Anh ta đi ngang qua cửa phòng anh trai, thấy anh ấy đang làm tiêu bản côn trùng, nên tò mò nhìn xem.
Tạ Tông Nho nhìn thấy, vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi vào.
“Nó có đẹp không?” Tạ Tông Nho nâng con bọ cánh cứng trong tay lên hỏi anh ta.
Tạ Chi Tề gật đầu một cái.
“Chỉ cần nó biến thành tiêu bản, thì sẽ mãi mãi đẹp như vậy.” Tạ Tông Nho ném con bọ cánh cứng vào lọ thuốc độc.
Con bọ vùng vẫy dữ dội một lúc, rồi cũng không còn nhúc nhích nữa.
“Anh à, nó không còn cử động nữa.”
“Ừ, bởi vì nó chết rồi.”
“Chết… có đau lắm không?”
“Không đâu, bởi vì chỉ cần chết đi, thì sẽ không cảm thấy đau đớn.” Tạ Tông Nho nhìn anh ta, “Chỉ cần chết đi, thì nó sẽ mãi mãi thuộc về anh.”
Sau đó, anh ta phát hiện hình của Trần Vận Như trong ngăn kéo của anh trai mình.
“Có phải em cũng cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp hay không?” Tạ Tông Nho hỏi anh ta.
Anh ta có chút do dự.
Bởi vì anh ta cảm thấy anh trai mình rất kỳ quái, nhất là ánh mắt, như thể hoàn toàn biến thành một người khác.
“Đừng sợ, nói cho anh biết, có phải em cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp hay không? Rất muốn có cô ấy?” Tạ Tông Nho hỏi tựa như đang dẫn dụ.
Anh ta nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Trần Vận Như trong bức hình, mặc dù không hiểu lắm, nhưng, anh ta vẫn gật đầu một cái.
Tạ Tông Nho mỉm cười, nhìn anh ta, nói: “Đừng gấp. Từ từ thôi, rồi sẽ có một ngày, cô ấy sẽ là của em.”
——— o ———
Năm 2019, Đài Bắc.
Tạ Chi Tề trở về nhà.
Nói là nhà, thì chi bằng nói là một căn phòng triển lãm tiêu bản.
Căn nhà không nhuốm bụi trần tựa như một căn nhà mẫu, ngoại trừ một vài món đồ nội thất cần thiết, thì không có gì cả, duy chỉ có bức tường là treo đầy các loại tiêu bản côn trùng. Trên bức tường còn lại chính là một cái tủ tài liệu thật to.
Anh ta đi tới trước tủ tài liệu, mở một ngăn tủ trong đó, lấy ra một xấp ảnh.
Đều là những tấm ảnh được chụp lén khi Trần Vận Như đang thay đồ ở trong lớp học đó.
Anh ta nhìn từng tấm một, đôi mắt vốn bình tĩnh trở nên si mê, tính chiếm hữu mãnh liệt trỗi dậy.
Anh ta đưa tay vuốt ve Trần Vận Như trong ảnh, sau đó mỉm cười.
Nếu như… những lời của Hoàng Vũ Huyên là sự thật, thì tất cả những điều này đều đã có câu trả lời.
Anh ta biết tối hôm đó ai đã giết Trần Vận Như rồi.
——— o ———
Chuông điện thoại vang lên, Hoàng Vũ Huyên vừa đi tới mở cửa, vừa hỏi: “Anh quên mang chìa khóa à?”
Cô cho là Lý Tử Duy, nhưng người đứng ở cửa, lại là một vị khách không mời mà đến.
“Bác sĩ Tạ? Làm sao anh biết…” Hoàng Vũ Huyên ngạc nhiên nhìn Tạ Chi Tề đứng ở trước mặt.
Tạ Chi Tề có chút ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi biết như vậy rất lỗ mãng, nhưng mà sau khi cô về, tôi đã luôn suy nghĩ về những gì cô nói, và càng nghĩ càng thấy không đúng, nên quyết định đi hỏi thẳng cô.” Anh ta không đợi Hoàng Vũ Huyên mời, đã tự ý bước vào nhà, “Tôi muốn xem quyển nhật ký mà cô đã đề cập tới, còn có máy Walkman.”
Tạ Chi Tề thấy sự lưỡng lự của Hoàng Vũ Huyên, thì nói: “Tôi cần thêm bằng chứng, thì mới có thể xác nhận được chuyện này có thật sự liên quan đến anh trai tôi hay không.”
Hoàng Vũ Huyên đành phải lấy cả quyển nhật ký và máy Walkman, đưa cho Tạ Chi Tề, cũng nói, “Bác sĩ Tạ, tôi biết điều này rất khó làm cho người ta tin, nhưng mà trong quyển nhật ký này có hai nét chữ khác nhau.” Cô lật tới một trang cuối cùng, “Đây là nét chữ của tôi, nhìn một cái cũng biết được là do hai người hoàn toàn khác nhau viết.”
Tạ Chi Tề mở quyển nhật ký ra, quả thực, như Hoàng Vũ Huyên đã nói, nét chữ của nửa đoạn trước khá nắn nót, nhưng nét chữ của nửa đoạn sau thì lại trở nên phóng khoáng tùy tính, nhìn một cái là biết ngay do hai người hoàn toàn khác nhau viết.
Hoặc là nên nói, hai nét chữ này, đại diện cho hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tạ Chi Tề đóng quyển nhật ký lại, nói với Hoàng Vũ Huyên: “Cô muốn gặp anh trai tôi đến vậy, có phải là bởi vì cô nghi ngờ anh ấy là hung thủ đã giết Trần Vận Như phải không?”
Hoàng Vũ Huyên do dự một chút, rồi gật đầu.
Tạ Chi Tề đột nhiên kích động đứng lên, nói: “Không thể nào! Anh trai tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai!”
Hoàng Vũ Huyên vội vàng trấn an: “Cho nên tôi mới muốn gặp mặt anh trai của anh, tôi muốn hỏi trực tiếp, xem anh ấy có liên quan gì đến cái chết của Trần Vận Như hay không.” Cô vừa mới nói xong, thì chuông điện thoại vừa vặn vang lên, cô nhìn màn hình điện thoại, là Lý Tử Duy gọi.
Cô hơi áy náy gật đầu với Tạ Chi Tề, sau đó vừa cầm điện thoại, vừa đi vào phòng ngủ trả lời.
“Anh sắp đến Đài Bắc rồi.” Lý Tử Duy nói.
Anh đã đặc biệt đi một chuyến về phía nam trở lại trường cấp ba trước kia, tìm được chủ nhiệm lớp cũ, muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Tạ Tông Nho.
“Có tra được cái gì không?” Hoàng Vũ Huyên hỏi.
“Chủ nhiệm lớp nói, sau khi Tạ Tông Nho nghỉ học, bởi vì thần kinh có vấn đề mà bị đưa vào viện điều dưỡng.”
“Là không lâu sau cái chết của Trần Vận Như, đúng không?” Hoàng Vũ Huyên nói.
“Sao em biết được?” Lý Tử Duy ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Vũ Huyên kể chuyện Tạ Chi Tề đột ngột tới thăm cho anh, còn nói: “Bác sĩ Tạ nói, sau khi anh trai của anh ta suy sụp tinh thần, thì cứ nói trong đầu mình xuất hiện một giọng nói khác, muốn anh ta đi giết người, anh ta rất sợ hãi, nên đã nhốt mình lại.”
Lý Tử Duy trầm mặc một lúc, rồi mới nói: “Chẳng lẽ, hung thủ đã giết chết Trần Vận Như năm đó là Tạ Tông Nho?”
“Trước mắt vẫn chưa có gì chắc chắn, tóm lại, sau khi anh về thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Cô nói.
“Được, anh sẽ về nhà sớm.” Lý Tử Duy nói.
Hoàng Vũ Huyên cúp điện thoại, quay lại phòng khách, hỏi Tạ Chi Tề: “Bác sĩ Tạ, anh có muốn uống một tách cà phê không?”
Trong phòng khách không có ai đáp lại.
Hoàng Vũ Huyên thấy Tạ Chi Tề đang ngồi trên ghế sô pha, đeo tai nghe, cầm máy Walkman trên tay, mắt nhắm nghiền, dường như đang nghe nhạc.
“Bác sĩ Tạ?”
Anh ta mở mắt ra.
“Anh không sao chứ?” Cô hỏi.
Cô gái trước mặt là Hoàng Vũ Huyên… Không, là Trần Vận Như!
Anh ta chớp mắt mấy cái, một đoạn ký ức mơ hồ hiện lên ——
Anh ta nhìn thấy Trần Vận Như đang đi một mình trên đường.
Trần Vận Như đang muốn băng qua đường, thì có một chiếc xe ô tô lao nhanh về phía cô.
Anh ta lao tới, ôm Trần Vận Như tránh chiếc xe, nhưng bản thân cũng vô tình ngã xuống, đập đầu.
Sau đó, anh ta dường như ngất đi…
Trần Vận Như thấy anh ta khôi phục ý thức, thì giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô, thì không khỏi nghiêng đầu, tránh ánh mắt thiêu đốt khó hiểu của anh ta.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, nhìn xung quanh, không giấu được vẻ phấn khích.
Anh ta đã quay trở lại quá khứ thành công rồi sao?
Anh ta cố kìm nén sự phấn khích, giả vờ bình tĩnh hỏi Trần Vận Như: “Đã muộn như vậy rồi, sao cậu lại đi một mình trên đường vậy?”
Trần Vận Như lắc đầu, như thể không muốn nói thêm.
“Nếu như cậu không sao, vậy thì mình đi trước.” Cô nói.
“Chờ một chút.” Anh ta ngăn cô lại, “Đã muộn như vậy rồi, cậu còn muốn đi đâu?”
“Đi tìm người nhà của mình.” Cô đành phải nói thật.
“Vậy… mình đi với cậu.” Anh ta nói.
Trần Vận Như không trả lời, mà xoay người rời đi.
Anh ta do dự mấy giây, rồi cũng lập tức đuổi theo.
Không lâu sau đó, trời bắt đầu đổ mưa to, nhưng cô mặc kệ mưa rơi, tiếp tục đội mưa tìm người nhà, anh ta chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng cô.
Nước mưa làm ướt bộ đồng phục của cô, lớp vải ướt đẫm dán chặt vào người cô, để lộ da thịt mờ ảo, anh ta nhìn một chút, rồi lại nhớ đến những tấm hình cô thay đồ kia, trong đầu dần dần có ý niệm gian ác…
Phía trước có tòa nhà bỏ hoang, anh ta dụ Trần Vận Như đi vào, rồi đẩy cô ngã.
Trần Vận Như liều mạng vùng vẫy, không muốn bỏ cuộc, dùng sức đá mạnh vào người anh ta, xoay người bò dậy, chật vật muốn chạy trốn.
Cô liều mạng chạy ra ngoài, nhưng bởi vì quá hoảng sợ, mà bước chân lảo đảo, không cẩn thận bị ngã.
Cô vội vàng bò dậy, lúc cả người run rẩy muốn tiếp tục chạy trốn, thì đột nhiên hét lên một thét chói tai ——
“Đừng mà ——”
Anh ta đuổi theo, túm lấy hai chân cô, cả người cô ngã sấp về phía trước, vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để bò về phía trước.
“Cứu mạng —— Ai tới cứu ——”
Sau ót truyền tới một trận đau nhói, tiếng cầu cứu của cô bị cắt đứt bởi tiếng mưa to.
Mưa to không ngừng rơi, không có ai nghe thấy tiếng cầu cứu của cô.
Anh ta thấy cô ngã xuống đất, máu ấm đang không ngừng chảy ra ở sau ót, cho đến khi không còn phản ứng nữa.
Cô, cuối cùng cũng phải thuộc về anh ta.
Khóe miệng của anh ta cong lên, giơ tay nâng hòn đá trong tay lên, lúc chuẩn bị tàn nhẫn đập xuống một lần nữa ——
“Bác sĩ Tạ?”
Anh ta sửng sốt.
“Bác sĩ Tạ?”
“Bác sĩ Tạ?”
Tạ Chi Tề mở mắt ra, phát hiện Hoàng Vũ Huyên đang đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ta mở to mắt, sau đó kịp phản ứng lại, vội vàng tháo tai nghe ra, ngượng ngùng nói: “Cô nói chiếc Walkman này, nghe nhạc bên trong, là có thể quay trở lại quá khứ, tôi chỉ là tò mò muốn thử một chút, kết quả…” Anh ta muốn nói lại thôi, tựa như chưa thỏa mãn.
“Kết quả?” Hoàng Vũ Huyên hỏi.
“Không ngờ bài hát này lại nghe hay đến vậy, nghe một chút liền bị cuốn hút rồi. Bài hát này tên là gì vậy?” Tạ Chi Tề cười hỏi.
“Là LAST DANCE của Ngũ Bách.”
Tạ Chi Tề trầm ngâm gật đầu một cái: “Tôi sẽ nhớ.” Anh ta đặt máy Walkman xuống, nói với Hoàng Vũ Huyên, “Xin lỗi, tôi có thể xin một cốc nước được không?”
“Tôi đang chuẩn bị pha cà phê, anh đợi một lát.” Nói xong cô liền đi vào bếp bắt đầu pha cà phê.
Tạ Chi Tề đứng dậy, vừa đi vào phòng bếp, vừa nói: “Tôi vừa mới nghĩ thông rồi, nếu như, tất cả đều đúng như những gì cô nói, vậy thì tôi nghĩ tôi đã biết rốt cuộc tại sao anh trai tôi lại biến thành một người khác rồi.”
Hoàng Vũ Huyên đang pha cà phê, lúc nghe đến câu nói cuối cùng, thì hơi sững sờ, đang định quay đầu lại, thì Tạ Chi Tề đã sải bước đi tới sau lưng của cô, lấy ống kim tiêm đã chuẩn bị sẵn ra, đâm kim vào cổ cô.
Hoàng Vũ Huyên hoàn toàn không kịp phản ứng, hai chân mềm nhũn, từ từ gục xuống trước mặt Tạ Chi Tề, rơi vào hôn mê.
Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất.
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô, anh ta đã muốn làm như vậy rồi.
Bởi vì cô quả thật trông rất giống Trần Vận Như.
Anh ta đưa tay ra định vuốt ve gương mặt của Hoàng Vũ Huyên, thì lúc này phòng khách đột nhiên truyền tới tiếng người mở cửa.
Anh ta chợt rút tay về, nhìn quanh, rồi bước nhanh trốn vào phòng ngủ.
“Anh về rồi!” Lý Tử Duy vừa vào cửa vừa gọi, nhưng không có ai đáp lại.
Anh đi vào nhà, nhìn thoáng qua thấy Hoàng Vũ Huyên nằm ở trong phòng bếp, lập tức chạy tới: “Vũ Huyên? Em sao vậy? Em không sao chứ?”
Sau lưng đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, anh lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người lao ra khỏi nhà, anh lập tức đuổi theo!
Tạ Chi Tề chạy thật nhanh ra ngoài, Lý Tử Duy đuổi theo tới cùng, cho đến khi đi vào một ngõ cụt, Tạ Chi Tề không còn đường có thể trốn thoát, lúc này Lý Tử Duy đã đuổi tới, trực tiếp làm cho anh ta ngã nhào xuống đất, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Chi Tề, thì bất giác sững sốt một chút, bật thốt kêu: “Tạ Tông Nho!”
Tạ Chi Tề bắt đầu giãy giụa, Lý Tử Duy lấy lại tinh thần, tung một cú đấm vào mặt anh ta!
“Nói, mày đã làm gì Hoàng Vũ Huyên?” Anh tra hỏi Tạ Chi Tề.
Tạ Chi Tề muốn đánh lại, nhưng bị Lý Tử Duy chặn, Lý Tử Duy lại mạnh mẽ cho anh ta thêm một đấm!
“Nói! Mày rốt cuộc đã làm gì Hoàng Vũ Huyên?!”
Lý Tử Duy vừa tức vừa giận, không ngừng tung cú đấm, Tạ Chi Tề vừa bị đánh vừa khua tay, đột nhiên vớ được một chậu bông gốm bên đường, trực tiếp đập thẳng vào đầu Lý Tử Duy.
Cơn đau dữ dội khiến cho Lý Tử Duy buộc phải buông tay ra, Tạ Chi Tề nhân cơ hội tránh thoát, lại cầm chậu bông nặng trĩu lên, một lần rồi lại một lần đập vào đầu của Lý Tử Duy.
Đến khi Lý Tử Duy không còn phản ứng nữa, Tạ Chi Tề mới đặt chậu bông nặng trĩu xuống, sau đó nhìn xung quanh.
Anh ta đã trộm máy Walkman và quyển nhật ký của Trần Vận Như, vừa nãy trong lúc đánh nhau, chúng đã rơi xuống đất.
Anh ta tìm thấy hai thứ này, nhặt lên, chuẩn bị chạy đi, thì nghe thấy phía sau có tiếng động, anh ta quay đầu lại, thì thấy nửa khuôn mặt của Lý Tử Duy đều là máu chảy từ vết thương trên đầu, đang cố gắng muốn đứng dậy.
“Đem những… thứ đó… trả lại…” Cho dù bị thương nghiêm trọng, nhưng Lý Tử Duy vẫn hung dữ trừng mắt nhìn Tạ Chi Tề.
Tạ Chi Tề cười lạnh một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Lý Tử Duy, hai tay lại giơ chậu bông nặng trĩu lên, dùng sức đập mạnh vào đầu Lý Tử Duy. Lực rất lớn, làm cho chậu bông đập Lý Tử Duy cũng vỡ vụn theo.
Lý Tử Duy cuối cùng cũng không thể nào nhúc nhích được nữa.
Tạ Chi Tề trở về nhà, không hề vội lập tức lau vết máu, cũng không hoảng hốt tìm cách chạy trốn.
Bởi vì, anh ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế sô pha trắng tinh sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, tựa như thưởng thứ bảo vật quý giá nhất trên thế giới này, mở quyển nhật ký của Trần Vận Như ra.
Có lúc, tôi cảm thấy mình là ngôi sao ảm đạm nhất trong vũ trụ này, đang liều mạng phát sáng, muốn có người phát hiện ra sự tồn tại nhỏ bé của tôi…
Nhưng mà, điều cuối cùng chờ đợi tôi, cũng chỉ có rơi xuống.
Vào khoảnh khắc rơi xuống kia, tôi biết, trên thế giới này, không có ai nhớ đến tôi…
Tôi dần dần héo mòn trong tuổi thanh xuân đầy tiếc nuối này, tôi học được cách gào khóc trên cánh đồng hoang vu mất mát.
Trong quá trình sắm vai chính mình, tôi đã vứt bỏ chính mình…
Tôi ở trong căn phòng tắt đèn nơi sâu thẳm nhất trái tim, ngâm nga bản tình ca mà chỉ có mình mới có thể ôm lấy mình…
Từng câu từng chữ, anh ta mỉm cười, đọc từng câu mà Trần Vận Như đã viết như ngâm thơ tình, như mê như say.
Sau khi đọc xong, anh ta cẩn thận đóng quyển nhật ký lại rồi đặt xuống, cầm tai nghe lên, đeo vào tai.
Tiếp đó anh ta nhắm mắt lại, mỉm cười cầm Walkman lên, nhấn nút phát.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Anh ta mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trong phòng khách ở quê nhà, điện thoại trên bàn trà đổ chuông không ngừng.
Anh ta nhận điện thoại, nghe một lúc, rồi bình tĩnh nói: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ đừng gấp, con sẽ tới xử lý.”
——— o ———
Năm 1998, Đài Nam.
Mẹ nói, em trai của anh ta đã giết chết một con mèo con, nhưng bà ấy không dám nói với người chồng tái hôn, bởi vì ông ấy vốn đã không thích đứa con chồng trước mà bà ấy mang theo.
Anh ta đi tới nhà mới mà mẹ tái hôn, thấy em trai đang ở trong phòng một mình, không bật đèn.
Anh ta ra hiệu cho mẹ rời đi trước, sau đó bước vào phòng, khóa chặt cửa lại, bước chậm rãi đến trước mặt em trai.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu vào gương mặt của anh ta, bình tĩnh nở nụ cười.
Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nói: “Anh có lời muốn nói với em.”
Cậu bé từ từ ngẩng mặt lên, hai ánh mắt giao nhau.
“Em không có sai.” Anh ta nói, “Bọn họ mới là người sai, bởi vì bọn họ sẽ mãi mãi không thể hiểu được suy nghĩ của chúng ta.”
Cặp mắt vốn nhút nhát u ám của cậu bé, từ từ sáng lên.
“Cho nên, chúng ta không cần bọn họ hiểu, ở trước mặt bọn họ, chúng ta chỉ cần tiếp tục đóng vai bộ dạng mà bọn họ muốn thấy là được, chỉ có như vậy, thì chúng ta mới có thể tiếp tục làm chuyện mình muốn làm, khiến cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, em có hiểu không?”
Cậu bé nhìn thẳng vào anh ta, sau đó, chậm rãi gật đầu một cái.
Anh ta cười nói: “Lần sau anh sẽ dẫn em đi làm tiêu bản xinh hơn, đẹp hơn, có được không?”
——— o ———
Anh ta kéo cậu bé, đi dạo trong hành lang sân trường vắng vẻ.
“Anh ơi, đã muộn thế này rồi, sao anh còn dẫn em đến trường của anh làm gì?” Cậu bé tỏ vẻ khó hiểu.
“Không phải anh đã nói, muốn dẫn em đi làm tiêu bản xinh hơn, đẹp đẽ hơn hay sao?” Anh ta nói.
Mặc dù, đó không phải là đẹp nhất.
Anh ta dẫn cậu bé tới lớp học, một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba đã sớm bị trói vào ghế, miệng bị nhét vải, không phát ra tiếng động nào được, đang liều mạng giãy giụa.
Lúc cô ấy nhìn thấy hai người, thì càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Anh ta nhìn cậu bé bên cạnh, thấy cậu bé mở to hai mắt, bị dáng vẻ sợ hãi sâu thẳm trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hấp dẫn.
Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, mỉm cười nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”
Sau đó, anh ta lấy một ống kim tiêm từ trong túi ra, chậm rãi đâm vào cần cổ trắng nõn nà mảnh mai của cô gái kia…
“Dừng lại!”
Anh ta sửng sốt một chút.
Đó là giọng nói của Tạ Tông Nho, phát ra từ trong đầu anh ta.
Nhưng anh ta nhanh chóng dùng ý chí đè giọng nói kia xuống, tiếp tục kiên định, chậm rãi, ở trước mắt phiên bản còn nhỏ của bản thân, đâm kim tiêm vào cổ Thái Vận Nhu.
——— o ———
Năm 2019, Đài Bắc.
Khi Hoàng Vũ Huyên tỉnh lại, thì đã phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Thuốc vẫn còn sót lại trong cơ thể làm cho cô phản ứng chậm, tầm mắt không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có người đi đi lại ở trước mặt.
“Tại sao tôi… lại ở đây…” Cô hỏi một cách yếu ớt.
“Cô tỉnh rồi à?” Ngô Văn Lỗi lập tức tiến tới hỏi.
Hôm đó sau khi Lý Tử Duy đuổi theo Tạ Chi Tề xông ra cửa, thì cửa nhà đã mở toang ra, hàng xóm về nhà phát hiện có gì đó không ổn, thò đầu vào nhìn quanh, thì thấy Hoàng Vũ Huyên đang bất tỉnh trên sàn phòng bếp, liền lập tức gọi cảnh sát.
Lúc cảnh sát chạy đến, Ngô Văn Lỗi cũng đúng lúc chạy tới.
Hóa ra trước đấy không lâu Lý Tử Duy đã gọi điện thoại cho ông ấy, nhưng ông ấy không trả lời, sau khi gọi lại thì cứ luôn không có ai trả lời, ông đổi sang gọi cho Hoàng Vũ Huyên, cũng không có ai trả lời. Ông ấy lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, không yên tâm, vì vậy đã vội vàng chạy tới, không ngờ Hoàng Vũ Huyên đã thật sự xảy ra chuyện.
“Đây là… bệnh viện?” Hoàng Vũ Huyên muốn ngồi dậy, nhưng đầu choáng váng một trận, lại ngã ngửa xuống giường.
Ngô Văn Lỗi nói: “Cô bị đánh thuốc mê, bất tỉnh trên sàn phòng bếp, là hàng xóm đã gọi cảnh sát, đưa cô đến bệnh viện. Cô đã hôn mê cả ngày rồi.”
“Cô Hoàng à, bây giờ cô đã tỉnh táo chưa? Có thể nói chuyện được không?” Thấy Hoàng Vũ Huyên đã tỉnh, một cảnh sát canh gác ở ngoài phòng bệnh lập tức bước vào hỏi.
Mặc dù Hoàng Vũ Huyên cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn buộc mình phải gật đầu.
“Vậy thì cô có nhớ, trước khi bị đánh thuốc mê, đã xảy ra chuyện gì không?” Viên cảnh sát hỏi.
Hoàng Vũ Huyên nhíu mày, cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ… Bác sĩ Tạ đột nhiên tới nhà tìm tôi… Sau đó tôi nhận được điện thoại của Lý Tử Duy, tiếp theo… tôi đi vào phòng bếp chuẩn bị pha cà phê…”
Cô nhớ ra rồi, là Tạ Chi Tề đánh thuốc với cô.
Nhưng, tại sao?
Lúc này cô mới phát hiện, Lý Tử Duy đâu rồi?
Cô nhìn Ngô Văn Lỗi, hỏi: “Lý Tử Duy đâu rồi? Anh ấy nói sẽ về sớm mà, anh ấy đang ở đâu?”
Ngô Văn Lỗi không trả lời, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự tiếc nuối đau thương.
Viên cảnh sát ở một bên ghi chép xong biên bản, nói: “Cô Hoàng, nếu như có thể, thì còn phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.”
“Đi đâu?” Cô hỏi.
“Nhà xác.” Viên cảnh sát nói.
Cô bước đi trong vô vọng giẫm lên sàn nhà lạnh như băng, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng nồng nặc, nhân viên bệnh viện đi cùng cô, mặt không chút biểu cảm bước đi về phía trước, tựa như đối với ranh giới giữa sự sống và cái chết, đã sớm quen thuộc.
Cô không ngừng nói với chính bản thân, không đâu, không thể nào, nhất định không phải là Lý Tử Duy… Nhưng khi bọn họ kéo thi thể của anh ra khỏi tủ đông, vén tấm vải trắng lên, thì cô cuối cùng cũng sụp đổ, hai chân không còn chút sức lực nào, quỳ sụp xuống đất, nhưng cô vẫn cố gắng gượng dậy, dùng hai tay vịn lấy khung giường sắt nơi đặt thi thể anh, muốn nhìn rõ một lần nữa.
Đây là sự thật sao?
Lý Tử Duy… thật sự đã chết rồi?
Bị Tạ Chi Tề giết chết?
Làm thế có thể?!
Cô bật khóc, cả người ngã nhào về phía cơ thể lạnh như băng kia, không ngừng lẩm bẩm: “Không phải anh đã nói sẽ không bao giờ rời xa nữa sao? Anh nói dối… Anh nói dối… Lý Tử Duy… Tại sao anh lại nói dối em…”
Tại sao, lại để cô lại một mình?
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt anh, còn anh, sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.
Ngô Văn Lỗi ở bên cạnh không đành lòng, quay đầu đi, trong mắt cũng là nước mắt.
Đột nhiên, Hoàng Vũ Huyên bật dậy, kích động nói với Ngô Văn Lỗi: “Máy Walkman, máy Walkman đâu?”
Ngô Văn Lỗi nhanh chóng hiểu ý đi tới, nhưng sau đó nói: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng mà…”
Viên cảnh sát ở bên cạnh nghe thấy hai chữ “máy Walkman”, thì lập tức tỏ vẻ cảnh giác, hỏi Hoàng Vũ Huyên: “Cô Hoàng à, có thể mời cô đến đồn cảnh sát xem camera giám sát mà chúng tôi đã trích ra không?”
Ngô Văn Lỗi nói: “Cô ấy vừa mới tỉnh lại, cảm xúc lại rất kích động, tôi muốn đợi sang ngày mai ——” nhưng Hoàng Vũ Huyên đã ngắt lời ông ấy.
“Không thành vấn đề, tôi có thể đến đồn cảnh sát ngay bây giờ.” Cô kiên định nói.
Trong video camera giám sát mà đồn cảnh sát trích ra, ngoài cảnh Tạ Chi Tề hành hung Lý Tử Duy ra, thì còn ghi lại rõ ràng cảnh trước khi chạy trốn, Tạ Chi Tề đã đặc biệt nhìn xung quanh, nhặt máy Walkman và quyển nhật ký đã rơi ở một bên lên.
Điểm nghi ngờ của cảnh sát là, tại sao Tạ Chi Tề lại vì một cái máy Walkman và một quyển nhật ký mà đánh thuốc mê Hoàng Vũ Huyên, thậm chí còn sát hại Lý Tử Duy?
Hoàng Vũ Huyên và Ngô Văn Lỗi nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói quanh co.
Sau khi hai người rời khỏi đồn cảnh sát, Hoàng Vũ Huyên im lặng không nói gì, Ngô Văn Lỗi dường như đang hỏi cô, hoặc dường như cũng đang nói với chính mình: “Tôi thật sự không thể hiểu được, tại sao Tạ Chi Tề đó lại lấy hai thứ này…”
Hoàng Vũ Huyên đột nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” Ngô Văn Lỗi hỏi.
“Tôi nghĩ, có thể là trong mấy phút ngắn ngủi anh ta nghe máy Walkman ở nhà tôi, thì đã giống như tôi, quay trở lại quá khứ…” Hoàng Vũ Huyên nói.
Rất có thể, Tạ Chi Tề cũng đã quay trở lại năm 1998.
Nếu như anh ta quay trở lại năm 1998, vậy thì có phải anh ta chính là Tạ Tông Nho không?
Có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Cô và Lý Tử Duy luôn muốn tìm ra hung thủ đã giết chết Trần Vận Như trong quá khứ, nhưng nói không chừng hung thủ hoàn toàn không tồn tại trong quá khứ, mà là đến từ tương lai, cũng chính là năm 2019 hiện tại…
Hoàng Vũ Huyên tự trách nói với Ngô Văn Lỗi: “Đều là lỗi của tôi! Nếu như tôi sớm phát hiện ra Tạ Tông Nho của quá khứ và Tạ Chi Tề của bây giờ giống nhau đến vậy, không chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp, thì Lý Tử Duy cũng sẽ không ——” Cô run rẩy, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
Ngô Văn Lỗi an ủi cô: “Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn, Tạ Chi Tề có phải thật sự quay trở lại quá khứ giống như cô hay không. Điều duy nhất mà bây giờ chúng ta có thể chắc chắn, chính là chỉ cần tìm được máy Walkman, thì cô sẽ có cách quay trở lại quá khứ, ngăn cản chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, như vậy thì tất cả đều vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Hoàng Vũ Huyên vừa lau nước mắt, vừa lắc đầu, nói: “Cho dù tôi tìm được cách để Trần Vận Như sống an toàn qua đêm hôm đó, nhưng nếu như Tạ Chi Tề thật sự có thể quay trở lại quá khứ, thì anh ta vẫn có thể tìm cơ hội ra tay với Trần Vận Như lần nữa.”
Ngô Văn Lỗi lắng nghe, cũng bắt đầu lo lắng theo.
Hoàng Vũ Huyên muốn bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Việc quan trọng nhất bây giờ, chính là phải tìm cách làm rõ Tạ Chi Tề… Không, Tạ Tông Nho rốt cuộc có liên quan gì đến cái chết của Trần Vận Như năm đó hay không.”
——— o ———
Cho dù Tạ Chi Tề chưa bao giờ tiết lộ nơi ở hiện tại của Tạ Tông Nho, nhưng Hoàng Vũ Huyên vẫn thông qua các mối quan hệ, tìm thấy viện điều dưỡng mà anh ta hiện đang ở.
“A Thoát, cảm ơn cậu.” Lần này, cô thật lòng cảm ơn, A Thoát ở đầu bên kia điện thoại có chút sững sờ, nói: “Hoàng Vũ Huyên, cô nghiêm túc nói cảm ơn tôi như vậy, tôi đúng là không quen lắm.”
Sau đó, cô đi tới viện điều dưỡng một mình, muốn gặp Tạ Tông Nho.
Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Tạ Tông Nho đi vào phòng tiếp khách, cho dù biết rõ hai anh em rất giống nhau, nhưng cô vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Quả thật quá giống nhau!
Đúng là anh em sinh đôi!
Chỉ là so với thần thái mạnh mẽ của Tạ Chi Tề, thì Tạ Tông Nho trông u ám ảm đạm, hơn nữa bởi vì uống thuốc, mà hai mắt mờ mịt, dường như không phân biệt được mình đang ở đâu.
Sau khi nhân viên bệnh viện dẫn Tạ Tông Nho ngồi xuống trước mặt cô, cô nhìn khuôn mặt giống hệt Tạ Chi Tề, kìm nén nỗi căm hận mãnh liệt, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tạ Tông Nho, anh có thể nói cho tôi biết, hai mươi năm trước, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh không?”
Không biết có phải bởi vì uống thuốc hay không, mà Tạ Tông Nho chỉ ngồi yên đó, không có phản ứng gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của cô vậy.
Hoàng Vũ Huyên kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Anh có nghe thấy câu hỏi của tôi không? Hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tông Nho vẫn nhìn cô với đôi mắt trống rỗng.
Hoàng Vũ Huyên vô thức siết chặt tay, giọng điệu cũng theo đó mà cao lên: “Tạ Chi Tề nói, lúc đó anh luôn nghe thấy giọng nói của một người khác trong đầu, không ngừng muốn anh giết người, người đó là ai? Anh ta muốn anh giết ai? Có phải là Trần Vận Như không?” Thấy Tạ Tông Nho từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, cô càng lo lắng hơn, thậm chí kích động tiến tới nắm lấy cánh tay của anh ta, lớn tiếng hỏi: “Cái chết của Trần Vận Như có liên quan gì đến anh không? Anh đừng có giả vờ không nghe nữa, mau trả lời tôi đi!”
Cả nguời Tạ Tông Nho đột nhiên run rẩy, dùng sức hất tay cô ra, lúc này nhân viên bệnh viện ở bên cạnh cũng chú ý tới giọng nói kích động của Hoàng Vũ Huyên, đi tới nói: “Cô Hoàng à, mời cô bình tĩnh, đừng làm như vậy với bệnh nhân của chúng tôi.”
Lúc này Hoàng Vũ Huyên mới nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh, đang định nói xin lỗi, thì lại nghe thấy Tạ Tông Nho lẩm bẩm: “Tôi nghe thấy…”
Tạ Tông Nho nhìn cô ấy với đôi mắt trống rỗng, nói, “Tôi có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, cũng nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, tôi thậm chí có thể cảm nhận được, tôi ở bên ngoài sẽ tiếp tục còn sống, nhưng còn tôi ở bên ngoài kia, không phải là tôi… không phải tôi… không phải tôi —— Đừng mà! Đừng mà! Dừng lại!” Anh ta tựa như nhìn thấy gì đó, đột nhiên kích động đứng dậy hét lên, hai tay vung loạn xạ.
Hoàng Vũ Huyên có chút kinh hãi, bất giác nhìn nhân viên bệnh viện ở bên cạnh, lộ ra ánh mắt cầu cứu, chỉ thấy đối phương gật đầu một cái, tỏ ý cô đừng lo lắng quá, hiển nhiên đây đã là trạng thái bình thường của Tạ Tông Nho.
“Rõ ràng tôi chính là tôi, nhưng tôi chỉ có thể ở bên trong nghe thấy một tôi khác nói chuyện, nhìn một tôi khác làm những chuyện đó, tôi thật sự muốn biết: Tại sao lại biến thành như vậy? Cái tôi kia, thật sự không phải là tôi, tôi không thể nào làm ra chuyện như vậy được, tôi không thể nào giết người, đó không phải là tôi ——” Sau khi Tạ Tông Nho gần như dùng hết sức hét một trận, thì dường như đã vắt kiệt sức lực của mình, ngã ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, bất an run rẩy, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Không phải tôi… thật sự không phải là tôi… Cái tôi đó không phải là tôi…”
Để kiểm chứng suy luận trước đó, Hoàng Vũ Huyên dè dặt hỏi: “Anh nói người đó không phải là anh, vậy thì… có phải là Tạ Chi Tề không?”
Tạ Tông Nho đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng Vũ Huyên, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Trần Vận Như?!” Anh ta thốt lên, rồi mất kiểm soát cảm xúc, anh ta muốn nhảy ra khỏi ghế, nhưng lại chật vật ngã xuống đất cùng với cái ghế, sau đó cả người run rẩy trốn trong góc tường, cuộn mình không ngừng run rẩy, “Không phải… không phải tôi giết… Là hắn… Là hắn…”
Hoàng Vũ Huyên muốn đến gần anh ta, hỏi thêm chi tiết, nhưng Tạ Tông Nho lại sững sờ nhìn cô, hét lên: “Là cô! Là cô ép tôi, là cô… là cô muốn tôi giết cô!”
Hoàng Vũ Huyên ngây người.
Lời nói của Tạ Tông Nho thật phi logic, rất có thể đơn thuần chỉ là tưởng tượng của anh ta hoặc tác dụng phụ của việc uống thuốc, nhưng ánh mắt của anh ta lại khiến cho da đầu cô tê dại.
Đêm hôm đó, người giết chết Trần Vận Như, rốt cuộc là ai?
——— o ———
Lúc cảnh sát phá cửa mà vào, thì bất ngờ phát hiện ra Tạ Chi Tề không hề chống cự, mà đang ngồi trên ghế sô pha, trên người vẫn mặc bộ quần áo dính đầy máu, đeo tai nghe, nghe máy Walkman, yên lặng ngủ say giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Mặc dù cảnh sát cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn tiếp tục cuộc bắt giữ, hai người cảnh sát một trước một sau vây lấy Tạ Chi Tề, một người trong đó đẩy anh ta một cái, gọi: “Tạ Chi Tề? Tạ Chi Tề?”
“Không… chỉ còn một bước này thôi… còn một bước này thôi…” Tạ Chi Tề nhíu mày, dường như muốn kháng lại việc tỉnh dậy.
“Tạ Chi Tề!”
Tạ Chi Tề chợt mở mắt ra, cả người đều tỉnh táo lại, khi nhìn thấy cảnh sát ở trước mặt, thì việc đầu tiên làm chính là nắm chặt máy Walkman, đứng dậy muốn co cẳng bỏ chạy, nhưng cảnh sát sau lưng anh ta đã lập tức nhào tới, khuất phục anh ta trên mặt đất, máy Walkman trên tay anh ta cũng tuột xuống.
Tạ Chi Tề vô cùng tức giận, hét lên: “Tại sao lại là bây giờ? Tại sao?! Chỉ một bước nữa thôi!”
Sau đó anh ta vùng vẫy mạnh hơn, thấy chiếc Walkman rơi xuống trước mặt mình, thì không ngừng đập trán mình vào nó.
“Chỉ còn một bước nữa thôi! Chỉ còn một bước nữa thôi!” Anh ta vừa hét lên, vừa tiếp tục đập trán vào máy Walkman, trên mặt đã chảy đầy máu.
Nếu như anh ta không thể có được cô, thì những người khác cũng đừng mơ có được!
——— o ———
Hoàng Vũ Huyên vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, nhìn thấy máy Walkman đã gần như hỏng đến không còn hình dáng nữa, thì trái tim lập tức lạnh đi.
Walkman hỏng… Vậy có phải có nghĩa là, cô sẽ không bao giờ có thể quay trở lại quá khứ nữa?
Tay cô run run cầm máy Walkman lên, nhấn nút phát, nhưng lại không có chút động tĩnh gì.
Sao lại có thể như vậy chứ? Sao lại có thể như vậy được…
Ngay vào lúc cô còn không biết nên làm gì, thì Tạ Chi Tề vừa vặn bị đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, cô lập tức lao tới, cảnh sát ở bên cạnh vội vàng ngăn cô lại.
“Tại sao mày lại làm như vậy? Mày rốt cuộc đã làm cái gì?” Cô mất kiểm soát chất vấn Tạ Chi Tề.
Tạ Chi Tề nở một nụ cười đắc ý chết tiệt, từ trên nhìn cô, hỏi ngược lại: “Cô hỏi sai vấn đề rồi. Cô nên hỏi, cô đã làm gì với Trần Vận Như chứ?”
Hoàng Vũ Huyên sững sờ, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của những gì anh ta nói.
Cô đã làm gì với Trần Vận Như?
Sau khi cô quay trở lại quá khứ, thì không phải là Trần Vận Như sao?
Chẳng lẽ Trần Vận Như đã nói điều gì đó với Tạ Chi Tề quay trở lại quá khứ sao?
“Tạ Chi Tề, mày nói rõ ràng ——”
Nhưng mà cảnh sát đã nhanh chóng đưa anh ta đi.
Hoàng Vũ Huyên nhìn bóng người anh ta rời đi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không cách nào có được câu trả lời.
Cô cầm máy Walkman, gần như tìm khắp các cửa hàng sửa chữa đồ điện gia dụng, hầu hết các bậc thầy sửa chữa chỉ liếc một cái rồi từ chối
“Cô à, đã thành như thế này rồi thì làm sao sửa được nữa? Cứ mua một cái mới thì còn nhanh hơn đấy!” Bọn họ nói.
Thậm chí có người còn khuyên cô đừng dùng loại máy Walkman này nữa, bây giờ đã không ai nghe băng từ nữa.
Hoàng Vũ Huyên không bỏ cuộc, cuối cùng tìm được một thợ sửa chữa lâu năm trong một con hẻm bình thường, ông ấy liếc nhìn máy Walkman một cái, đang định mở miệng, thì cô lập tức nói: “Tôi biết ông muốn nói cái gì, nhưng mà nó đối với tôi thật sự rất quan trọng! Xin ông, ông chủ, hãy giúp tôi sửa nó, chỉ cần sửa cho nó hoạt động là được rồi, cho dù chỉ có thể phát thời gian của một bài hát cũng được, cầu xin ông đấy…” Cuối cùng, cô lại có chút nghẹn ngào.
Cô nhất định phải quay trở lại quá khứ mới được!
Chỉ có quay trở lại quá khứ, thay đổi số phận cái chết của Trần Vận Như, thì tương lai của bọn họ mới có thể thay đổi.
Cho dù, cô và Lý Tử Duy không có cơ hội biết nhau trong tương lai đã thay đổi cũng không sao, cô chỉ cần anh sống sót.
“Ông chủ, làm ơn… Xin ông giúp tôi sửa cái máy Walkman này…”
Ông chủ nhìn cặp mắt đỏ hoe của cô, không nói gì nữa, lặng lẽ cầm lấy máy Walkman.
Hai ngày sau, cô nhận lại chiếc máy Walkman được dán đầy băng dính từ ông chú.
Cô về nhà, lấy máy Walkman ra, đeo tai nghe vào.
Trong khoảnh khắc nhấn nút phát đó, cô đã dừng động tác lại, như thể sợ tất cả những mong đợi của cô đều trở nên vô ích.
Sau đó cô lấy hết can đảm, nhấn nút phát.
Cô mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, nắm chặt hai tay, khi tiếng hát có chút biến âm truyền từ tai nghe ra, cô đã kích động đến khó mà kiềm chế, suýt rơi nước mắt.
Hãy để cho cô quay trở lại quá khứ đi! Quay trở lại năm 1998, để cho cô thay đổi tất cả những chuyện này…
Cuộn băng trong máy Walkman có một vết nứt, tiếng nhạc biến thành tạp âm, cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác cả người giống như đang lơ lửng trên không trung, không biết khi nào sẽ rơi xuống dưới.
Đột nhiên, tạp âm biến mất, tiếng hát tiếp tục vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vốn đang căng thẳng dần dần giãn ra.