Môi Phục Hoa đã bị hôn đến mức sưng lên, lúc này mới Hạng Huân mới chịu thả cô.
Cô đẩy cậu đi tắm rửa, lúc ra đến phòng bếp mới thấy bếp đã được Hạng Chấn tắt giúp. Anh đang ôm con ngồi trên sô pha, hai mắt nhìn cô chằm chằm, cả khuôn mặt ai oán như oán phụ.
"......"
Phục Hoa chỉ vào bếp: "Em... Đi nấu cơm."
"Có phải nó uống sữa của em rồi không?" Hạng Chấn hỏi.
"Không có!" Phục Hoa xấu hổ muốn chết.
"Vậy sao mặt em đỏ như vậy?" Hạng Chấn hỏi xong, nhìn môi cô sưng đỏ mới nhận ra, "Em cho nó......"
"Không có!" Phục Hoa đỏ mặt đi vào bếp.
Chưa được bao lâu, Hạng Chấn lại ôm con tiến vào, ghen tuông hỏi: "Hạng Huân tặng nhẫn cho em à?"
Phục Hoa rất ít khi đeo nhẫn làm việc nhà, một là không tiện, hai là sợ mình làm dơ.
Hôm nay cô vào bếp không đến mười phút mà cúi đầu nhìn ngón áp út không dưới năm lần. Hạng Chấn nhìn theo mắt cô mới chú ý tới, trên tay cô có một chiếc nhẫn mới, nhìn qua còn đẹp hơn so với cái của anh mua.
Sao có thể không ăn dấm chứ.
Vợ mình mà lại đeo nhẫn của em trai mình đưa!
Mẹ nó, tên Hạng Huân chó này! Không ngờ cậu cũng biết tặng đồ lấy lòng phụ nữ!
Hạng Chấn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, lại chửi thầm trong lòng: Mẹ nó, thậm chí còn biết lấy lòng đàn ông nữa!
Phục Hoa gật đầu, thấy Hạng Chấn xị mặt, cô khẽ nói: "Lát nữa em rửa sạch tay sẽ tháo ra."
"Tháo ra làm gì?" Trong lòng Hạng Chấn bấy giờ mới thoải mái hơn chút, anh bày ra dáng vẻ rộng lượng, "Em đeo đi, khá đẹp."
Cô nhóc trong ngực anh giơ tay muốn Phục Hoa ôm, Phục Hoa cúi người hôn lên trán cô nhóc: "Mẹ đi nấu cơm, con chơi với ba một lát nhé."
Hạng Chấn đem mặt thò lại gần, Phục Hoa đã xoay người xắt rau. Hạng Chấn nắm lấy chân cô bé đá nhẹ lên vai Phục Hoa, chờ khi Phục Hoa xoay người, anh liền đưa mặt lại gần: "Có phải em đã quên mình còn có một em bé khác ở đây không?"
Phục Hoa có chút buồn cười, cô tiến lại gần muốn hôn lên mặt anh. Hạng Chấn lại bất ngờ quay đầu, nụ hôn của Phục Hoa cũng vì vậy mà đáp trên môi anh.