Trên xe ngựa không thích hợp cho rất nhiều việc chỉ có thể làm trong buồng, đôi vợ chồng trẻ rõ ràng đều đ ộng tình đành chỉ quấn lấy nhau trong chốc lát rồi lưu luyến buông nhau ra, hiển nhiên ngồi nghiêm chỉnh trong một không gian hạn chế sẽ phù hợp hơn cho hai người họ.
“Đây là phong thư gởi Ngọc Lan, nàng bớt chút thời giờ đi giao cho cô ta nhé.” Lục Trạm móc trong ngực ra một phong thư đưa cho Minh Cẩm.
Vì để Minh Cẩm mau chóng hòa nhập vào cuộc sống ở Đông Viên, loại chuyện này luôn giao cho nàng làm.
Huống chi Lục Trạm cũng không quen giao tiếp với phụ nữ ngoại trừ một người trước mắt.
“Được...!Là thư của Tiểu thiếu gia phủ tướng quân?” Minh Cẩm nhận lấy, ngập ngừng suy đoán.
Có thể biết chỗ Ngọc Lan sinh sống, và còn có thể giao phó Lục Trạm chuyển thư, ngoại trừ chị của Ngọc Lan thì không còn ai khác.
“Đúng vậy.” Lục Trạm gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng mân mê sợi tóc Minh Cẩm, “Trên xe còn một hộp quà, cũng gởi cho cô ta.”
Minh Cẩm gật đầu, nghĩ tới phong thư này từ đâu mà đến, không khỏi nhíu mày.
“Bọn họ lại muốn chàng làm gì?” Minh Cẩm nhịn không được hỏi dò.
Hiển nhiên hôm nay Lục Trạm lại đi đến phủ tướng quân, mà chỉ cần đi đến đó thì nhất định không có chuyện tốt, gần như lần nào cũng mang đến đủ loại phiền toái cho Lục Trạm.
Tuy Lục Trạm luôn che giấu, Minh Cẩm vẫn có thể phát hiện trên người chàng thỉnh thoảng nhiều thêm một vết sẹo.
“Không có gì.”
Lục Trạm lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia ủ dột.
Thông thường Lục Trạm rất hiếm khi có biểu cảm như vậy, cho dù là nhiệm vụ nguy hiểm đến tánh mạng thì chàng ta đều cười hì hì lơ qua, hôm nay chuyện này thật không bình thường.
“Không thể cự tuyệt sao?” Minh Cẩm bất an nhỏm dậy.
“Trên thực tế,” Lục Trạm thong thả ung dung nói, “Ta đã cự tuyệt.”
“Hả?” Minh Cẩm mở to mắt rồi thở phào nhẹ nhõm, cười ôm cánh tay chồng, “Vậy tốt rồi.”
Lục Trạm không nói nữa, nhẹ nhàng khảy lọn tóc rũ trên vai Minh Cẩm, trầm tư.
Nếu không phải yêu cầu lần này của Tướng quân quá mức vớ vẩn, hắn cũng không có khả năng cự tuyệt.
Tướng quân hy vọng hắn đi tra xét Triệu Quân Nghiên đang hô mưa gọi gió ở Phù Dung hiên, hơn nữa còn muốn tìm ra thế lực nào đang chống lưng cho ả ta.
Hắn nói rõ ràng với Tướng quân một chuyện mà hắn đã cố ý quên đi bấy lâu nay, hắn chẳng qua là một gã thô kệch chỉ biết đánh đánh giết giết, không thèm quan tâm đ ến những tính kế lung tung rối loạn trong triều.
Nếu Tướng quân hy vọng hắn có thể dựa vào mưu trí để điều tra được điều gì từ Triệu Quân Nghiên, vậy thì Tướng quân thật sự phải thất vọng.
Loại nhiệm vụ này vốn không nên giao cho một quân nhân như hắn, những kẻ ăn chơi trác táng mỗi ngày đi ủng hộ Phù Dung hiên, ngay cả Tiểu thiếu gia phủ tướng quân cũng góp mặt không ít lần, bất cứ người nào đều thích hợp với nhiệm vụ này hơn so với hắn.
Gương mặt Lục Trạm hiện lên một tia cười lạnh, hắn nhớ tới những chuyện mình đã trải qua năm xưa, hắn có thể dẫn đầu một đám người không sợ chết công thành đoạt đất, nhưng lại không có cách nào đối phó với những văn nhân gian trá giảo hoạt.
“Em không thích chàng cười như vậy.” Minh Cẩm vuốt v e mặt Lục Trạm, lo lắng nhìn chàng.
“Không có việc gì đâu.” Lục Trạm cầm tay Minh Cẩm, chậm rãi x0a nắn.
Khi hai người về tới Đông Viên thì trời đã tối sầm.
Xa phu kia hỗ trợ dỡ xuống đồ đạc rồi đánh xe rời đi.
Mời vào wattpad thăm nhà bà còm.
Minh Cẩm và Lục Trạm đi đến nhà chị cả đón bé con.
Lục Phi không gặp Minh Cẩm cả ngày, vừa nhìn thấy mẹ rốt cuộc trở về lập tức bò lại chui vào vòng tay Minh Cẩm.
Đến nhà đúng lúc chị cả nấu cơm tối, Minh Cẩm giao con cho Lục Trạm, rửa sạch tay qua hỗ trợ.
“Vừa vặn có cà tím,” Chị cả cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm hỏi, “Lần trước ở nhà muội ăn món cà tím muội làm thế nào mà ngon hơn ta nấu nhiều?”
“À,” Minh Cẩm gật đầu, cười giải thích, “Thật ra cách làm không khác gì Đại tỷ đâu ạ, chỉ là muội không sử dụng dao thuần thục nên dùng tay xé ra, vì thế cà tím dễ dàng mềm và thấm gia vị hơn.”
“Hóa ra là vậy.” Chị cả suy nghĩ một chút, bừng tỉnh gật đầu.
Hai người phân công hợp tác, Minh Cẩm ở bên cạnh trợ thủ, nhờ vậy mà chị cả làm đầu bếp chính nấu nhanh hơn rất nhiều.
Ở nhà chị cả ăn cơm xong, còn chưa kịp dọn bàn thì thấy Diệp Tử lấp ló ngoài cửa.
“Sao muội tới đây?” Chị cả vội đón em gái vào nhà.
“Đến thăm Đại tỷ,” Diệp Tử thấy Minh Cẩm cũng có mặt, gật đầu mỉm cười chào.
Lúc này Minh Cẩm đã ôm nhóc con đang bực bội vào lòng.
Vẻ bất mãn trên gương mặt nhỏ của Lục Phi vẫn chưa tan biến, nhóc dán chặt vào người mẹ, mặc kệ ai nựng nịu đều phớt lờ, chỉ túm lấy vạt áo Minh Cẩm phát ra tiếng gừ gừ như con thú nhỏ đang giận dữ.
Diệp Tử vào nhà nói với chị cả vài câu, sau đó quay sang cười với Minh Cẩm: “Muội đang định ghé nhà Nhị tẩu, ai ngờ gặp luôn Nhị tẩu ở đây.”
“Đồ thêu muội muốn vẫn chưa làm xong.” Minh Cẩm cũng cười, “Chẳng phải muội nói tháng sau mới cần?”
“Không phải vụ này,” Diệp Tử xua tay, ngượng ngùng hô to, “Chẳng lẽ muội tới tìm Nhị tẩu chỉ vì muốn nhờ Nhị tẩu giúp đỡ?”
“Muội cũng tự biết mình rồi đấy!” Chị cả nhân cơ hội gõ Diệp Tử, “Hiện tại Nhị tẩu của muội cũng có một đống lớn công việc cần làm, còn phải tranh thủ lo lắng chuyện Đông Viên, muội không thể giao mấy thứ lung tung nhờ Nhị tẩu hoài.”
Chị rất hài lòng khi Minh Cẩm trợ giúp cư dân Đông Viên.
Chị cứ nghĩ Minh Cẩm chỉ là một cô nương tốt tri thư đạt lý, ai ngờ nàng còn có thể chia sẻ những lo lắng của Lục Trạm, thậm chí ý tưởng còn nhiều và tiến xa hơn Lục Trạm, thay vì chỉ quanh quẩn trong gian bếp như những phụ nữ bình thường.
Bản thân chị cũng không giống những phụ nữ khác, tuy chị chưa bao giờ nói gì nhưng trong lòng cũng không hy vọng em dâu nhà mình là một cô nàng xuẩn ngốc.
Ban đầu chị còn lo lắng phải trợ giúp Minh Cẩm thế nào để cư dân Đông Viên luôn bài ngoại có thể tiếp nhận một người ngoài, hiện giờ nan đề này đã được Minh Cẩm tự mình giải quyết.
Chị cũng mừng cho Lục Trạm tự đáy lòng, gặp ai cũng khen Minh Cẩm vài câu làm Minh Cẩm ngượng quá không dám chạy lại nhà chị lộ mặt.
Diệp Tử càng đỏ mặt hơn, ậm ừ nói không nên lời.
“Không sao đâu ạ,” Minh Cẩm vội đính chính, “Ngày thường muội cũng rất thích thêu may, Diệp Tử có thể thích đồ muội làm, muội vui còn không kịp đấy!”
Diệp Tử càng thêm ngượng ngùng, vội móc ra một phong thơ từ trong ngực đưa cho Minh Cẩm: “Muội tới để giao thư cho Nhị tẩu, đây là Lý tỷ tỷ làm việc ở Phó gia mang đến ngày hôm qua.”
Minh Cẩm hơi kinh ngạc tiếp nhận phong thư, cúi đầu nhìn kỹ thấy trên phong bì là chữ viết của Minh Thụy.
Nhưng nếu Minh Thụy có việc thì sao không trực tiếp sai người đưa thư tới Đông Viên mà phải thông qua Lý thị truyền tin, không phải quá phiền toái hay sao?
Minh Cẩm ngẫm nghĩ một chút tức khắc hiểu ra, đây nhất định là Tề thị phân phó Minh Thụy viết giùm, không tiện để cho người khác biết mới lén đưa tới.
Tuy trong lòng nàng thắc mắc vô cùng nhưng cũng biết nơi này không phải chỗ đọc thư riêng, nhét phong thư vào tay áo nhìn Diệp Tử ngồi xổm bên cạnh mình trêu chọc Tiểu Phi.
Diệp Tử thò tay định nựng má Lục Phi, bị Lục Phi tay mắt lanh lẹ đẩy ra, Minh Cẩm nén cười hỏi Diệp Tử: “Trong nhà ổn chứ? Cha mẹ khỏe không?”
Cho dù hiện giờ nàng không qua lại với Lục gia nhiều, nhưng thấy người Lục gia cũng nên hỏi thăm vài câu.
“Cha mẹ đều khỏe, chỉ là trong nhà không ổn chút nào.” Diệp Tử mặt ủ mày ê kể cho Minh Cẩm, “Mấy ngày nay Tiểu Xuyên khóc nháo suốt ngày lẫn đêm, muội và mẹ thay phiên chăm sóc cũng chịu không nổi bị giày vò kiểu vậy.”
Tiểu Xuyên là nhi tử Lục Đại tẩu mới sinh.
Khi vừa chào đời trông rất yếu ớt, Lục lão nương sợ không lớn nổi, bảo là lấy cái tên xấu chút cho dễ nuôi.
Lục Đại tẩu lại nói con trai của mình trời sinh cao quý không thể lấy tên khó nghe, mãi đến khi đứa bé chưa đến một tuổi mà cứ bệnh èo oặt, chị ta mới hoảng sợ đặt tên Tiểu Xuyên, hy vọng có thể nuôi đứa nhỏ bình an xuyên suốt.
Đứa nhỏ này khóc nháo không phải một ngày hai ngày, chỉ khổ cho già trẻ Lục gia đều bị giày vò không được yên giấc.
“Đại tẩu đâu?” Minh Cẩm thắc mắc, thể theo tính cách của Lục Đại tẩu, chắc chắn chị ta không có khả năng xuống ruộng làm việc, vì sao không ở bên người đứa nhỏ chăm sóc?
“Đại tẩu,” Diệp Tử khịt mũi nặng nề hừ một tiếng, “ở trong nhà không làm bất cứ việc gì, bảo rằng khi sinh con bị tổn thương thân thể phải cẩn thận điều dưỡng.
Thế mà sáng sớm nào cũng chạy qua nhà người khác tán chuyện với đám tam cô lục bà, mãi đến khi trời tối mới về ăn cơm.”
Minh Cẩm trầm mặc, chính mình không thể chen chân vào đề tài này, bất luận là hùa theo Diệp Tử nói Lục Đại tẩu không đúng, hoặc là ngược lại giúp bênh vực Lục Đại tẩu vài câu, nàng đều không chiếm được tiếng tốt gì.
Chị cả hơi hé miệng định nói gì đó nhưng chỉ thở dài, vẫn chưa nói ra lời.
“Đứa bé sao cứ khóc nháo không ngừng, có phải chỗ nào không thoải mái?” Minh Cẩm không muốn bầu không khí trở nên tẻ ngắt, tìm đề tài khác, “Nếu không vào kinh tìm đại phu kiểm tra xem sao?”
“Không phải.” Diệp Tử ấp a ấp úng, hồi lâu mới nhỏ giọng tiết lộ, “Thằng bé khóc rất to, không hề giống trẻ con bị bệnh chút nào.
Nhưng mẹ và muội đều nhận ra, đứa nhỏ này hình như có vấn đề...”
“Chỗ nào không đúng?” Minh Cẩm kỳ quái nhìn hai chị em sắc mặt không được tốt.
“Có vẻ hơi ngu si,” Diệp Tử nhíu mày.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn,” Minh Cẩm buồn cười nhìn Diệp Tử, giơ tay vỗ vỗ nhóc con đang uốn éo muốn bò ra, “Con nít mới bao lớn, học thích ứng chậm một chút cũng đâu có gì.”
“Không phải,” Diệp Tử vội lắc đầu, chỉ vào Lục Phi đang cố gắng vặn vẹo trong lòng Minh Cẩm, “Nhìn Tiểu Phi là nhận ra ngay, ánh mắt này, động tác này, đều trông rất linh hoạt, đôi mắt tựa như biết nói.
Trong khi muội thấy Tiểu Xuyên cứ si khờ thế nào ấy, suốt cả ngày đôi mắt chẳng chuyển động, nhìn ai cũng ngốc lăng.”
Minh Cẩm nghe Diệp Tử khen con trai nhà mình, trong lòng hớn hở vô cùng, thầm nghĩ: Đấy phải xem là ai sinh ra chứ lị, Lục Đại tẩu sao có thể sinh được đứa bé thông minh lanh lợi như Lục Phi, cho nên mới nói, gien di truyền là vấn đề lớn.
Lục Phi dường như cũng biết cô út đang khen mình, vặn vẹo càng thêm hăng say, miệng còn ồn ào kêu cha.
Lục Trạm đang nói chuyện với anh rể bên cạnh, nghe con trai kêu bèn vội đi tới bế nhóc con hiếu động lên, bảo Minh Cẩm: “Chúng ta về nhà thôi, cũng không còn sớm.”
Minh Cẩm thấy trời đã tối mịt, biết Diệp Tử và chị cả còn có chút chuyện riêng cần tâm sự, bèn lên tiếng cáo từ..