*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 97: Edit: Vũ Beta: Khả Tịch Nguyệt ------------------------------------<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ tắm xong đi ra thấy Diệp Mặc đang xem ti vi.
"Anh muốn xem gì?" Diệp Mặc hỏi cậu, "Thế vận hội Olimpic à?"
"Cũng được." Cậu ngồi xuống, "Trận bóng bàn chung kết nữ ai thắng."
"Ừm, Trương Di An và Căn Dặn." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Đều là người Trung Quốc."
"Bóng bàn Trung Quốc rất lợi hại." Tống Đàn Vũ đặt tầm mắt vào màn hình TV, "Tôi thích Trương Di Ninh, nhìn cô nàng chơi bóng đặc biệt thấy an tâm."
"Nhìn bóng bàn tự nhiên thấy an tâm." Diệp Mặc rất hờ hững nói, "Bóng bàn Trung Quốc lợi hại như vậy, thấy thế nào cũng có thể giành giải nhất."
"Theo cậu nói thì bóng bàn Trung Quốc lúc nào lợi hại như vậy?"
"Không rõ, tôi không quan tâm mấy thứ này." Diệp Mặc nhìn cậu nói, "Tôi không có sở thích gì."
Nghe Diệp Mặc nói vậy, cậu đột nhiên có chút đau lòng thay Diệp Mặc, người này đại khái không có tuổi ấu thơ gì cả!
"Còn không chủ nhật chúng ta đi câu lạc bộ thể dục đi!" Tống Đàn Vũ không biết đầu óc mình làm sao, còn đào một cái hố cho mình nhảy.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, nhìn Tống Đàn Vũ, không nhịn được nở nụ cười.
"Cậu cười cái gì!" Tống Đàn Vũ tức giận hỏi.
"Biết rõ không nên thương hại tôi, kết quả vẫn nói mấy câu khiến người ta hiểu lầm." Diệp Mặc sờ đầu cậu nói, "Thầy lúc nào cũng thiện lương như thế sao?"
Tống Đàn Vũ không biết trả lời làm sao, cậu thấy mình đâu thiện lương được bao nhiêu, cậu chỉ cảm thấy chuyện như vậy là nên, quan tâm một người chẳng lẽ không nên sao? Hơn nữa hành động lúc nãy đâu tính là quan tâm! Cùng lắm do cậu tẻ nhạt, cho nên muốn đi câu lạc bộ thể dục đánh cầu gì đó.
"Tôi cảm giác Căn Dặn sẽ thắng." Diệp Mặc đột nhiên nói, "Nếu như tôi nói đúng, hãy theo tôi tới câu lạc bộ thể dục."
"A! Nha!" Tống Đàn Vũ có chút mờ mịt trả lời.
Nếu như hắn không nói đúng thì cậu không cần cùng hắn tới câu lạc bộ thể dục sao? Nghĩ như thế, đột nhiên cậu có chút mất mát.
Kết quả, cuộc tranh tài này diễn ra bảy ván đấu (*), Tống Đàn Vũ nghĩ thầm, tại sao bóng bàn Trung Quốc tự giết lẫn nhau lại lợi hại như vậy, rõ ràng đánh cùng quốc gia khác, chỉ cần bốn, năm trận thì kết thúc được rồi, vậy mà Trung Quốc vẫn cứ muốn đánh xong mới hài lòng.
(*) Một trận đấu bóng bàn theo đúng luật bóng bàn, sẽ được diễn ra theo số ván lẻ. Thường là 5, 7 hoặc 9 ván đấu. Cuối cùng Căn Dặn thắng, Diệp Mặc hiểu ý nở nụ cười, Tống Đàn Vũ bĩu môi hỏi: "Làm sao cậu biết cô ấy sẽ thắng?"
"Bởi vì tôi biết, anh muốn cùng tôi tới câu lạc bộ thể dục." Diệp Mặc ngồi sát vào cậu.
Tống Đàn Vũ lập tức kéo dãn khoảng cách nói: "Tôi đi nấu cơm."
Tống Đàn Vũ hướng vào nhà bếp, Diệp Mặc không chút nào hài lòng, rõ ràng Tống Đàn Vũ so với trước đây còn bài xích hắn hơn, cho dù ở chung vẫn rất vui vẻ.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Hắn biết, bởi vì bản thân mình sai, không hiểu chuyện, hai người mới nháo thành bộ dáng này.
"Thầy à, tôi biết tôi còn rất nhiều thời gian để khiến anh tin tưởng tôi thật lòng yêu anh." Diệp Mặc nhẹ giọng nói.
"Vậy cậu hãy thử xem đi." Ý tứ Tống Đàn Vũ có chứa trào phúng.
Mặt Diệp Mặc không hề cảm xúc, vậy thì thử xem! Hắn sẽ làm người này lại một lần nữa thừa nhận mình thích hắn.
Bữa tối khá đơn giản, hai người không nói gì nên bầu không khí có hơi cứng ngắc.
Ha Ha ngồi dưới đất ăn thức ăn cho chó, bầu không khí thế này làm cho một con cẩu như nó cũng cảm thấy rất lúng túng, hết nhìn đông tới nhìn tây, không dám kêu loạn, ngậm ngùi yên lặng mà ăn.
Chủ nhân nhà nó với Mặc thiếu nháo như vậy, nhất định nó sẽ chết rất thảm. Suy cho cùng cái thân này là vẫn thú cưng tuỳ tùng nhiều năm của Tống Đàn Vũ, nó biết rõ độ thông minh chủ nhân của mình với độ thông minh của chủ nhân mới tới khá chênh lệch, thực sự không thể so sánh cho nên nó thành người mua cầu bán vinh!
( Tác giả hỏi: Ha Ha, đạo đức của ngươi ở đâu rồi?; Ha Ha: Tôi là một con chó, nó vô dụng thôi...)
Hai người cơm nước xong, Diệp Mặc rửa chén, Tống Đàn Vũ tắm rửa, rồi xem ti vi.
"Tống thư ký." Âm thanh Diệp Mặc vọng ra từ phòng tắm, "Phiền anh đưa giúp tôi khăn tắm."
Tuy Tống Đàn Vũ không tình nguyện, nhưng hắn gọi cậu là thư ký, cậu có thể cự tuyệt sao? Tên đó là tổng giám đốc của cậu, cậu không trêu chọc nổi!
Tống Đàn Vũ yên lặng cầm khăn tắm để cửa phòng tắm giúp Diệp Mặc, nói: "Khăn tắm cậu đây."
Kết quả cửa đột nhiên mở ra, rất nóng hổi, làm u mê con mắt Tống Đàn Vũ.
"Cậu mở cửa phòng tắm làm gì chứ!" Tống Đàn Vũ nhắm mắt lại nói.
"Lấy khăn tắm." Diệp Mặc nói chuyện đương nhiên.
"Vậy tốt xấu gì thì cậu chờ tôi đi rồi hãy mở ra." Tống Đàn Vũ nhắm mắt lại không dám nhìn, nghĩ thầm, người này khẳng định đang thỏa thân.
"Cũng đâu phải anh chưa từng thấy qua." Diệp Mặc che khăn tắm lại, "Mở mắt ra đi."
"Không cần." Đánh chết Tống Đàn Vũ cũng không mở mắt ra.
"Mở mắt ra." Diệp Mặc nắm tay Tống Đàn Vũ nói, "Nhìn rõ tôi đi."
Tống Đàn Vũ từ từ mở mắt, phát hiện Diệp Mặc đã che khăn tắm lại rồi.
"Nhìn cậu làm gì..." Tống Đàn Vũ có chút xấu hổ hỏi.
"Nhìn cho rõ tôi là ai, người đang ở trước mặt anh là ai." Diệp Mặc mạnh mẽ làm Tống Đàn Vũ nhìn vào mình, "Lão sư, tôi yêu anh, ngủ ngon."
Diệp Mặc buông tay ra, rồi trở về phòng, Tống Đàn Vũ không biết làm sao.
Đến hiện tại còn nói yêu cậu, rõ ràng đó là một lời nói dối mà thôi, lừa cậu làm gì.
Tống Đàn Vũ có chút khổ sở, bây giờ Diệp Mặc có còn là Diệp Mặc, là đứa bé khi xưa nữa mà cậu biết nữa không.
Tống Đàn Vũ không muốn nhớ lại mấy chuyện này, đã không còn quan hệ với cậu nữa rồi, tắm qua loa một cái rồi đi ngủ.
Sáng sớm Tống Đàn Vũ ngủ dậy, Diệp Mặc làm xong bữa sáng gồm một ly sữa và vài miếng sandwich.
"Cậu đúng là chỉ có thể làm cơm Tây." Tống Đàn Vũ cười nói, "Cậu sống ở nước ngoài sao?"
"Không phải, chỉ là tôi cảm giác cơm Tàu dễ làm bẩn đồ." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Không thích làm cơm Tàu, quá phiền phức."
"Vậy sau này để tôi làm vậy." Tống Đàn Vũ hoàn toàn không yên tâm, không cảm thấy câu này có gì đó không đúng.
"Anh đây muốn tôi cả đời à?" Diệp Mặc cười hỏi Tống Đàn Vũ.
"Không." Tống Đàn Vũ không ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi chỉ thuận miệng nói."
"Thực ra anh vẫn yêu tôi." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Ăn xong còn phải đi làm đó."
"Ừm." Tống Đàn Vũ thấy bản thân như lâu lắm rồi không đi làm.
Tống Đàn Vũ lái xe, dọc đường đi Diệp Mặc không nói gì. Tống Đàn Vũ có lén lút ngắm hắn vài lần, phát hiện người này rất chăm chú nhìn laptop.
Tống Đàn Vũ rất ít khi lưu ý dáng vẻ Diệp Mặc làm việc. Bộ dạng trầm tĩnh, vẻ mặt nhìn laptop không có biểu hiện gì, giống dáng vẻ hắn lúc bình thường. Có lúc sẽ hơi nhíu mày một chút, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Kỳ thực dáng dấp như vậy Diệp Mặc mới thật sự là Diệp Mặc. Trong lòng Tống Đàn Vũ nghĩ thế, chăm chỉ làm việc, anh tuấn tiêu sái, có khả năng khôn khéo, đây mới là tổng giám đốc Du Diệp. Giao công ty cho người như thế, Tống Đàn Vũ rất yên tâm.
Làm thư ký cũng không tệ, nghiêm túc phụ tá người này, nói không chừng còn có thể hài lòng hơn so với thời gian trước đây.
"Đến rồi." Tống Đàn Vũ nói, "Tổng giám đốc xuống xe."
"Ừm." Diệp Mặc đưa laptop cho Tống Đàn Vũ, bản thân xuống xe.
Tống Đàn Vũ theo phía sau hắn, trên đường đi các nhân viên đều nhàn nhạt chào hỏi tổng giám đốc mới tới sau đó cấp tốc rời đi.
Ai bảo Diệp Mặc toả ra khí tức người sống chớ gần, mọi người đều nói, ngoại trừ Tống Đàn Vũ có thể chịu được tính khí tổng giám đốc mới tới ra thì không ai dám lại gần cả.
Mọi người đều có chút nhớ tổng giám đốc Tống Đàn Vũ lúc trước, suy cho cùng so với Diệp Mặc, Tống Đàn Vũ vẫn đáng yêu, dễ thân hơn, còn thường xuyên tán gẫu, đùa giỡn cùng bọn họ. Còn Diệp Mặc lại là một toà băng sơn, lớn lên đẹp trai cũng không có tác dụng gì.
~~end chương 97~~ để lại nụ hôn gió của các ngươi đi nào ~~