Chầu cơm này Hạng Chấn rất không vừa lòng.
Cái gì mà canh cá ngựa, gan ngỗng, tôm hùm Paris, gà sốt rượu vang đỏ. Nghe qua có vẻ rất ngon, kết quả đồ ăn được mang lên chỉ được có mấy miếng bé tí. Anh thật sự muốn tẩn chết Hạng Huân, nhưng vẫn không đành lòng.
Cậu lấy một tháng tiền lương đi ăn một bữa cơm, anh không dám làm chuyện điên rồ như vậy.
Hay là phải nói, Hạng Huân thật sự điên rồi.
Nhưng trải nghiệm cũng không tệ lắm. Cứ mỗi lần ăn xong một món sẽ có người phục vụ bưng lên một ly champagne. Đây là lần đầu tiên Hạng Chấn uống thứ này, vị không tồi. Uống xong lại ăn một món khác, ăn xong lại uống. Chỉ là những món kia không đủ no, Hạng Huân tiếp tục gọi thêm mấy món.
Phục Hoa thừa dịp đi toilet, lén chạy tới quầy thu ngân tính tiền.
Không ngờ Hạng Huân đã sớm trả tiền rồi. Phục Hoa muốn hỏi bữa án này hết bao nhiêu tiền, nhưng cô không dám. Cô sợ mình dẫm lên tự tôn của Hạng Huân. Đến lúc trở về chỗ ngồi, Phục Hoa lặng lẽ kéo tay áo Hạng Chấn, ý bảo anh lát nữa rời khỏi đây nhớ cho Hạng Huân chút tiền tiêu vặt.
Hạng Chấn lại không chờ đến lúc đó. Anh lập tức mở ví, rút ra vài tờ tiền đặt trước mặt Hạng Huân: "Được rồi, về sau chờ mày phát đạt lại mời anh chị tiếp."
Hạng Huân gật đầu, cậu mở ví tiền, đem từng tờ tiền nhét vào ví. Hạng Chấn ngồi khá gần cậu, anh thấy tiền trong ví cậu còn nhiều hơn của mình, biểu cảm trên gương mặt Hạng Chấn liền thay đổi.
"Mẹ nó, sao mày nhiều tiền thế?"
"Kiếm." Hạng Huân cũng không ngẩng đầu lên, đóng lại ví tiền, "Cảm ơn anh."
Hạng Chấn: "......"
"Tao ăn chưa no." Hạng Chấn đen mặt, "Đi ăn tiếp đi."
"Đi đến rạp chiếu phim tư nhân đi, ở đó có đồ ăn uống." Hạng Huân đứng dậy, nhìn Phục Hoa nói, "Cũng có chỗ ngồi."
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, Phục Hoa cảm thấy, từ "Ngồi" kia cậu nhấn rất mạnh.
Hạng Chấn không chút hứng thú với mấy bộ phim kia. Bọn họ đi tới rạp chiếu phim tư nhân, tầng một là quán bar, tầng hai là nhà ăn, cuối cùng là phòng chiếu phim. Mấy người phục vụ xuyên qua một đoạn hành lang dài tiến vào, trên hành lang treo đầy các bức tranh, có chút trần trụi, có chút lộ liễu, Hạng Chấn nhìn đến trợn cả mắt.
"Cái này hoạt động hợp pháp à?" Anh nhỏ giọng hỏi Hạng Huân, "Nơi này không phải là nơi không đứng đắn gì đó chứ?"
Hạng Huân rời mắt khỏi bức tranh trên tường, nhàn nhạt nói: "Đây gọi là nghệ thuật."
Phục vụ dẫn ba người vào một phòng xem phim. Hạng Chấn đi về phía trước, nhìn căn phòng tối om, cái gì cũng không thấy rõ, trên màn hình còn đang chiếu một bộ AV. Anh túm chặt vai Hạng Huân, chỉ vào màn hình nói: "Cái này cũng là nghệ thuật?"
"Dâm giả thấy dâm." Hạng Huân bày ra vẻ mặt chính chắn, "Đó là do anh có tư tưởng xấu xa."
Hạng Chấn: "???"