Trước khi Hạng Chấn lái xe về nội thành, vô tình gặp được hàng xóm, người đó hỏi còn dư chỗ không, muốn đi nhờ xe.
Thấy Hạng Chấn gật đầu, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái, Hạng Chấn nhấp môi không nói gì, vào phòng ôm Phục Hoa nói: "Ai, anh còn tưởng trên đường có thể nhìn em."
Phục Hoa cười: "Tập trung lái xe đi, về nhà rồi nhìn."
Hạng Chấn hôn cô: "Đêm nay để anh thao một chút."
Phục Hoa đỏ mặt: "Đứng đắn chút."
Mẹ Hạng nhét một đống ăn đặt vào ghế sau, khi Phục Hoa lên xe, thấy chỗ ngồi phía sau và cốp xe bị nhét đầy đồ. Hạng Huân đang mang tai nghe ngồi bên cạnh cửa sổ, thấy cô nhìn qua, cậu cũng nhìn lại.
Phục Hoa cúi đầu kéo cửa xe, ngồi bên cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần, chân cô dường như có thể cảm nhận được độ ấm trên thân thể cậu. Phục Hoa hơi dịch sang bên cạnh, không biết có phải ảo giác của cô hay không, Phục Hoa cảm thấy Hạng Huân cách cô ngày càng gần.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, nam sinh mang tai nghe đang chơi di động, Hạng Huân khoác lên khuôn mặt đứng đắn cùng làn da trắng trẻo kia, nhìn thế nào cũng là bộ dáng học sinh ngoan.
Hạng Chấn thắt dây an toàn, nhìn gương chiếu hậu: "Có phải có đồ bị rơi xuống không?"
Phục Hoa lắc đầu: "Không có."
Hạng Huân nói: "Anh và mọi người trở về thôi."
"Quá muộn rồi, anh cũng lười đến đưa em tới trường." Hạng Chấn cách gương chiếu hậu liếc cậu một cái.
Cha mẹ Hạng lại không biết nhớ tới cái gì, xách chuối qua đưa cho Hạng Huân, Hạng Huân nói không ăn, hai vợ chồng già có chút mất mát cầm trở về, Phục Hoa thấy thế có chút không đành lòng, duỗi tay nhận: "Cho ta đi."
"Được rồi, bọn con đi đây." Hạng Chấn mở cửa sổ, chào tạm biệt cha mẹ, sau đó bắt đầu khởi động xe lái ra ngoài.
Hàng xóm nói rất nhiều, dọc đường đi đều nói chuyện phiếm với Hạng Chấn, Hạng Chấn phiền nhưng lại không có cách nào biểu hiện ra ngoài, chỉ câu được câu không mà trả lời, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn, hận không thể mau chóng về nhà ôm vợ mình thân mật.
Tối hôm qua Phục Hoa ngủ không ngủ ngon, cô ngồi phía sau một lát liền chìm vào giấc ngủ, đầu lắc qua lắc lại, Hạng Huân để cô dựa lên vai mình.
Lông mi Phục Hoa hơi run run, cô bỗng nhiên tỉnh lại, làm bộ dường như không có việc gì mà ngồi dậy, tốc độ lái xe của Hạng Chấn khá nhanh, vì thế đến khúc quẹo, cô theo quán tính ngã vào lồng ngực Hạng Huân.
Cô đỡ ghế dựa muốn ngồi dậy một lần nữa, trên ngực lại xuất hiện thêm một bàn tay, Hạng Huân cách một lớp vải mỏng xoa nhẹ một phen, trong khoang xe mờ tối, cậu hôn lên môi cô.