Ngày hôm sau Phục Hoa thức dậy rất sớm. Bởi vì Hạng Chấn còn phải đi làm, Hạng Huân chạy bộ buổi sáng, cho nên trước tiên cô muốn làm bữa sáng.
Tối hôm qua Hạng Chấn uống say đến không biết gì, buổi sáng coi như tỉnh táo hơn chút, chỉ là đầu có hơi đau.
Phục Hoa đưa thuốc cùng nước cho anh, chờ anh uống xong mới đặt bữa sáng đến trước mặt.
Hạng Chấn có điểm khác thường. Ngày thường anh rất thích nói chuyện, hôm nay lại không nói một lời nào, chỉ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm bữa sáng phát ngốc, ngay cả Hạng Huân cũng nhìn ra anh có tâm sự, liền hỏi anh sao vậy.
Hạng Chấn lắc đầu: "Không có việc gì."
Nhân lúc Phục Hoa đi vào bếp, Hạng Huân mặt vô cảm hỏi: "Anh ngoại tình ở bên ngoài hay là vay nặng lãi?"
"Nói bậy bạ gì đấy." Hạng Chấn cau mày lườm cậu.
"Vậy rốt cuộc anh gặp phải chuyện gì?" Hạng Huân uống xong sữa bò, nâng cổ tay xem đồng hồ, "Anh cod nói hay không? Không nói thì em đi đây."
Hạng Chấn do dự một hồi, sau đó phất tay: "Em đi đi."
Thời điểm liên hoan giữa trưa ngày hôm qua, Hạng Chấn nghe đồng nghiệp tiểu Vương nói nhà giám đốc Triệu mới có con, đứa trẻ được sinh ra từ ống nghiệm, Hạng Chấn nghe thấy còn cảm thấy rất hứng thú, còn hỏi tại sao.
Tiểu Vương liền nói giám đốc Triệu không sinh được con, vợ ông ấy phải chịu tội lớn, cho nên hai người họ làm thụ tinh trong ống nghiệm mới sinh hạ được một đứa bé.
Hạng Chấn nhớ tới mình cùng vợ đã nửa năm vẫn chưa có động tĩnh, người lớn trong nhà trong tối ngoài sáng bảo anh mang Phục Hoa đi bệnh viện kiểm tra, lo là thân thể Phục Hoa không tốt, không sinh được con.
Trước khi Phục Hoa kết hôn cũng đã từng đi kiểm tra sức khoẻ. Lúc đó cô mới tìm được việc làm, Hạng Chấn lại không muốn cô chịu khổ, liền bảo cô từ chức, về sau anh sẽ là người đi kiếm tiền. Lúc này cô mới hoàn toàn làm nội trợ, mỗi ngày chỉ ở nhà nấu cơm giặt quần áo cho anh.
Từ trước tới nay, lâu lâu Hạng Chấn lại phải kéo Phục Hoa lên giường, tính dục của anh rất mạnh, trừ những lúc Phục Hoa đến kỳ kinh nguyệt, thời gian còn lại hai người dường như không ngừng làm tình. Theo lý mà nói một tháng là có thể mang thai, nhưng đã qua nửa năm cô vẫn không có động tĩnh.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất có khả năng bản thân mình có vấn đề. Vì thế buổi chiều liền trộm tới bệnh viện kiểm tra chất lượng tinh trùng. Bác sĩ nói toàn những thuật ngữ chuyên ngành khiến anh nghe không hiểu, nhưng anh vẫn biết mình mắc chứng vô tinh.
Anh cảm thấy tức giận vô cùng, bắt lấy bác sĩ hỏi: "Mỗi ngày tôi đều bắn nhiều như vậy, sao có thể không có tinh trùng? Anh mẹ nó mù à? Tôi bắn nhiều như vậy cho các người kiểm tra, đó không phải tinh trùng sao?"