Mặc dù Vệ Viễn Hi lòng như lửa đốt, nhưng bản thân không phải hôn quân, đành phải chịu đựng ở lại cung để giải quyết mọi chuyện cho thoả đáng.
Ngày ấy đăng cơ đại điển, cả kinh thành ồn áo với người đi người lại, đèn cung đình tám góc hắt ánh sáng vàng kim lên mái ngói, tạo sự uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời.
Hoàng Trạch lúc đầu còn thấy mới mê nhưng sau lại thấy đau đầu. Thế nên mới dẫn tới cảnh chui vô phòng bếp trộm trái cây, một bên hưởng thụ một bên suy nghĩ, làm Hoàng đế thật đúng là khổ sai, kim mão đính ngọc trên đầu Vệ Viễn Hi nặng ước chừng vài cân, còn phải đội suốt một ngày một đêm, chỉ mới nghĩ tới thôi mà đã thấy cái cổ nó mỏi.
Bất quá sau hôm nay, ngài sẽ thực hiện được lời hứa của mình, chính là quay về gặp lại Tiểu Mạch.
Nghĩ tới đây, Hoàng Trạch cười cười, nhắm mắt lại phơi nắng.
Dù có nói thế nào, nhưng hai người yêu nhau gặp lại vẫn là chuyện tốt. Nay Viễn Hi lên làm Hoàng đế, cản trở giữa hai người sẽ ít hơn.
Đăng cơ đại điển là cơ hội cho các sứ thân các nước thân cận qua mời gọi, còn có đại biểu nhân dân cầm tấu sớ dài ba thước công tụng, Vệ Viễn Hi vất vả lắm mới đợi được đại điển kết thúc. Trở lại tâm cung ngay cả nước trà cũng không có tâm tư để uống liền trực tiếp thay một bộ thường phục.
"Này, ngài đã không nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm, sao không nghỉ ngơi một lúc?" Hoàng Trạch hỏi.
"Ta nhìn rất thảm sao?" Vệ Viễn Hi chỉa chỉa hai con mắt của mình.
"... Không đến nỗi." Hoàng Trạch khó khăn nuốt nước miếng, "Này thì... ngài bình tĩnh một chút, không biết sao ta thấy mắt ngài nó xanh xanh?"
Lời còn chưa nói hết, Vệ Viễn Hi đã từ bên trong nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Trạch ở phía sau theo sát nút, thuận tiện trong lòng cảm thái, Hoàng đế mà làm như ăn trộm ấy.
Đợi hai người chạy đến núi Vân Vụ, sắc trời đã có chút chuyển màu, Vệ Viễn Hi trong lòng tràn đầy vui mừng đẩy cửa viện ra, lại thấy trong viện có một bóng đen đang ngồi.
"Lưu Phong còn ở đây?" Hoàng Trạch thấy có chút ngoài ý muốn, "Không phải nói về thăm sư phụ sao, chưa gì hết đã quay lại rồi?"
"Sư phụ ta muốn đi Hải Nam với sư nương, ta ở lại cũng không có chuyện gì làm."
Giang Lưu Phong nhìn Vệ Viễn Hi, có chút muốn nói rồi lại thôi.
Vệ Viễn Hi trong lòng toàn là Ninh Tử Mạch, cũng không để ý đến thần sắc bất thường của hắn, trực tiếp lao vào phòng.
Phòng trúc nhỏ sạch sẽ, bên trong được sắp xếp chỉnh tề, trên bàn có một phong thư, nét chữ phiêu dật quá mức quen thuộc, ngoài trừ người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, sẽ không còn ai có khả năng viết ra.
Đại não trong nháy mắt như bị chìm vào nước, không muốn suy nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
"Hôm qua lúc trở về, trên đường nhỏ gặp phải bọn họ." Giang Lưu Phong cũng vào theo, có chút áy náy nhìn Vệ Viễn Hi, "Vốn định bắt họ về, nhưng không ngờ lão Dương rất giỏi công phu, ta lại không dám làm hai người họ bị thương, thành ra..."
"Ngươi nói Dương thúc biết công phu?" Hoàng Trạch khiếp sợ há to mồm, giỏi đến mức gặp Giang Lưu Phong mà vẫn trốn thoát được, chẳng phải võ công rất lợi hại sao?
Vệ Viễn Hi ổn định thân thể đang run bần bật, tay chuyển đến chiếc bàn.
Trên bức thư thật mỏng chỉ có vài lời, nhưng đủ cho tim đau như cắt, sắc mặt biến trắng.
"Viễn Hi." Hoàng Trạch có chút khổ tâm nhìn hắn.
"Y đi trên đường nào?!" Vệ Viễn Hi ghìm lấy Giang Lưu Phong, có chút không khống chế được rống giận, "Nói cho ta biết, ta đi tìm. Coi như phải phái toàn bộ ngự lâm quân, ta sẽ mang y về!!"
"Ngài bình tĩnh một chút." Hoàng Trạch rất sợ hắn dưới cơn nóng giận sẽ làm chuyện cực đoan, "Tiểu Mạch nhất định la có lý do riêng, trước hết đừng có gấp mà."
"Ta làm sao không nóng nảy cho được!" Trong mắt Vệ Viễn Hi tràn đầy tơ máu.
Nguyên nhân gì cũng không có, lý do gì cũng không có, chỉ nói rằng mình hãy trân trọng, còn nói, nếu còn duyên, một ngày nào đó sẽ gặp lại.
Gắn bó làm bạn hơn mười năm, hiểu nhau mến nhau, mình thấy y bệnh nặng như thế nhưng vẫn không bỏ rơi y, nhưng sao y lại đành lòng ly khai?
"Tiểu Mạch làm thế nhất định có nguyên nhân." Hoàng Trạch thử suy đoán lý do, "Thì... Y bị nhốt ở trong cung hơn mười năm, không chừng có tâm sự không thể nói ra. Nói chung dù có như thế nào, tâm ý của Tiểu Mạch dành cho ngài không thể nào là giả. Ngài phải tin y một lần, dành cho y một chút thời gian, được không?"
"Lỡ như y không trở lại nữa?" Vệ Viễn Hi hoảng hốt nói.
"Sẽ không sẽ không, nếu thật sự muốn chạy, y sẽ không nói bốn chữ ngày khác tái kiến." Hoàng Trạch đem thư đặt lên bàn, "Tính Tiểu Mạch ngài cũng đâu phải không biết. Y đến bây giờ vẫn chưa làm chuyện nào mà không có lý do của nó.
Ngài ngàn vạn lần không nên xúc động, được không?"
Vệ Viễn Hi nhìn bao bùa bình an bên hông mình, lòng đau như bị xe ngựa nghiền qua, nó theo mình ra chiến trường hai năm, màu sắc vốn là đỏ son nhưng đã bị máu thấm vào chuyển sang màu đen. Dù có thế, nó vẫn không rơi mất. Lúc lên ngôi, vẫn đeo nó bên hông, xem như là có người đó bên cạnh.
Rốt cuộc có bao nhiêu thương y, ngay cả mình cũng không rõ, vốn tưởng rằng sau khi trở về có thể ở bên nhau suốt đời, ai biết trong lúc khinh suất đã để y rời đi.
Là vì sao? Ngay cả gặp lại ngươi cũng không cho?
Hoàng Trạch còn muốn nói chuyện thì bị Giang Lưu Phong ngăn lại và dẫn ra khỏi phòng.
"Ta hẳn nên ngăn cản bọn họ." Giang Lưu Phong còn có chút tự trách.
"Ta không trách ngươi." Hoàng Trạch miễn cưỡng cười cười, "Ta chỉ là có chút lo lắng cho Viễn Hi."
"Có một chuyện ta phải nói." Giọng của Giang Lưu Phong đè xuống mức thấp nhất.
"Gì cơ?" Hoàng Trạch sửng sốt.
Giang Lưu Phong lấy tay chấm vào ly trà, viến một hàng chữ lên bàn đá trong viện.
Hoàng Trạch trợn to hai mắt, "Tiểu Mạch biết võ công?"
"Ta vốn là có thể ngăn cản lão Dương, không ngờ y cũng ra tay." Giang Lưu Phong nhíu mày, "Đang đánh y còn cầu ta, đừng nói việc này cho Thái tử."
Hoàng Trạch cảm thấy bản thân có chút hoảng loạn, Tiểu Mạch biết võ công?
Cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, y đã học vào lúc nào?
Trong thiên cung có rất nhiều cơ sở ngầm, y tuyệt đối không có cơ hội, vậy chỉ có thể là buổi tối... Liên tưởng đến chuyện ma quái trong cung, Hoàng Trạch tỉnh ngộ, trách không được y làm cung Thái tử thành một nơi không thể qua lại, nhất định phải vào hậu viện, gần khu vực săn bắn của triều đại trước của nước láng giềng, cỏ hoang mọc thành bụi thêm vào những lời đồn ma quỷ, tuyệt đối sẽ không có người dám đến.
"Y cư nhiên giấu diếm chúng ta nhiều năm như vậy." Hoàng Trạch trong một thời gian ngắn không có khả năng chịu đựng nhiều thông tin như vậy, cái người mình xem như đệ đệ, rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật?"
Trong phòng, Vệ Viễn Hi vẫn nhìn chằm chằm vào bức thư, đã gần như cả ngày rồi.
Thời điểm hoàng hôn, Hoàng Trạch lo lắng hắn xảy ra chuyện, tính vào xem, thì Vệ Viễn Hi lại đi ra.
"Viễn Hi." Hoàng Trạch khẩn trương nhìn hắn.
"Ta không sao." Vệ Viễn Hi nhìn qua có chút cụt hứng, "Ngươi nói đúng, y tất có lý do của y. Ta sẽ đợi, một năm, mười năm, ngay cả cả đời ta cũng sẽ đợi, một ngày nào đó sẽ đợi được y trở về."
Hoàng Trạch không biết nên khuyên hắn như thế nào.
"Ta còn phải cảm ơn ngươi và Giang thiếu hiệp, hai năm qua đã thay ta chiếu cố Tiểu Mạch." Vệ Viễn Hi miễn cưỡng cười cười, "Nếu sau này có chuyện cần ta giúp một tay, cứ nói, đừng ngại."
Hoàng Trạch thần tình rất phức tạp, nhìn hắn một mình bước ra khỏi tiểu viện.
Mấy ngày sau, đại thần trong cung đều buồn bực, Hoàng đế mới đăng cơ sao không chịu thượng triều gì hết cà?
"Hoàng huynh ngài không sao chứ?" Vệ Viễn Khặc chỉ nghĩ hắn quá mệt mỏi, lúc dùng cơm còn cố ý đưa cho hắn một thang thuốc đại bổ.
"Ta không sao." Vệ Viễn Hi nhắm mắt lại, mày đều dính vào một chỗ.
Hoàng Trạch ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ của hắn, ngực nhịn không được nổi lửa.
Vào tối, đang lúc nghỉ ngơi, Vệ Viễn Hi vẫn ngây ngô nhìn bao bùa bình an, Hoàng Trạch rốt cục nhịn không được nữa, lôi kéo hung hăng đấm hắn một quyền.
"Họ Vệ kia, lão tử mặc kệ ngươi là Hoàng đế, dù có là Ngọc hoàng Đại đế thì vẫn là đệ đệ ta! Ngươi nhìn ngươi đi, bây giờ là có ra thể thống gì hay không? Không chết không sống không để ý chuyện thiên hạ, nếu đến tai bách tính, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu truyền đến tai Tiểu Mạch, y có dễ chịu hay không?"
Vệ Viễn Hi lau vết máu ở khoé miệng, có chút giật mình nhìn hắn.
"Ngươi cứ như thế này, dù Tiểu Mạch có trở về, ngươi cũng không còn xứng với y nữa!!" Hoàng Trạch hung hăng đạp bàn một cước, xoay người ra khỏi cửa.
Dùng khinh công phóng ra khỏi hoàng cung, bay một đường đến cửa, chưa gì hết đã đụng phải một người.
"Bộ gặp quỷ hả? Sao lại chạy nhanh như vậy?" Giang Lưu Phong dở khóc dở cười tiếp được y.
"Ta vừa mắng vào mặt Hoàng đế." Hoàng Trạch vỗ ngực một cái, "Quá đã."
"Nhục mạ Hoàng đế sẽ bị chém đầu." Giang Lưu Phong nhíu mày, im lặng ba giây rồi ôm Hoàng Trạch về phòng.
"Ngươi làm gì thế?" Hoàng Trạch hoảng sợ.
"Trước khi ngươi bị chém đầu, chúng ta có chuyện nên làm." Giang Lưu Phong đáp như đúng rồi, đá văng cửa phòng xong còn ném người ta lên giường.
"Ngươi, khốn nạn!! Đừng cởi y phục của ta... Ta sẽ tức giận, sẽ tức giận thật đấy!"
"..."
Mà lúc này ở trong hoàng cung, Vệ Viễn Hi mở một cái hộp, cẩn thận bỏ bùa bình an vào đó, trân trọng cất nó vào nơi sâu nhất trong ngăn tủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, vị Đế vương còn trẻ thượng triều, sự chán chường tuyệt vọng của trước đây đã biến mất, thay vào đó là khí phách nhà Đế vương.
Triều thần hô ba tiếng vạn tuế, Vệ Vệ Viễn Khặc gãi cằm cảm thán, xem ra thang thuốc đại bổ dùng rất được, nếu biết thế thì mình đã nên đưa nó sớm cho nhị ca rồi.
Mà trong sách sử, các loại ghi chép về Vệ Viễn Hi, cũng từ ngày này chính thức bắt đầu.
Dẹp hoạ ngoại xâm, diệt trừ gian thần, giảm thuế má, tu sửa thuỷ lợi, chấn hưng khoa cử, Tân Đế đăng cơ chưa đến ba năm, nhưng lại khiến cho bách tính phải tán thưởng, có một vị Vạn Tuế Gia như thế, thiên hạ thật là có phúc.
Cựu thần trong triều cũng rất vui mừng, chỉ là có một việc, dù có làm thế nào bọn họ vẫn không có cách nào tiếp thu.
Nay đã hai mươi mấy, Vạn Tuế Gia vẫn như cũ không hề đề cập đến việc chọn phi. Có lúc ép gấp, long diện sẽ giận dữ, làm cho mấy vị đại thần không ai dám mở miệng.
"Ba điều bất hiếu, trong đó không sinh con là tội lớn nhất." Ngày thứ ba, một cựu thần lắc đầu thở dài.
Phu nhân tóc trắng xoá đứng bên cạnh không hiểu cho lắm, mình sinh cho ông ta bốn đứa con, cũng coi như là bất hiếu?
"Hoàng huynh -" Vệ Viễn Khặc giới thiệu hai cô gái tiến cung cho hắn, "Tiểu thư nhà Hoàng thừa tướng năm nay vừa lúc mười sáu tuổi --"
"Sao tới ngươi cũng nói mấy chuyện này?" Vệ Viễn Hi ném tấu sớ trong tay xuống, có chút nhức đầu cắt đứt lời hắn.
"Cứ khăng khăng không chịu đón dâu, không phải chứ.... Trong lòng huynh có người rồi?" Vệ Viễn Khặc thử thăm dò hỏi.
Vệ Viễn Hi không nói chuyện, im lặng tức là đồng ý.
"Vậy cưới đi." Vệ Viễn Khặc vỗ bàn, "Cho dù xuất thân không giàu sang, nhưng ít nhất vẫn có thể làm phi tần, cũng đáng giá cho ngài mà."
Vệ Viễn Hi cười khổ, đừng nói là cưới vào cung, hiện tại nhìn thấy y một cái, đã là hy vọng xa vời không thể với tới.
Ba năm nay một mực âm thầm điều tra nghe ngóng, thiên hạ đều biết Thế tử Ninh vương đã chết, mình chỉ có thể phái người đi tìm lão Dương, nghĩ rằng chủ tớ hai người hẳn sẽ ở chung một chỗ, ai biết cư nhiên vẫn bật vô âm tín.
Làm Hoàng đế mệt như vậy, ngay cả một người để tâm sự cũng không có, mệt mỏi cả ngày rồi trở lại tẩm cung, chỉ có một mình ngọn đèn mờ nhạt chờ đợi.
Không biết nên sống cuộc sống này bằng cách nào, huống chi mình vẫn còn trẻ.
Thật muốn giống như Hoàng Trạch đi khắp nơi đông tây nam bắc, không phải là ước ao, thật ra tâm đã sớm mệt mỏi, chỉ là nếu không còn làm Hoàng đế, mình còn có thể làm gì nữa đây?
"Tam đệ, nếu có một ngày không thấy ta nữa, ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho ngươi." Vệ Viễn Hi uể oải nói.
Vệ Viễn Khặc hoảng sợ, tự dưng khi không lại nói vậy?
Cách ngày lâm triều, có vài vị đại thần liên tiếp xin tấu, khẩn cầu bệ hạ chấp thuận tuyển tú nữ khắp nơi tiến cung.
"Hoàng thượng, trong ba điều bất hiếu, không sinh con là tội nặng nhất." Đế sư đức cao trọng vọng quỳ gối, dập đầu cầu xin.
Vệ Viễn Hi bị phiền không chịu nổi, liền phất tay bãi triều.
Ngồi trong thư phòng uống ly trà lạnh, nhưng trong ngực vẫn nôn nóng.
Mình là Hoàng đế, từ cổ chí kim, có Hoàng đế nào không sinh con nối dõi?
Nhưng lời thề với người trong ngực vẫn còn văng vẳng bên tai, mình làm sao có thể phụ y?
"Khởi bẩm Hoàng thượng --"
"Không gặp!" Vệ Viễn Hi nổi giận, "Nói cho vị cựu thần này, trẫm muốn thanh tĩnh một chút!"
"Là Cố thiếu uý ạ." Thái giám thận trọng nói.
"Hắn đã trở về?" Vệ Viễn Hi trong lòng có chút vui vẻ, Cố Vô Ảnh là ám vệ trong cung, ba năm nay thay mình đi tìm lão Dương, lần này hắn tự mình gấp gáp trở về, có khi nào đã xảy ra chuyện lớn?
"Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng." Cố Vô Ảnh sau khi vào còn chưa kịp quỳ xuống, đã được Vệ Viễn Hi lôi dậy.
"Cái gì?" Vệ Viễn Hi có chút hoài nghi lỗ tai của mình, "Ngươi... lập lại lần nữa."
"Thuộc hạ tìm được Dương quản gia." Cố Vô Ảnh lập lại một lần.
"Ngươi có chắc là không nhìn lầm, có đúng là lão?" Vệ Viễn Hi vội vàng nói.
"Trước đây, thuộc hạ có từng nhìn thấy Dương quản gia trong cung, xác định không nhìn lầm." Cố Vô Ảnh rất khẳng định, "Ngay Phượng Tường Huyền, cách kinh thành chưa đến một tháng đi bộ, nếu là hoàng bảo mã, chạy suốt ngày đêm thì hai mươi ngày sẽ đến."
Phượng Tường Huyền, Phượng Tường Huyền, nhìn cái chấm nho nhỏ trên bản đồ, Vệ Viễn Hi hận không thể lập tức bay qua.
Vệ Viễn Khặc đang ngủ thì đột nhiên trong phủ báo có thái giám tổng quản trong cung đến, nói là Vạn Tuế Gia có việc gấp cần triệu kiến. Còn tưởng là đại sự gì, không ngờ Vệ Viễn Hi muốn xuất cung, nên việc trong triều tạm giao cho mình phụ trách.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Viễn Hi thay một bộ thường phục, trấn an cựu thần trong triều xong, thuận lợi ra cung.
Trong trạm dịch đều là hoàng bảo mã với tốc độ tuyệt hảo, Vệ Viễn Hi vẫn quyết tâm như cũ, cơ hồ không dừng lại ngay cả ngủ cũng không, cuối cùng vào mười bảy ngày sau, cũng đến được Phượng Tường Huyền.
Thị trấn không lớn, Vệ Viễn Hi chiếu theo Cố Vô Ảnh miêu tả, rất nhanh liền tìm được một đình viện ở thành Đông, phòng ngói màu xám tro lấp ló trong núi rừng, thoạt nhìn có vẻ là một nơi thanh tĩnh.
Ngồi ở tiệm trà đối diện, chầu chực một ngày một đêm, Vệ Viễn Hi rốt cuộc thấy được lão Dương xuất hiện, vốn lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng nghĩ rằng nếu mình đột nhiên xuất hiện sẽ doạ đối phương chạy mất, vì thế không thể làm gì khác hơn là đợi đến khuya, rồi lặng lẽ lẻn vào viện.
Đình viện rất nhỏ, Vệ Viễn Hi quan sát trái phải một chút, vừa định chuẩn bị mở cửa vào nhà, đột nhiên chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng xé gió.
Theo bản năng nghiêng người, Vệ Viễn Hi không có xuất thủ, người phía sau cũng nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.
"Thái tử điện hạ?" Lão Dương sửng sốt.
"Tiểu Mạch đâu?" Thấy bị lão phát hiện, Vệ Viễn Hi cũng không đoái hoài mà mở miệng hỏi.
Vệ Viễn Hi trong lòng giật nảy, sau đó đơn giản đi vào phòng.
Lão Dương đứng trong viện thở dài, chạy lại ngăn cản.
Nhưng vẫn không thể cản lại được.
Cánh cửa được đẩy ra trong nháy mắt, ngực Vệ Viễn Hi cuối cùng cũng yên tâm.
Mùi thuốc và vị huân hương quen thuộc, trừ y ra, còn ai vào đây?
Chậm rãi đi đến bên giường, nương theo ánh sáng nhìn người trong chăn, Vệ Viễn Hi đưa ngón tay ra, run rẩy lướt lên gò má của y.
Gương mặt này, con người này, năm năm, hơn một ngàn ngày không gặp mặt, nhưng thuỷ chung vẫn không quên mất.
Ninh Tử Mạch mở mắt mờ mịt nhìn, đợi sau khi thấy rõ người trước mắt là ai, cả người đều sửng sốt.
"Ngươi sao lại nỡ bỏ đi?" Giọng Vệ Viễn Hi khàn khàn, vốn có chuẩn bị một bụng câu nói, nhưng tất đều bị ngăn lại ở yết hầu không thể nói nên lời.
Ninh Tử Mạch rơi nước mắt, còn chưa kịp mở miệng thì bỗng dưng trong miệng lại ập tới một mùi tanh, vì thế ghé vào giường ho khan một trận.
"Tiểu Mạch!!" Nhìn vết máu tung tíe trên mặt đất, Vệ Viễn Hi hồn phi phách tán, vội vàng rót chén nước cho y.
Lão Dương nghe được động tĩnh cũng vội vào nhà, sau khi đốt nến liền cầm viên thuốc để trên bàn cho Ninh Tử Mạch ăn vào, sau đó điểm huyệt ngủ của y.
"Y rốt cuộc là làm sao?" Tâm Vệ Viễn Hi loạn như ma, mới vừa rồi không thấy rõ, hiện tại nương theo ngọn đèn mới phát hiện được, cả người Ninh Tử Mạch đều gầy đi một vòng, da thì tái nhợt như thể sắp trong suốt.
"Thế tử trúng độc." Lão Dương thở dài, "
;Từ lúc bắt đầu tiến cung, ngài đã bắt đầu trúng độc."
"Ý gì?" Đại não của Vệ Viễn Hi có chút trống rỗng.
Lão Dương dẫn hắn ra khỏi phòng ngủ, ở trong tiểu viện tinh tế kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nhờ thế mà Vệ Viễn Hi cuối cùng cũng biết được, đến tột cùng là do nguyên nhân gì, mà chủ tớ hai người đi không từ giã.