Dùng bữa xong, Hạ Noãn đi vệ sinh, Giang Dẫn Xuyên và bạn anh đứng nói chuyện ở lối vào.
Có người đưa cho anh một điếu thuốc, anh nghiêng đầu châm lửa, ánh lửa chiếu rọi ngũ quan anh tăng thêm mấy phần kiêu ngạo.
Cô gái ngồi trên bàn ăn không biết từ lúc nào đã trở lại, "Em mới nhận ra tay của anh to thật đấy."
Giang Dẫn Xuyên liếc nhìn cô ta một cái, rồi tiếp tục nói chuyện với bạn mình.
"Hay thật đó, chúng ta thử đo xem."
Giang Dẫn Xuyên có vẻ không kiên nhẫn được nữa, anh giễu cợt nói, "Cô có lòng tự trọng không?"
Double killlll....
8.
Lần đầu tiên gặp trà xanh, Hạ Noãn và bạn thân tâm sự xong xuôi thì tâm tình cũng tốt lên đôi chút, lúc ra đến nơi cô trực tiếp đến ôm tay anh, "Anh đợi lâu rồi."
Mấy người bạn của anh cười đầy ý vị, "Chị dâu à, bọn em về đây, không làm phiền hai người nữa, anh Giang không về kí túc xá thì báo với thầy phụ đạo một tiếng nhé."
Về gần đến nơi, Hạ Noãn nhất định đòi anh đưa lên nhà.
"Cô gái kia là ai ạ?"
"Không quen."
"Không quen mà người ta gọi anh là anh Dẫn Xuyên?", Hạ Noãn dừng lại, bắt đầu làm trò, "Em hay cô ấy xinh hơn?"
Giang Dẫn Xuyên cười bất lực, "Em."
Vậy còn được, Hạ Noãn khịt mũi, không giấu được nụ cười, "Son môi của em có lem không?"
Anh theo bản năng cúi đầu xuống nhìn môi cô, "Không."
Hạ Noãn nhón chân hôn anh một cái, "Bây giờ thì sao?"
Hôm nay Giang Dẫn Xuyên có chút men, mắt anh mờ đi, "Không."
Hmmm, cô không muốn quan tâm đ ến anh nữa, quay người rời đi thì cánh tay bị giữ lại, Giang Dẫn Xuyên cúi đầu hôn xuống.
Anh nghiêng người về phía trước, thuận thế đẩy cô vào tường, nụ hôn mãnh liệt tựa như đã kìm chế từ rất lâu, cướp đi hơi thở của cô.
"Son đã lem chưa..."
Anh nhếch khoé môi, trầm giọng đáp, "Ừm, lem rồi.", rồi lại cúi đầu hôn tiếp.
Không biết qua bao lâu, Hạ Noãn ôm chặt lấy anh, không cho anh rời đi, Giang Dẫn Xuyên mặc cô ra sức làm loạn, "Dính người như vậy?"
"Chê em? Vậy anh báo cảnh sát, để cảnh sát bắt em đi."
Giang Dẫn Xuyên xoa đầu cô, "Sau này nhất định sẽ bắt em."
"Hôm nay anh có về không?"
"Có."
"Muộn như vậy còn về, anh còn uống r.ượu nữa."
"Em muốn làm gì?"
Hai má cô đỏ bừng, "Không có mà... Em có thể đến trường gặp anh không?"
Học viện cảnh sát không thể tùy ý ra vào, trừ phi có người đưa vào.
Giang Dẫn Xuyên cụp mắt xuống, như thể cô đã đốt cháy trái tim anh, chỉ cần anh chạm vào cô, ngọn lửa này sẽ được bùng lên, không ngừng đốt cháy lý trí của anh, và phá vỡ tuyến phòng thủ mà anh đã thiết lập cho cô.
Anh không thích cảm giác mất kiểm soát, nhưng lần nào cũng bị ngọn lửa nuốt chửng lúc nào không hay.
"Có thể."
Nhận được câu trả lời ưng ý, cô hào hứng hỏi tiếp, "Sao anh lại cao thế?"
"Là em quá thấp."
"Vợ đẹp không cao quá vai!"
Giang Dẫn Xuyên bật cười, "Ừm, vợ đẹp không cao quá vai."