Muôn Hoa Tàn Phai Biết Nơi Về

Chương 1-2



Editor: Lé-Chan

Ba năm sau, Vệ Viễn Hi 10 tuổi, Ninh Tử Mạch cũng 10 tuổi.

Đều 10 tuổi như nhau, nhưng lại cách biệt một trời. Cung nữ trong cung đều nói, lời của thế tử cộng lại hết trong một năm cũng không bằng lời thái tử nói trong một đêm.

"Tử Mạch, Tử Mạch." Vệ Viễn Hi bưng một mâm thiên tằng tô chạy về cung thái tử, "Nè, cho ngươi ăn."

"Không phải lúc này ngươi hẳn là đang luyện võ?" Ninh Tử Mạch rất buồn bực.

"Đang luyện võ, nhưng mà cái này để lâu không ngon." Vệ Viễn Hi nắm tay phải của y, nghiêng đầu chớp mắt, "Ngươi ăn đi, bên trong có hoa quế mật, còn có chi ma lạp!"

Chỉ là một dĩa thiên tằng tô mà thôi, phân phó cho cung nữ đem qua là được, tội gì phải mạo hiểm giữa trời trưa nắng chạy tới? Ninh Tử Mạch đang định vạch trần hắn, nhưng chưa gì hết thì một miếng thiên tằng tô đã được đút thẳng vào miệng.

"Tử Mạch, Tử Mạch." Vệ Viễn Hi nhìn y, vui mừng, "Nếu không thì ta nói với phụ hoàng, cho ngươi cùng luyện võ với ta, như vậy chúng ta có thể sáng sớm cùng nhau học bài, buổi chiều cùng nhau luyện võ, buổi tối cùng chơi với nhau, ha, vậy thì cả ngày đều có thể ở bên nhau!"

"Thôi." Ninh Tử Mạch lắc đầu, "Ta không luyện võ."

"Tử Mạch..." Vệ Viễn Hi không cam lòng.

"Ta thật sự không luyện võ." Ninh Tử Mạch vẫn lắc đầu, lấy một miếng điểm tâm đút vào miệng Vệ Viễn Hi, "Một mình ngươi luyện được rồi."

"Ngô, cũng được." Vệ Viễn Hi suy nghĩ một chút, vỗ ngực một cái, "Vậy sau này ta sẽ bảo vệ ngươi!"

"Được." Ninh Tử Mạch rất nghiêm túc gật đầu.

Vệ Viễn Hi ngây ngô cười, cọ mặt Ninh Tử Mạch, ngồi xuống bên y cùng nhau ăn điểm tâm.

Điểm tâm còn chưa ăn xong, chỉ thấy một thái giám đầu đầy mồ hôi từ ngoài cửa chạy vào, vừa há mồm là kể khổ: "Ai yêu thái tử gia của ta, ngài tại sao không nói tiếng nào đã về? Hoàng sư phụ không tìm được ngài, giờ đang tức giận." 

"Cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Viễn Hi trong nháy mắt trắng bệch, thôi xong, mình chỉ là muốn quay về nhìn Tử Mạch một cái thôi mà, đâu cố ý gây ra chuyện, xong đời là cái chắc!

Hoàng sư phụ tên thật là Hoàng Sơn, là hiệp khách nổi danh trên giang hồ, ra tay cứu người, thái độ làm người cũng rất trượng nghĩa, bởi vậy rất được hoàng thượng coi trọng. Người này cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình hơi bạo lực, mặc kệ là thái tử hay bình dân, cũng đều cho no đòn hết.

Quả nhiên đêm đó, Vệ Viễn Hi được thái giám đỡ về, sau đó lập tức chui vào trong chăn, ai dám tới gần đều bị mắng chửi.

Ninh Tử Mạch thở dài, phất tay bảo tất cả các thái giám cung nữ lui xuống, còn mình thì cầm thuốc mỡ leo lên giường một cách an toàn, nhẹ nhàng kéo chăn hắn..

"Bôi thuốc." Ninh Tử Mạch nhẹ giọng nói.

"Hức, lão đầu xấu xa! Đau chết ta!" Vệ Viễn Hi căm giận, lát sau không nghe thấy tiếng đáp, ngẩng đầu nhìn thì thấy Ninh Tử Mạch đang áy náy cắn môi dưới.

"Không phải, ta không có trách ngươi!" Vệ Viễn Hi nóng nảy, chống người đứng lên, cái mông vì thế lại hứng chịu một trận đau đớn, đành phải rầu rĩ nằm sấp lại.

"Ta bôi thuốc cho ngươi." Ninh Tử Mạch rất bướng bỉnh.

"Ừ ừ ừ." Vệ Viễn Hi gật đầu, để cho Ninh Tử Mạch bôi thuốc cho mình.

Thuốc mỡ lạnh lẽo vừa được bôi lên người, đau đớn mới nãy cũng khá hơn vài phần, Vệ Viễn Hi nghiêng đầu nhìn y: "Tử Mạch, ngươi đừng khóc, là tự ta ham chơi, không phải lỗi của ngươi."

"Ừ." Ninh Tử Mạch lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ, "Sao lại xuống tay ác quá, sưng đến mức này."

"Không sao, sưng thì sưng." Vệ Viễn Hi khụt khịt cái mũi, "Tốt nhất là mông có thể lớn hơn một chút! Không phải nãi nãi (bà nội) thường thích cho phụ hoàng mấy người mông lớn sao?"

"Đồ ngu." Ninh Tử Mạch dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Tử Mạch, Tử Mạch." Vệ Viễn Hi cầm lấy tay Ninh Tử Mạch, "Ngươi xem, ta bị thương rồi. Đêm nay đừng quay về hậu viện, ngủ chung với ta nha?"

"Không được, sẽ phá hư quy củ, ta làm sao có thể ngủ trên giường của Thái tử." Ninh Tử Mạch cự tuyệt.

"Quy củ gì chứ!" Vệ Viễn Hi bất mãn, "Không sao đâu, ngủ nơi nào cũng như nhau mà."

"Không được!" Ninh Tử Mạch cự tuyệt lần hai.

"Hừ!" Viễn Viễn Hi hờn, "Bổn thái tử ra lệnh cho ngươi!"

"..." Ninh Tử Mạch bất đắc dĩ.

Nửa đêm, Vệ Viễn Hi chống cằm, chảy nước miếng nhìn Ninh Tử Mạch nằm bên cạnh mình, sao đẹp dữ vậy nè, hay là hôn trộm một cái?

Cái môi chu chu còn chưa đụng tới mặt, Ninh Tử Mạch trong miệng lầm bầm rồi trở mình, cánh tay phải vung lên, chính xác không sai một ly đánh vào cái mông vẫn còn đang trọng thương.

"Tê..." Vệ Viễn Hi cắn răng hút khí, nước mắt xém chút nữa chảy ra, cũng không dám hôn nữa, im lặng nằm xuống giường, tràn ngập ai oán mà ngủ.

Ánh trăng nhàn nhạt rải vào phòng, trên long sàn nạm vàng khảm ngọc, tiểu thế tử mười tuổi mắt phượng hơi hé hé, cười như một tiểu hồ ly.

...

Lão thái hậu rất thích Ninh Tử Mạch, ngày thường đều gọi y vào cung của bà chơi.

"Nếu không ghét bỏ một bà già hay lải nhải như ta, con hãy đến đây chơi nhiều một chút." Ninh Tử Mạch nhu thuận an tĩnh, lão thái hậu càng nhìn càng thích.

Ninh Tử Mạch cười tủm tỉm, gọi một tiếng hoàng nãi nãi* ngọt ngào còn hơn mứt quả.

*hoàng nãi nãi: nãi nãi là bà nội, là mẹ vua nên thêm chữ "hoàng" vào.

Trong phòng, bà cháu hai người nói chuyện đến hài lòng, bỗng dưng cửa phòng được mở, có một cái đầu len lén đút vào.

"Hi nhi, vào đi con." Thái hậu vẫy tay, vui vẻ gọi hắn.

"Nãi nãi." Vệ Viễn Hi không chút ý tứ, gãi gãi đầu chạy vào.

"Đi chơi ở đâu mà bẩn như con khỉ con thế này?" Lão thái hậu lắc đầu cười.

"Đi luyện võ ạ." Vệ Viễn Hi trong miệng trả lời thái hậu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy mong đợi nhìn Ninh Tử Mạch.

"Canh giờ không còn sớm, nãi nãi cũng phải đến phật đường niệm kinh." Lão thái hậu được cung nữ đỡ lên, "Hai con khỉ nhỏ các con, cũng nên sớm trở về."

Vệ Viễn Hi cười thật tươi, xoay người lôi kéo Ninh Tử Mạch chạy ra ngoài. Ninh Tử Mạch cự hắn, cùng cung nữ đỡ lão thái hậu đến phật đường rồi mới ly khai.

"Tử Mạch, Tử Mạch, đi thôi, ta dẫn người đi xem cái này!" Vệ Viễn Hi kéo tay áo Ninh Tử Mạch rồi chạy.

"Đi đâu?" Ninh Tử Mạch hiếu kỳ.

"Đi thì biết." Vệ Viễn Hi kéo y một đường chạy đến Vĩnh Ngọc Điện của Vệ Viễn Ngọc.

Đi vào thì thấy một người đang quỳ, còn Vệ Viễn Ngọc thì đang bị thị vệ đặt trên ghế dài gào khóc thảm thiết, hắn đang bị ăn đòn, Ca phi một bên quỳ trên mặt đất, tiếng cầu tình từ lâu đã khàn hẳn.

"Hi, sao các con đến đây?" Vệ Côn ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn Vệ Viễn Hi và Ninh Tử Mạch.

"Đi ngang qua, thuận đường vào đây." Vệ Viễn Hi lôi Ninh Tử Mạch đứng qua hai bên trái phải của Vệ Côn, nhỏ giọng hỏi, "Phụ hoàng, đại ca làm sao vậy?"

Còn tăng thêm âm điệu, hiển nhiên là cố ý.

"Vật không thành khí.*" Không hỏi còn tốt, chứ vừa hỏi, Vệ Côn tức giận đến sắc mặt tái xanh.

Chuyện là một người hầu trong cung không cẩn thận thả bay con vẹt của nó, chỉ thế thôi mà đã bị đánh cho đến chết, người Vệ gia từ xưa đều theo tổ huấn nhân đức ái dân, làm sao có thể có con cháu bạo lực như thế này được.

*vật không thành khí: nôm na là người không thể trở nên tốt đẹp.

"Phụ hoàng, đừng nóng giận." Vệ Viễn Hi một bên giúp Vệ Côn thuận khí, một bên dương dương đắc ý nhìn lén Vệ Viễn Ngọc.

Vệ Viễn Ngọc đã được nuông chiều từ bé, lớn lên không công mập như con heo, làm sao có thể chịu được cực hình như thế này, từ đòn roi thứ mười trở đi, nước mắt nước mũi đã từ lâu chảy xuống nhề nhệ, đến cả khí lực cầu xin tha thứ cũng không có.

"Hoàng thượng." Ca phi đau lòng sắp ngất, quỳ trên đất dập đầu như đảo tỏi, nếu Ngọc nhi có mệnh hệ gì, mình cũng không thể nào sống được.

Dù sao cũng là phụ tử liên tâm, Vệ Côn dù rất tức giận nhưng cũng không định thật sự đánh chết, thấy dạy dỗ đủ rồi, liền ra lệnh cho thị vệ ngừng tay, bế Vệ Viễn Ngọc qua chỗ khác.

Ca phi trong phòng cũng không dám tiếp tục cầu tình, sau khi tạ ân liền muốn tìm một cách gì đó, hay là tìm một ít thảo dược trong phòng có thể trị thương.

"Ca phi." Vệ Côn từ trên ghế đứng lên, "Cùng trẫm đến ngự thư phòng, bàn về chuyện nàng nên dạy đứa con trai này như thế nào!"

"Dạ." Ca phi âm thầm kêu khổ, ngẩng đầu nhìn mọi người, lại đúng lúc bắt gặp phải ánh nhìn của hoàng hậu.

"Muội muội đừng quá buồn lòng, bệ hạ chỉ mong vọng tử thành long*." Hoàng hậu ôn nhu thoải mái, quả thật có phong thái của mẫu nghi thiên hạ.

*vọng tử thành long: nôm na là con cái nên người.

"Cảm tạ tỷ tỷ có ý tốt." Ca phi mắt lạnh nhìn nàng, hai chữ "ý tốt" được nhấn thật mạnh, suýt chút nữa cắn nát luôn cả răng.

Chờ mọi người đi rồi, Vệ Viễn Hi túm lấy Ninh Tử Mạch, "Chúng ta cũng về đi."

"Tại sao dẫn ta tới xem chuyện này?" Ninh Tử Mạch cau mày.

".... Nó trước đây khi dễ ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi hết giận." Vệ Viễn Hi lôi kéo tay y.

"Sau này không được như vậy." Ninh Tử Mạch cự hắn, nghiêm túc nói, "Ta không thích."

"Ừ, sau này không đi nữa." Vệ Viễn Hi trái lại gật đầu, thật ra mình cũng không thích.

Vệ Viễn Ngọc là một tên rất khốn nạn, nhưng mà sau khi nó khi dễ Tử Mạch, mình cũng đi khi dễ nó lại hơn mười phần. 

Nhưng thực chất cũng không ghét nó tới mức đó, ngược lại có chút đồng tình, mẫu phi không được sung ái, thành ra chính bản thân nó cũng không sung sướng. Người trong cung biểu hiện thì cung kính, thật ra sau lưng cái gì cũng nói được, kỳ thật rất đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.