Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 167: 167: Một Đêm Khó Ngủ




Nửa đêm Minh Cẩm bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm thấy miệng khô lưỡi khô bèn đứng dậy đến cạnh bàn uống nước.
Trà đã lạnh ngắt, chả còn hương thơm gì mà lại có vị chát rất khó uống.
Minh Cẩm nhấp một ngụm để thông cổ rồi đặt chén trà xuống, quay lại bên giường.
Từ nhỏ Lục Phi đã ngủ rất ngoan, ít khi xoay người hoặc tỉnh giấc, thường thường có thể ngủ thẳng đến hừng đông, sau đó tràn đầy năng lượng làm Minh Cẩm và Lục Trạm đau đầu một ngày.
Minh Cẩm ngồi bên người Lục Phi vuốt ve mặt bé.

Hôm nay đúng vào ngày rằm, vầng trăng vừa tròn vừa sáng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ rạng ngời đến mức có thể thấy được rõ ràng mọi thứ trong phòng.
Có lẽ ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên tỉnh giấc giữa chừng cũng không buồn ngủ, Minh Cẩm cứ ngồi trên giường như vậy, có chút nhớ nhung Lục Trạm.
Bình thường không có việc gì thì lại không cảm thấy thiếu, một khi có việc mới phát giác Lục Trạm quan trọng biết bao nhiêu trong lòng mình.
Dường như nàng đã quá mức ỷ lại vào Lục Trạm, chỉ chú tâm nhào vào việc nhà, rất ít khi nhọc lòng về những vấn đề khác.

Hiện giờ Lục lão nương đề nghị như vậy khiến nàng luống cuống tay chân.
Giả sử chuyện này xảy ra với Tề thị và Minh Lan thì ước chừng họ sẽ làm tốt hơn nàng nhiều.
Minh Cẩm nhẹ nhàng thở dài một hơi, chà xát đôi tay hơi lạnh, một lần nữa rúc vào ổ chăn, nhịn không được nhếch lên khóe môi.
Ở nơi này mà có thể tìm được một người khiến mình có thể hoàn toàn yên tâm, cảm giác cũng không tệ như suy nghĩ của nàng lúc ban đầu.
Không phải tất cả mọi người đều không đáng tín nhiệm, Minh Cẩm tự nhủ.
Nếu nàng thật gả cho một con nhà dòng dõi cao, có lẽ đời này sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.
Minh Cẩm biết chính mình mất đi điều gì -- không có hạ nhân hầu hạ, không có vinh hoa phú quý, không có xiêm y hoa lệ, không có nhà cao cửa rộng ngựa xe đưa đón, càng không có tiền đồ cao cả đáng giá khoe khoang.

Nói đúng ra, chắc hẳn chả có người xuyên không nào có cuộc sống bần hàn hơn nàng.
Dù bị xuyên qua thành nha hoàn hay xuyên thành con nhà nông, người xuyên không đều sẽ dựa vào ưu thế của mình mà nỗ lực cải tạo cuộc sống, làm buôn bán nuôi gia đình, sau đó vô cùng may mắn tiếp tục đi trên con đường thênh thang hướng tới tương lai càng cao quý càng huy hoàng hơn; đến khi kết hôn, nếu không gả cho vương hầu khanh tướng thì ít nhất phải là cự phú danh y.
Nhưng chỉ có nàng lại cam tâm tình nguyện sống trong Phó gia chỉ có hai người hầu, sau đó gả vào một hộ nông gia chân chính, thậm chí còn không phải là nhà địa chủ.
Tuy Lục Trạm chưa từng để Minh Cẩm "mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời" làm ruộng, nhưng Minh Cẩm cũng tuyệt đối không có khả năng bảo dưỡng bản thân giống quý phu nhân sau cổng lớn.

Cuộc sống lao động trường kỳ sẽ làm người sớm già, đôi bàn tay mịn màng mềm mại mà nàng vốn tự hào thì hiện tại đã có vết chai mỏng, tương lai có lẽ sẽ biến thành đen đúa thô kệch, nhưng nàng vẫn phải dùng đôi tay này để may áo nấu cơm, lau nhà quét sân, thậm chí giặt tã cho con cũng do hai vợ chồng thay phiên gánh vác.
Tướng quân đầu bạc, mỹ nhân xế chiều.
Minh Cẩm từng sợ hãi và lo lắng khi nghĩ đến một tương lai như vậy, nhưng nhìn đến Lục Trạm thì ngay lập tức lại yên tâm hơn.
Nếu bàn về nhan sắc, so với Giang Du có bộ dạng công tử trắng trẻo, Lục Trạm không chỉ thô kệch ngăm đen một chút thôi đâu, ngay cả khi Minh Cẩm không chú ý bảo dưỡng thì làn da vẫn mịn màng hơn của Lục Trạm rất nhiều.
Huống hồ Lục Trạm là người kiên định ổn trọng, không phải loại đàn ông đặc biệt quan tâm đến vẻ bề ngoài của phụ nữ.
Minh Cẩm híp mắt, tưởng tượng qua vài chục năm nữa, thân hình nàng sẽ không còn uyển chuyển, trán hằn lên vết nhăn; còn Lục Trạm có khả năng sẽ biến thành một lão nông dân cường tráng dẻo dang bận rộn làm việc dưới ruộng.
Đối với một tương lai như vậy, Minh Cẩm cảm thấy không tệ chút nào, thậm chí còn tràn đầy khát khao với cuộc sống ở vùng núi sau này.
Từ lúc xuyên đến nơi đây, Minh Cẩm đã bị đủ loại gông xiềng trói buộc, chưa có một khắc nào thả lỏng.

Đầu tiên là cố gắng làm một nữ nhi ngoan để mẫu thân yên tâm, làm một tôn nữ quy củ để được tổ mẫu tiếp nhận, sau đó gánh vác trách nhiệm dạy dỗ và chăm sóc đệ đệ muội muội, ngay cả trong cuộc hôn nhân cũng đặt lợi ích của gia đình lên hàng đầu, và cuối cùng mới nghĩ đến bản thân.
Mà sau khi kết hôn, dưới sự quan tâm rất tự nhiên của Lục Trạm, Minh Cẩm phát hiện mỗi ngày nàng đã không cần suy xét đến lợi ích, thể diện, lễ nghi, vân vân...!bản thân càng ngày càng thả lỏng, cũng dần dần dưới sự dẫn dắt không ngừng của Lục Trạm đã giao hết phần trách nhiệm nàng phải gánh vác cho chàng.
Một mặt là vì Lục Trạm vẫn theo chủ nghĩa đại nam tử ở một số vấn đề, anh chàng cảm thấy phụ nữ nên ở trong nhà an tâm chăm sóc gia đình như nấu cơm, khâu vá, còn vụ gánh vác trách nhiệm thì anh chàng làm tốt hơn bất luận kẻ nào.

Vì thế chàng càng tích cực chủ động gánh vác, sự tình trong nhà chưa bao giờ cần Minh Cẩm nhọc lòng giải quyết, thậm chí chuyện của Phó gia đều được Lục Trạm tiếp nhận.

Bất luận là phiền não của Tề thị hay nỗi khổ của Minh Lan, bất luận là tiền đồ của Phó gia hay vụ trăng hoa của Giang Du.
Lục Trạm tham gia vào hầu hết mọi việc trong gia đình Minh Cẩm như một lẽ đương nhiên, hơn nữa cố gắng hết sức để thay Minh Cẩm phân ưu giải nạn.
Còn chuyện của Lục gia thì trước nay Lục Trạm chưa từng khiến Minh Cẩm phải bận lòng.

Cho dù cha mẹ Lục bất công, Lục Đại tẩu xảo quyệt tùy hứng, vẫn không thể thương tổn đến Minh Cẩm nửa phần, tất cả đều bị Lục Trạm ngăn lại.
Ở điểm này, chủ nghĩa đại nam tử của Lục Trạm cho Minh Cẩm hưởng sự bảo hộ hoàn mỹ nhất, thậm chí nàng có thể cảm giác được, nếu chính nàng cứ một hai phải nhúng tay vào chuyện gì thì ngược lại sẽ rước lấy sự bất mãn của Lục Trạm.
Chỉ cần nhắm mắt lại là Minh Cẩm thấy ngay Lục Trạm đang nhếch miệng cười, đưa tay vỗ về nàng: “Đừng lo, mọi chuyện có ta.”
Có lẽ ở cùng với cánh đàn ông thời gian quá dài, lại chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, đến bây giờ Lục Trạm vẫn chưa hiểu lắm cách thức sống chung với nữ tử.

Trừ Minh Cẩm, Lục Trạm gần như giữ một khoảng cách xa xa đối với mọi nữ tử khác, hoặc nói đúng hơn là không cho sắc mặt tốt.
Mà với tính tình này, chắc hẳn lúc ban đầu gặp mặt anh chàng đã phải kiềm chế tính khí rất nhiều, thể hiện sự tôn trọng hoàn toàn đối với Minh Cẩm, bởi vậy đã làm toát ra sự vụng về và cẩn thận, khiến Minh Cẩm cảm nhận được tình cảm đặc biệt Lục Trạm dành cho mình.
“Bây giờ cha con đang ở đâu?” Minh Cẩm nhịn không được khẽ than, vươn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Lục Phi.
Đáp lại nàng là tiếng ậm ừ làm nũng, Lục Phi ngửi được mùi của mẹ càng thêm ghé sát vào tay nàng.
Minh Cẩm nhìn khuôn mặt non nớt cực kỳ giống Lục Trạm, trong lòng không nén được tình cảm lan tràn, cúi đầu hôn Lục Phi.

Ánh trăng đột nhiên mờ đi, dường như có thứ gì đó lướt qua cửa sổ, nhưng khi Minh Cẩm ngẩng đầu nhìn lại thì không có một tiếng động nào, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Minh Cẩm rời mắt, tình cảm dâng tràn vẫn còn kích động trong lòng nên nàng cũng không để ý, nhìn Lục Phi nghĩ tới phu quân ở phương xa không biết đang làm gì.


Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng giây sau đột nhiên mở ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nàng không tùy tiện nhỏm dậy, chỉ quay đầu mở to mắt nhìn về hướng cửa sổ.
Ánh trăng thực rạng ngời, chiếu thẳng vào cửa sổ bằng những tia sáng bạc, bên ngoài hiển nhiên không có gì.
Vào ban đêm âm u rất dễ nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Minh Cẩm đột nhiên nghĩ đến lúc nãy khi đưa Diệp Tử rời phòng có thấy một bóng dáng, Diệp Tử nói đó là người được mướn về giúp việc, nhưng vì sao bóng lưng người này lại khiến Minh Cẩm có cảm giác quen thuộc?
Hồi nãy Minh Cẩm còn an ủi chính mình, có lẽ là ở trong thôn một đoạn thời gian đã gặp qua người này.

Thân thích thượng vàng hạ cám của Lục gia không ít, ngày thường hàng xóm lui tới khá nhiều, Minh Cẩm sống ở đây một thời gian không ngắn nhưng cũng không quá dài, cảm giác đã gặp qua người nào đó cũng coi như bình thường.
Nhưng bóng dáng kia không hiểu vì sao lại làm nàng cảm thấy bất an.
Loại bất an này giống như lúc ban đầu ở biệt viện Giang gia gặp nạn.
Minh Cẩm chậm rãi giơ tay kéo ra khẩu súng trong túi nắm chặt, nhìn thoáng qua Lục Phi rồi che chắn bé hoàn toàn ở phía sau.
Sau một lần nhờ vào trực giác cứu mạng, lúc này có Lục Phi, Minh Cẩm càng không dám thiếu cảnh giác.
Cùng lắm chỉ là mất ngủ một đêm, nếu có thể phòng ngừa nguy hiểm có khả năng xảy ra, cho dù nàng không ngủ ba đêm cũng không thành vấn đề.
Minh Cẩm nhịn không được chuyển ánh mắt về phía cửa phòng, nhưng từ góc độ của nàng không thể nhìn thấy bên ngoài.
Tuy nhiên, một tia ánh trăng xuyên qua kẽ hở dưới khe cửa vào phòng, vẽ lên một đường vòng cung trên sàn nhà nhưng lại bị một bóng đen chắn ngang.
Minh Cẩm thở dồn dập.
Rõ ràng ngoài cửa có người.
Dường như để khẳng định phát hiện của Minh Cẩm, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó dần dần lớn hơn, có tiếng cọt kẹt ở chỗ tiếp xúc giữa chốt cửa và cánh cửa.
Chái nhà phía tây của Lục gia vốn rất cũ kỹ, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ phát ra tiếng động chói tai, trong bóng đêm yên tĩnh nghe càng khó chịu.
“Nhẹ tay chút.” Một giọng nữ trẻ tuổi thì thầm.
Ngay sau đó là một mảnh an tĩnh, như thể động tĩnh vừa rồi hoàn toàn do Minh Cẩm tưởng tượng ra.

Trái tim Minh Cẩm chùng xuống, tức khắc cảm thấy lạnh thấu xương.
Là Tiểu Văn!
Nàng tuyệt đối không nhận sai giọng này.
Mà bóng dáng kia rốt cuộc nàng cũng đã nhớ ra.
Đó chính là người đàn ông giúp việc nhiều năm ở Phó gia, là người có thê tử và nữ nhi đều chết thảm, là người có mối thù sâu như biển với Phó gia -- -- cha Xuân Hương.
Minh Cẩm nhịn không được run rẩy cả người, nhưng khi khóe mắt nhìn đến Lục Phi thì cuối cùng miễn cưỡng bản thân phải bình tĩnh lại.
Nàng còn có bé con, tuyệt đối không thể cứ thế buông tay chịu trói.
Cho dù đối phương chỉ có hai người, nhưng trong đó có một người đàn ông khỏe mạnh chuyên làm lao động chân tay quanh năm.
Minh Cẩm lấy lại bình tĩnh, giơ tay bịt miệng Lục Phi lay bé dậy.
Lục Phi hiển nhiên hoảng sợ, trợn mắt muốn hét lên nhưng không thể phát ra bất luận âm thanh nào.
“Nghe này,” Minh Cẩm thở hổn hển thì thầm bên tai Lục Phi, “Chốc lát con bò vào gầm giường núp thật kỹ, mẹ không gọi thì con không được ra.”
Lục Phi cảm thấy phẫn nộ khi Minh Cẩm lại muốn chơi trốn tìm lúc này, cố gắng giãy giụa nhưng phát hiện sắc mặt Minh Cẩm trắng bệch dưới ánh trăng, sợ tới mức giật bắn mình.
“Nghe lời nào.” Minh Cẩm cảm thấy giọng mình phát run.
Lục Phi tựa hồ cũng lấy lại phản ứng, ngoan ngoãn gật gật đầu, thuận theo không nhúc nhích nữa.
Minh Cẩm ngẫm nghĩ một chút, lấy một hạt phỉ trên bàn nhét vào miệng Lục Phi, hạt phỉ không lớn không nhỏ, vừa lúc lấp kín miệng bé.
Lục Phi khó chịu, nhịn không được muốn moi ra nhưng bị Minh Cẩm nắm tay, thì thầm dỗ dành: “Hãy ngậm cái này, nếu con ngoan ngoãn thì chờ lát nữa xong chuyện, mẹ sẽ cho con ăn kẹo.”
Lục Phi hiển nhiên cảm thấy hứng thú với kẹo hơn, gật đầu lia lịa tò mò nhìn Minh Cẩm.
Không còn thời gian để lãng phí, Minh Cẩm nhanh chóng bọc cả người Lục Phi vào tấm chăn nhỏ của bé, dùng dây buộc màn giường cột thật chắc, nhét bé vào chỗ sâu nhất trong gầm giường.

Với thân hình bé nhỏ của Lục Phi, cho dù có người cúi xuống nhìn cũng rất khó vừa liếc mắt một cái đã phát hiện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.