Phục Hoa vào toilet rửa tay, sau đó về phòng ngủ thu dọn.
Thời tiết dạo này có hơi nóng, cho nên cô thường phải bật điều hòa. Chủ yếu là do tối hôm qua làm quá nhiều khiến cô mệt mỏi, không qua bao lâu liền ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau. Cô rời giường tới toilet rửa mặt, khi đi ra lại đụng phải Hạng Huân.
Phục Hoa không biết nên làm sao, căn bản không dám nhìn cậu. Cô né sang bên kia, bỗng Hạng Huân lại duỗi tay giúp cô lau nước trên cằm.
Phục Hoa bị doạ sợ đến lùi ra sau một bước, cơ thể bị đụng phải khung cửa. Hạng Huân cũng tiến lên theo. Bàn tay cậu nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu. Dưới con mắt hoảng loạn của Phục Hoa liền cúi đầu hôn xuống.
"Hạng Huân!" Cô sợ tới mức kêu to, duỗi tay đẩy cậu.
Hạng Huân nắm lấy hai tay cô kéo ra sau lưng, đem cả người cô ấn trong ngực mình, đầu lưỡi cạy mở hàm răng quấn lấy lưỡi cô.
Môi cậu quả thực rất mềm, đầu lưỡi có chút dày, hô hấp mang theo hơi thở nam sinh cực kỳ sạch sẽ.
Phục Hoa bị hôn đến run người, trái tim kịch liệt nhảy lên. Cô dùng sức giãy giụa vặn vẹo, nhưng vẫn trốn không thoát, nước mắt vì sợ mà không ngừng rơi xuống.
Cô thực sự quá hoảng hốt, cứ như bản thân mình đang giấu chồng cùng nam nhân khác yêu đương vụng trộm.
Âm thanh liếm mút cùng tiếng nước miếng vang lên rõ ràng bên tai. Phục Hoa cảm thấy máu nóng trong người mình đang muốn trào ra, phía dưới cũng chảy nước. Cô vừa thẹn vừa hoảng, lại lần nữa giãy giụa kêu: "Hạng Huân...... Em mau buông chị ra!"
Cậu hơi lui về sau, giọng nói mang theo chút ẩm ướt: "Ừm."
Phục Hoa dùng mu bàn tay không ngừng lau miệng, ngẩng đầu trốn tránh: "Anh em sắp về rồi."
Cậu vẫn đè cô trên ván cửa, con ngươi đen nhánh dừng lại trên mặt Phục Hoa, "Chị sẽ nói cho anh em sao?"
Lông mi Phục Hoa run rẩy liên hồi, ngay cả nhìn cũng không dám, chỉ biết cúi đầu nói: "Em tránh ra thì chị sẽ không nói."
Hạng Huân tựa như đang cười, khoé môi kéo ra độ cong nhất định.
"Chị dâu." Cậu hạ vai xuống nhìn cô, dưới mái tóc là một đôi mắt đen nhánh không rõ cảm xúc, nhưng thanh âm so với bình thường khàn hơn rất nhiều, "Vì sao không nói cho anh ấy?"
Trái tim cô run lên, hoàn toàn không biết nên đáp gì.
"Vì sao vậy?" Cậu lại hỏi.
Phục Hoa hơi hơi há miệng muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt kia, khí thế của cô hoàn toàn biến mất.
"Chị, chị phải làm cơm." Cô duỗi tay đẩy cậu, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hạng Huân, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng một mảnh.
Hạng Huân nâng tay lên để cô đi qua, cậu đi vào toilet, nhìn thấy lều trại nhỏ trên quần mình qua gương.