Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 166: 166: Bỏ Nhỏ




Minh Cẩm từ chối đề nghị của Lục lão nương để Lục Phi lưu lại Lục gia, nhưng đồng ý ở chơi nhà chồng một đêm rồi mới trở về.
"Mẹ." Lục Phi hiếm khi không hiếu động, dường như cũng cảm nhận được bầu không khí quái dị giữa những người lớn.

Nhóc ghé sát vào người Minh Cẩm, thân hình nho nhỏ gần như bám dính vào bên hông mẫu thân, "Con muốn về nhà."
"Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ trở về." Minh Cẩm trải giường xong, quay lại ôm Lục Phi vào lòng, nhẹ hôn gò má mềm mịn của bé.
"Nhớ phải về!" Lục Phi không thả lỏng, vẫn nắm chặt vạt áo Minh Cẩm, cố gắng rúc vào lòng nàng.
Đứa nhỏ này ngày thường la hét ầm ĩ giống tiểu thổ phỉ, nhưng ở khoảng khắc nào đó lại trưởng thành một cách kỳ lạ.

Minh Cẩm nhớ mình và mấy đứa em ở nhà khi còn nhỏ hình như không quá mẫn cảm đến thế, chẳng lẽ đây là gien của Lục Trạm?
"Nơi này không tốt sao?" Minh Cẩm ngẫm nghĩ, có ý thăm dò Lục Phi một chút.
Lục Phi thành thật lắc đầu.
Minh Cẩm không khỏi bật cười, lại ôm siết Lục Phi vào lòng, cảm thụ thân thể mềm mại nho nhỏ trong vòng tay của mình, thỏa mãn thở dài ra tiếng.

Lời đề nghị của Lục lão nương làm nàng nhớ tới một câu chuyện mà nàng từng đọc cách đây thật lâu: Hai người mẹ tranh đoạt một đứa bé, người chịu buông tay trước mới là mẹ ruột.

Nơi này sinh mạng trẻ con rất mỏng manh, Minh Cẩm không phải chưa từng thấy trẻ con trong thôn chết đi.

Thường thường là ngày hôm trước còn thấy đứa trẻ tung tăng chạy nhảy khắp thôn, vài ngày sau lại nghe nói không còn nữa, chỉ vì chơi quá sức nên cảm nhiễm phong hàn, hoặc không cẩn thận vấp ngã rồi vết thương nhiễm trùng.
Không có thuốc sơ cứu, không có thuốc kháng sinh, thậm chí đại phu cũng rất hiếm.

Ở thời đại này, sinh mười mấy đứa con mà có thể nuôi lớn vài đứa đã là tốt rồi, đặc biệt là trong gia đình bình dân giống bọn họ, tỉ lệ tử vong của trẻ con thật cao đến mức kinh hãi.
Mặc dù từ khi sinh ra tới nay Lục Phi vẫn luôn chắc nịch, nhưng Minh Cẩm không dám mạo hiểm một phần nghìn để làm bất cứ điều gì có thể đe dọa đến tính mạng của con mình.
Nếu không thể đưa Lục Phi đến nơi ở mới một cách khỏe mạnh và trọn vẹn, nàng thà giao thằng bé cho Lục lão nương.
Nghĩ đến đây, Minh Cẩm không khỏi hít thở dồn dập mấy lần, cố gắng giảm bớt cảm giác ngột ngạt.
"Mẹ?" Lục Phi phát hiện mẫu thân có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên muốn xem Minh Cẩm rốt cuộc ra sao.
"Không có việc gì." Minh Cẩm vỗ nhẹ lưng bé, hôn một cái lên trán bé nhẹ giọng trấn an: "Ngủ đi."
Lục Phi ngửi mùi hương trên người mẫu thân khiến bé an tâm, xê dịch để lựa chọn một tư thế thoải mái, cuối cùng nhắm mắt lại.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, Minh Cẩm đặt Lục Phi xuống giường, bước ra ngoài.
"Diệp Tử?" Minh Cẩm hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng là Lục lão nương lại đây tâm sự với mình.
"Đem chút đồ ăn cho tẩu." Diệp Tử nhét hộp đồ ăn trong tay vào lòng ngực Minh Cẩm, cười nói, "Buổi cơm tối tẩu đâu ăn được gì."
Minh Cẩm ngượng ngùng cười cười, vội kéo Diệp Tử vào: "Vô phòng ngồi chơi nhé!"
Diệp Tử không chối từ, đi theo vào phòng, ngồi xuống giường nhìn Minh Cẩm, dường như đang do dự phải mở miệng ra sao.
Minh Cẩm thấy vậy cũng không nói lời nào, cúi đầu cầm điểm tâm trong hộp cho vào miệng nhấm nháp.

Đây là hộp điểm tâm hôm nay nàng mang tới, xem ra là Lục lão nương đưa cho Diệp Tử.
"Nhị tẩu," Giọng Diệp Tử mang theo một tia tiếc nuối, "Nhà tẩu thật sự phải dọn đi à?"
Minh Cẩm không ngờ Diệp Tử lại hỏi chuyện này, dừng một chút, lấy khăn lau miệng, đậy nắp hộp đồ ăn lại rồi mới trả lời: "Đây vì không có cách nào, nếu không đi thì sợ sẽ liên lụy người trong thôn."
"Ồ." Diệp Tử hiển nhiên thất vọng, lại hỏi, "Về sau nếu bên này không có việc gì, mọi người sẽ quay về không?"
"Nếu đã ổn định cuộc sống ở bên kia, phỏng chừng không trở lại nữa." Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi ăn ngay nói thật, "Ta không biết Nhị ca muội có nói cho muội biết hay không, những người ở Đông Viên đều là cựu chiến binh từ chiến trường trở về, bị một số thượng cấp dè chừng; nếu không tìm một chỗ dễ bề ẩn thân, e là cả đời đều phải lo lắng hãi hùng."

"Vâng." Diệp Tử càng thêm ủ rũ, cúi đầu thấp hơn.
"Chỗ kia cách nơi này không xa." Minh Cẩm an ủi, "Chỉ một ngày đường mà thôi.

Nhị ca muội cũng nói, về sau sẽ thường xuyên trở về thăm gia đình."
Diệp Tử lại chẳng động tâm, hồi lâu mới ngơ ngác gật đầu, yếu ớt hỏi: "Nhị tẩu định để lại Lục Phi ở đây?"
"Ta..." Minh Cẩm chần chờ một lúc mới đáp, "Còn chưa quyết định."
Đây là lời nói thật, nàng vẫn muốn bàn bạc với Lục Trạm.

Cùng lắm thì để cánh đàn ông dọn qua trước, nàng có thể nán lại với Lục Phi một thời gian.

Đợi Lục Phi lớn hơn chút nữa hoặc Lục Trạm có thể bảo đảm đường xá di chuyển sẽ không xảy ra vấn đề, tới bên kia sẽ không chịu khổ quá nhiều, khi đó dọn qua cũng không muộn.
"Nhị tẩu..." Diệp Tử hơi hé miệng, hình như muốn nói gì nhưng lại nuốt vào, chần chờ một hồi rồi nhỏ giọng thì thầm, "Đại tẩu không hảo tâm vậy đâu."
Minh Cẩm sửng sốt rồi mỉm cười cầm tay em chồng: "Ta biết, nhưng nếu so với sự an toàn và khỏe mạnh của bé con, hết thảy không tính là gì."
Lục Đại tẩu chỉ luôn ganh tị so kè chút thôi chứ không phải người xấu, cho dù thật sự không có hảo tâm thì cũng không có khả năng muốn mạng Lục Phi.
Dẫu rằng chị ta và mẹ chồng có chút tính toán nhưng Minh Cẩm cũng có thể hiểu được.

Tiểu Xuyên không đủ trí lực hiển nhiên không thể trở thành trụ cột tương lai của Lục gia; hiện tại tuổi Lục Đại tẩu đã lớn, muốn mang thai lần nữa, còn muốn sinh đứa con trai thì tỷ lệ rõ ràng thu nhỏ.

Chị ta và mẹ chồng khẳng định hy vọng có thể nhân cơ hội này nuôi dưỡng Lục Phi bên người.

Thằng bé còn nhỏ, cảm tình có thể từ từ vun đắp, tương lai Minh Cẩm có đứa con khác, thuận thể đưa ra đề nghị để Lục Phi nối dõi cho Lục Đại ca; đến lúc đó thằng bé đã có tình cảm với Lục Đại tẩu, hơn nữa không bằng lòng qua bên kia chịu khổ, tự nhiên có thể lưu lại.
Minh Cẩm thầm cười khẩy nhưng đồng thời cảm thấy bất lực.

Cho dù đây là một màn tính kế vụng về và cứng ngắc, nhưng nếu không thể an bài cho Lục Phi thực tốt, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy vào.
Diệp Tử thấy Minh Cẩm đã hiểu rõ vấn đề nên cũng không tiện ở lâu trong phòng, cáo từ rời đi.
Minh Cẩm đưa Diệp Tử đến cửa, chợt thấy bên ngoài hiện ra một bóng người bèn vội vàng đi ra dõi theo, tấm lưng kia trông hơi quen quen, nàng tò mò hỏi: "Ai thế?"
"À," Diệp Tử nhìn thoáng qua, không để ý đáp: "Đó là người vừa được mướn đến giúp việc, dạo này Đại ca lo liệu không xuể quá nhiều chuyện, tìm vài người đến giúp đỡ."
Minh Cẩm gật đầu, trở vào phòng, trong lòng dường như có linh cảm gì đó.

Đúng lúc này nàng thấy Lục Phi thò một chân ra khỏi mép giường sắp sửa rơi xuống đất, nàng cuống quít bước nhanh tới bế Lục Phi vào trong.
Nhìn Lục Phi ngủ ngon lành, trong lòng Minh Cẩm mềm nhũn, thực mau vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.