đá." Tống Hi Đông đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, nhưng Tống Đàn Vũ cho rằng đây là sự thật.
"Tuy em nói rất có lý, nhưng đúng là anh bị đá." Tống Đàn Vũ thẳng thắn, "Ngày hôm trước hắn không chút biến sắc đi rồi, cũng không có lấy đi thứ gì. Cũng không có nhắn tin điện thoại, chắc là chơi đến chán rồi, mất hứng thú với anh liền rời đi."
Tống Hi Đông muốn nói cho cậu biết là không phải, chỉ là bởi vì Diệp Mặc có nhiệm vụ nên phải đi. Vừa muốn thay Diệp Mặc giải thích một chút, đột nhiên nhớ Diệp Mặc đã nói, hắn có thể sẽ không trở về, nếu thấy dáng vẻ kia của hắn, liệu anh trai sẽ như thế nào, Tống Hi Đông không biết đáp án...
------ end chương 78------Vote nhé mấy thím 😊😊😊😊