Mượn Giống - Tô Mã Lệ

Chương 46: Không...... Hạng Huân......



Hạng Chấn vừa đi, Phục Hoa cũng muốn đứng dậy đi theo. Tay cô bị Hạng Huân giữ lại, cậu nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên người mình, sau đó ấn cô vào ngực.

Phục Hoa đẩy cậu: "Hạng Huân, em buông chị ra!"

Trong mắt cô ầng ầng nước, cảm xúc có chút lẫn lộn. Cô không muốn bị Hạng Huân nhìn thấy mình khóc, cũng không muốn ngồi một chỗ với cậu.

"Khóc?" Hạng Huân ghé sát vào nhìn mặt cô, ngón tay quệt đi giọt nước trên khoé mắt Phục Hoa.

Phục Hoa không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt thi nhau rơi xuống: "Hạng Huân, em thả chị đi......"

"Được. Vậy chị nói cho em biết vì sao chị lại khóc, em sẽ thả chị đi." Hạng Huân nói.

Phục Hoa sao có thể nói cho cậu, cô bực mình đáp: "Phim rất cảm động."

Hạng Huân chỉ vào hai cơ thể trên truồng đang quấn lấy nhau trên màn hình, hỏi Phục Hoa: "Chị chắc chứ?"

Phục Hoa: "......"

Cô xấu hổ duỗi tay che mắt. Hạng Huân thấy vậy cười nhẹ, cậu ôm cô rất chặt. Hai người gần đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng cười phát ra từ lồng ngực cậu, mang theo chút rung động nhẹ nhàng.

Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay cô, cười nói: "Chị thật đáng yêu."

Sống lưng Phục Hoa tê rần, gương mặt vô cớ nóng lên. Cô đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên được người ta khen đáng yêu. Mà đối phương lại là nam sinh nhỏ hơn cô tận mấy tuổi.

Cậu nắm tay cô kéo ra khỏi mặt, sau đó giữ cằm hôn Phục Hoa.

"Hạng Huân......" Cô đẩy ra không được, tay Hạng Huân cách một lớp vải mỏng xoa nắn ngực cô.

Cậu đẩy ngã Phục Hoa lên ghế đôi, đầu gối chống giữa hai chân cô. Môi mỏng ngậm lấy môi Phục Hoa, mạnh bạo mút cắn. Một tay cậu tiến vào làn váy, ngón tay thon dài du tẩu qua hai chân Phục Hoa đến vòng eo mảnh khảnh. Hạng Huân xốc nội y trên người cô lên, khẽ khảy đầu vú.

Cô run rẩy kháng cự, "Hạng...... Huân......"

"Ừm." Cậu hôn dọc theo cổ cô đi xuống, cách một lớp vải liếm lên núm vú cương cứng. Đầu lưỡi cuốn lấy hạt đậu vào khoang miệng, hàm răng nhẹ nhàng day cắn.

"A......" Phục Hoa cong eo, "Hạng Huân......"

Phục Hoa bị liếm đến xương cốt tê rần, hạ thể trào ra một dòng nước nóng. Cô kẹo chặt hai chân, nhưng nam sinh đã sớm đặt đầu gối vào giữa hai chân cô. Cậu phát hiện ý đồ của Phục Hoa liền duỗi tay thăm dò quần lót.

Phục Hoa thấp giọng kêu một tiếng, ngón tay Hạng Huân đã tìm được.


Dâm thủy ướt dầm dề dính đầy tay.

Cậu lại hôn lên môi côi, dùng ngón tay đầy dâm thủy quấy đảo hoa môi. Phục Hoa nhỏ giọng rên rỉ, giọng nói nức nở như đang khóc: "Không...... Hạng Huân...... Không cần......"

Âm đế bị hai ngón tay ác ý bóp lấy, dâm thủy càng lúc càng nhiều. Phục Hoa vặn vẹo giãy giụa một hồi, đột nhiên hét lên một tiếng, cô nằm dưới tay cậu cao trào.

Bụng nhỏ không ngừng co giật, Phục Hoa há miệng thở dốc.

Hạng Huân cởi dây kéo quần, dương vật to lớn nhảy ra đánh lên âm hộ. Cậu nắm quy đầu nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa, mãi đến khi toàn bộ thứ đồ của mình dính đầy dịch thể, Hạng Huân mới kéo hai đùi cô quấn lên eo mình, chậm rãi cắm vào bên trong.

Phục Hoa cắn tay không muốn rên, xoang mũi lại không tự chủ được mà phát ra tiếng hừ hừ.

Dương vật quá lớn, cô bị cắm đến mơ hồ. Phục Hoa chịu không nổi hét lên: "Hạng Huân......"

Hạng Huân thay cô cởi váy dài và nội y, cậu người hôn lên ngực Phục Hoa, hô hấp thô nặng, hô hấp nóng đến bỏng người.

Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt cậu. Phục Hoa nhìn thấy đôi mắt Hạng Huân đang bị lấp kín tình dục, môi mỏng sáng lấp lánh, đầu lưỡi đỏ bừng, sau khi ăn xong nhũ thịt lại quay về gặm môi cô.

"Chị dâu."

Cậu rất phấn khởi, dù là cắm vào cơ thể cô hay là hôn cô, Hạng Huân đều cảm thấy sung sướng không thôi.

Cậu đâm vào thật mạnh, ngay khi Phục Hoa ngửa cổ run rẩy, Hạng Huân ngậm lấy vành tai cô, "Chị có nhớ em không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.