*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 88: Edit: Vũ Beta: Khả Tịch Nguyệt << Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Căn bản Ha Ha không có cửa với Diệp Mặc nên mới đi vào nhà bếp tìm Tống Đàn Vũ.
"Ha Ha lại đây." Diệp Mặc lạnh giọng nói.
Vuốt chó Ha Ha dừng động tác đi về phía trước lại, nó quay đầu nhìn Diệp Mặc, lập tức chân chó chạy tới giúp Diệp Mặc mang dép.
"Mày cũng thật là ngoan ngoãn." Diệp Mặc lạnh cười nói, "Ngày đó lúc đi không phải tao để mày trông chủ nhân mày sao, tại sao mày còn để anh ấy đi xem mắt hử?"
"Gâu gâu gâu..." Ha Ha đàng hoàng trịnh trọng trả lời. [ Tôi ngăn cản không được, chủ nhân nghe không hiểu tôi nói cái gì, lúc cậu chủ muốn đi xem mắt tôi vẫn cắn quần cậu chủ, kết quả cậu chủ thay cái quần mới, quần soọc tôi cắn không tới... ]
( Vũ: Bé cẩu tội nghiệp của tui ಥ_ಥ ; Khả: cười chớt tui (*≧∀≦*))
"Nghe không hiểu." Diệp Mặc trả lời, "Sau này mày nên tận lực, vậy thì mới thưởng một chút cho mày."
Diệp Mặc đứng dậy đi tới nhà bếp, đứng ở bên người Tống Đàn Vũ nói: "Muốn ăn đùi gà."
"Cậu ăn hơi nhiều rồi đó." Tuy Tống Đàn Vũ nói như vậy, nhưng vẫn đàng hoàng làm cho Diệp Mặc một phần cơm đùi gà.
Diệp Mặc nở nụ cười, sau đó dựa vào ưu thế chiều cao ôm cậu từ phía sau lưng, vòng lấy eo cậu nói: "Vũ nhi làm cơm nhất định rất mỹ vị."
Mặt Tống Đàn Vũ lập tức đỏ, nói: "Không được quậy."
"Ừm." Diệp Mặc buông tay đi ra ngoài chờ Tống Đàn Vũ cho ăn.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, Diệp Mặc mở ti vi, hiện đang phát tin tức.
"Hôm nay bão "Sa Nhã" bắt đầu đổ bộ. Từ tối hôm nay, phần lớn khu vực sắp xuất hiện mưa to, một số khu vực sắp xuất hiện mưa liên tục, người dân nên hạn chế ra ngoài, tránh khỏi phát sinh bất ngờ."
Lúc này Tống Đàn Vũ đã làm xong đồ ăn, Diệp Mặc đi tới dùng tay trộm một miếng thịt ăn vụng.
"Cậu vẫn là con nít sao?" Tống Đàn Vũ một mặt vẻ mặt bất đắc dĩ, "Rửa tay rồi dùng đũa."
"Biết rồi." Diệp Mặc đáp một tiếng đi rửa tay.
"Nói mưa là có mưa liền sao." Tống Đàn Vũ nhìn cửa sổ nói, "Buổi tối lạnh, nên đắp thêm chăn."
"Thể chất tôi chịu rét được." Diệp Mặc gắp miếng đùi gà đặt trong chén Ha Ha, "Cho mày."
Tống Đàn Vũ nhìn hành động Diệp Mặc, hỏi: "Sao cậu lại thương Ha Ha nhà tôi như thế?"
"Anh ghen?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu.
"Tôi ghen cái gì chứ!" Tống Đàn Vũ thật sự không hiểu đường truyền của não Diệp Mặc.
"Vậy thì ăn cơm đi." Diệp Mặc nói, "Tôi thấy anh khá gầy, vừa ôm anh, mới biết eo anh rất tinh tế."
Tống Đàn Vũ không nói lời nào, sao cảm giác mình bị người này ăn hết đậu hũ vậy.
Cơm nước xong, Diệp Mặc rửa chén.
Tống Đàn Vũ đi tắm rửa, tắm một lúc đột nhiên có tiếng vang thật lớn, "Ka..." Một tiếng, bị cúp điện.
Mặt Tống Đàn Vũ như gặp mộng, vận may của cậu có phải đã bị chó gặm rồi không? Càng xui xẻo là nước đột nhiên lạnh, hơn nữa càng ngày càng nhỏ, không phải là bị cúp nước chứ!
Lập tức, Tống Đàn Vũ dùng nước lạnh xối trên người, rửa trôi sữa tắm trên người, lại mở thêm một thùng nước, nếu không để lại nước cho Diệp Mặc tắm rửa, Diệp Mặc nhất định sẽ điên! Tống Đàn Vũ nghĩ vậy.
"Anh sao rồi?" Âm thanh Diệp Mặc từ bên ngoài vọng vô, ánh đèn cũng chiếu vào.
"Cũng ổn, chỉ là không thấy rõ quần áo." Tống Đàn Vũ nhìn quần lót, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra là mặt trái hay mặt phải.
"Khoan hẳn mặt." Cửa đột nhiên mở ra, Diệp Mặc cầm điện thoại di động rọi vào Tống Đàn Vũ.
Mặt Tống Đàn Vũ như nằm mộng, Diệp Mặc cười có chút hài lòng.
Tống Đàn Vũ trực tiếp ném quần lót vào mặt Diệp Mặc, rồi cầm lấy khăn tắm che mình lại.
Diệp Mặc nhìn quần lót của cậu, giở giọng nói: "Mùi của Vũ nhi."
"Biến thái." Tống Đàn Vũ mắng hắn, "Cậu không thể ở yên bên ngoài à?"
"Tôi sợ Vũ nhi sợ hãi." Diệp Mặc tìm một lý do đặc biệt chính nghĩa, "Nên mới đi vào với Vũ nhi."
"Cậu có thể nói chính nghĩa hơn một chút nữa không?" Tống Đàn Vũ hoàn toàn không tin hắn, tức giận rời khỏi phòng tắm.
Diệp Mặc không nhịn được nở nụ cười, sau đó cũng đi ra ngoài.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ ngồi trên ghế sô pha không biết làm gì, vẫn còn sớm cũng không ngủ được, nhưng hiện tại bị cúp điện, cũng không biết có thể làm gì.
"Có nến không?" Diệp Mặc cầm điện thoại di động quơ quơ trước mặt cậu.
Tống Đàn Vũ không để ý tới hắn, Diệp Mặc cũng không nói lời nào, tự mình tìm đồ trong ngăn tủ phía dưới TV.
"Ở ngăn tủ trên nhà bếp." Tống Đàn Vũ có chút không nhìn nổi, chỉ nói vị trí mấy cây nến.
"Anh nên nói sớm một chút, tôi cũng không bị tê chân như vậy." Diệp Mặc có chút lắc lư đứng dậy, "Người cao ngồi chồm hỗm xuống đặc biệt lao lực đó."
" Vậy thì trách tôi rồi." Tống Đàn Vũ có chút trào phúng ý của hắn.
Diệp Mặc cầm cây nến lại, Tống Đàn Vũ vẫn ngồi ở trên ghế sô pha mắt trừng giận hờn với Diệp Mặc.
"Được rồi, vừa nãy cũng trách tôi, không nên vào xem anh." Diệp Mặc bất đắc dĩ nhận sai.
"Xin lỗi có ích lợi gì?" Tống Đàn Vũ có chút được voi đòi tiên.
"Đúng là không có tác dụng gì." Diệp Mặc suy nghĩ một chút nói, "Vậy anh muốn thế nào?"
Tống Đàn Vũ muốn thế nào? Cậu thì lại không muốn thế nào cả. Vẫn luôn theo ý Diệp Mặc như vậy, hiện tại Diệp Mặc cho cậu một cơ hội như thế, nhưng cậu lại không nghĩ ra cách nào!
Diệp Mặc đốt nến, ánh lửa màu cam rọi sáng xung quanh hai người, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi ám muội.
Gương mặt tuấn tú Diệp Mặc cách cậu mười cm, cặp mắt với dáng dấp kia khát vọng nhìn cậu, hình như đang chờ cậu trả lời.
"Vũ nhi muốn thế nào?" Thanh âm Diệp Mặc vô cùng từ tính, âm thanh mê hoặc người như vậy làm Tống Đàn Vũ có chút run chân.
"Tôi nghĩ..." Tống Đàn Vũ suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lời kế tiếp.
Bên ngoài xuất hiện tia chớp "Đùng..." một cái, tiếng vang thật lớn khiến Tống Đàn Vũ theo bản năng nhắm hai mắt lại.
"Vũ nhi ~" Nghe được Diệp Mặc gọi mình, thanh âm kia phảng phất ngay bên tai.
Tống Đàn Vũ mở mắt ra, phát hiện Diệp Mặc thật sự ghé vào lỗ tai cậu, cậu có chút bối rối. Bầu không khí như thế này nếu còn không làm, cậu cảm giác có lỗi với chính mình.
"Diệp Mặc, bình tĩnh." Tống Đàn Vũ nói, "Chúng ta không..."
"A..." Lời nói phía sau đột nhiên thay đổi, bên tai đột nhiên bị Diệp Mặc cắn, Tống Đàn Vũ cảm giác thân thể đang nóng lên.
"Chúng ta làm đi." Diệp Mặc đàng hoàng trịnh trọng nói, giống đang nói đơn giản như "Đi ăn cơm" vậy.
"Diệp Mặc..." Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không biết nói cái gì, không có dục vọng căn bản là lừa người!
Kể từ lúc có quan hệ với Diệp Mặc, cậu chưa từng làm lần nào, không có dục vọng căn bản là lừa người, đặc biệt Diệp Mặc vốn là loại người yêu nghiệt, chỉ là làm thôi mà, sẽ không có gì đâu.
Diệp Mặc tà mị nở nụ cười, tay kéo khăn tắm trên người Tống Đàn Vũ ra.
Diệp Mặc hôn môi cậu.
Răng và môi lập tức được hừng hực gắn bó lại, nước bọt đan dệt ma sát ra càng thêm nhiều dục hỏa.
Tống Đàn Vũ vịn vai Diệp Mặc, chủ động hôn trả lại Diệp Mặc, đầu lưỡi dây dưa cùng nhau, tựa hồ đang tranh quyền chủ động, đương nhiên cuối cùng là Diệp Mặc thắng.
Nội tâm Tống Đàn Vũ thầm mắng, lượng hô hấp cái tên này sao mà nhiều vậy chứ!
Nửa người trên Tống Đàn Vũ nhấc lên, da thịt trơn mềm kề sát với áo sơmi Diệp Mặc, có chút không kiên nhẫn vặn vẹo, nơi sâu xa trong yết hầu phát ra tiếng hừ nhẹ câu ngươi.
( Vũ: Aaaaaaaaaa~ máu mũi phun trào)
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 88~~