Rèm cửa không kéo, ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, chiếu lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường.
Nửa người trên của Phục Hoa nằm trên ga giường, mông cô ưỡn cao, đón nhận va chạm mạnh mẽ từ sau. Tay trái Hạng Huân nắn bóp mông cô, tay phải đè lại tay Phục Hoa, đâm mạnh dương vật vào cơ thể đối phương.
Tiếng vang bạch bạch kết hợp với tiếng phụ nữ rên rỉ vang lên khắp phòng.
"Hạng Huân......" Phục Hoa bị làm đến chịu không nổi, cô chôn mình trong ga giường khóc lóc, "Quá...... Sâu......"
Hạng Huân rút một phần dương vật ra ngoài, sau đó lại cắm thật mạnh vào. Cậu thở dốc cắn lên xương quai xanh Phục Hoa, giọng nói khàn đặc: "Do chị cắn quá chặt."
Khi nói chuyện, bụng dưới không chút ngơi nghỉ thọc vào rút ra, đến tận khi cơ thể Phục Hoa không kiềm chế được mà hét lên một tiếng, sau đó cao trào.
Ga giường bị tưới ướt đẫm, Hạng Huân ôm cô đến phòng tắm tắm rửa. Đợi đến khi thay ga giường xong xuôi mới ôm Phục Hoa nằm xuống.
Hạng Chấn không gọi được cho Phục Hoa, Hạng Huân nhìn thấy anh gọi tới lập tức ấn từ chối. Hạng Chấn biết đó là cậu, trực tiếp gửi ghi âm qua WeChat: "Mẹ mày, bác sĩ nói trong vòng ba tháng không được làm tình, có phải mày đang giấu tao làm tình đúng không?"
Hạng Huân chỉ đơn giản đáp một câu: 【Anh có thể nhịn được à?】
Hạng Chấn: 【ĐM cả nhà (gia) mày nữa!】
Hạng Huân: 【Ông (gia) em đã 80 tuổi rồi, anh tha cho ông đi. 】
Hạng Chấn: 【...... Má nó! Vợ tao đâu?】
Hạng Huân: 【Ngủ rồi.】
Cậu gửi cho Hạng Chấn một bức ảnh Phục Hoa đang nằm trong lòng Hạng Huân, hai tay cô ôm chặt cổ cậu, dáng vẻ rất ỷ lại.
Hạng Chấn nhìn đến đỏ mắt.
Nhưng anh không làm được gì, chỉ có thể cắn răng đáp lại Hạng Huân đánh chữ: 【Mày kiềm chế chút cho tao.】
Hạng Huân trả lời rất ngắn gọn: 【Em tự biết.】
Hạng Chấn nhìn cơ thể trần trụi của Phục Hoa trong tấm ảnh, trên làn da trắng nõn tinh tế của cô bị phủ kín bởi dấu hôn, trong lòng anh thầm mắng: Mày biết cái rắm.
Hạng Chấn vốn nghĩ qua hai ngày là có thể về nhà, nào biết ông chủ còn muốn ở lại Thượng Hải chơi mấy ngày cùng bạn bè. Ông chủ thấy anh nói chuyện thú vị, vì thế đi tới đâu cũng mang anh theo. Hạng Chấn nhớ vợ đến phát điên, dẫu có du sơn ngoạn thuỷ cũng không có tinh thần. Nhưng vì ở trước mặt lãnh đạo, anh không dám thể hiện quá rõ ràng, vì thế suốt đường đi anh đều banh mặt, kết quả lãnh đạo càng thêm vừa lòng, nói anh nhìn rất kiên định, còn quyết định tăng tiền lương cho anh. Vì sức ép của đồng tiền, Hạng Chấn đành phải nhịn.
Chỉ là anh cũng không ngờ kế hoạch hai ngày mà anh nghĩ bỗng chốc biến thành chín ngày.