Hạng Huân liếm môi, quay đầu lại hỏi Hạng Chấn: "Không phải anh không thích uống sữa à?"
"Ai nói? Gần đây tao thấy thích được không?" Hạng Chấn cầm bình sữa đi về hướng tủ lạnh.
Hạng Huân "À" một cái.
Hạng Chấn vừa đi tới cửa bỗng phản ứng lại: "Mày nói gì?!"
Hạng Huân nhướng mày: "Ăn thêm hạt óc chó đi?"
"Mẹ mày!" Hạng Chấn bực, bước hai ba bước cầm bình sữa đến tủ lạnh, anh xoay người cởi quần áo.
Hạng Huân ôm Phục Hoa tới bàn ăn: "Chị ấy còn chưa ăn cơm."
Hạng Chấn chửi thề: "Còn cần mày nhắc chắc!"
Ăn xong một bữa cơm mà người đã tuôn ra đầy mồ hôi, Hạng Chấn đi tới phòng tắm tắm rửa lại một lần, trên bàn cơm chỉ còn lại Phục Hoa và Hạng Huân.
Hạng Huân ngồi bên cạnh Phục Hoa, cậu gắp đồ ăn cho cô ăn, còn đút sữa đã được hâm nóng cho cô uống.
Chờ Phục Hoa ăn no, Hạng Chấn cũng đã tắm xong. Hạng Huân ôm Phục Hoa đi vào toilet, để lại cho Hạng Chấn một câu: "Anh rửa bát đi."
Bình thường Hạng Chấn vẫn là người rửa bát, nhưng khi Hạng Huân nói ra câu này, cả người Hạng Chấn cứ thấy khó chịu, đặc biệt là khi tên chó kia còn đang ôm vợ mình!
Nếu không phải nghĩ đến việc cậu ra nước ngoài tận một năm, Hạng Chấn nhất định sẽ cướp cô về.
Anh hì hục rửa bát, mà Hạng Huân thì hì hục tắm cùng cô.
Phục Hoa có chút thẹn thùng, che ngực nói: "Chị tự tắm."
"Vậy chị tắm giúp em đi." Hạng Huân cởi quần áo, dương vật đang cương cứng cũng vì vậy mà nhảy ra.
Đôi mắt Phục Hoa như bị bỏng, cô đỏ mặt xoay người, hai tay phun sữa tắm bôi lên người mình, Hạng Huân vẫn đứng bất động ung dung nhìn cô.