Đuổi đi Tề Tư Vinh, Tề thị giao bọn nhỏ cho ông Phó rồi đi làm việc nhà.
Ông Phó hỏi han bọn nhỏ vài câu, cảm thấy trông chừng con nít không thú vị bèn ra sân chăm sóc hoa cỏ, kêu Minh Cẩm dẫn biểu ca biểu tỷ vào thư phòng ngồi chơi.
Cha Phó dĩ nhiên nhận định Lục Trạm là con rể, nói chuyện trở nên thân thiết hơn, không hề khách sáo bảo anh ta trò chuyện với đám nhỏ, Lục Trạm gật đầu đáp ứng.
“Hai vị này là...” Tề Tĩnh Vũ do dự.
Hắn nghe nói Phó gia nhặt được một người đưa về, nhưng tới đây lại phát hiện nhiều thêm một người, rõ ràng lớn tuổi hơn bọn họ.
Vụ này khiến Tề Tĩnh Vũ không biết đâu mà lần.
Minh Cẩm cười giới thiệu hai bên, bỗng cảm thấy mình nói dối thật thuần thục, ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng Giang Du chính là họ hàng xa của Phó gia; còn Lục Trạm, Minh Cẩm chỉ giới thiệu là thư sinh tới nhà cầu tranh chữ.
Tề Tĩnh Vũ hiển nhiên có chút nghi hoặc -- Thứ nhất, trước giờ chưa từng nghe nói Phó gia có thân thích họ Giang; thứ hai, trước giờ chưa từng thấy người nào muốn cầu tranh chữ của ông Phó; ngoài ra, thanh niên trước mắt nhìn thế nào cũng không giống thư sinh.
Tuy nhiên, Tề Tĩnh Vũ trời sinh tính ổn trọng, lại học được ít kỹ năng giao tiếp trong thương trường của phụ thân, nghe xong chỉ gật đầu rồi cười bắt chuyện với Giang Du và Lục Trạm.
Lục Trạm mỉm cười thoải mái, không hề có chút sắc bén và nguy hiểm mà Minh Cẩm nhìn thấy lúc đầu, ngược lại thái độ bình thản, cử chỉ thong dong, trong mắt luôn lóe lên ý cười.
Thu lại hàn quang khiến người run rẩy, Lục Trạm rõ ràng là một nam tử bình thường đến không thể bình thường hơn.
So với một Lục Trạm tầm thường, Giang Du môi hồng răng trắng màu da như ngọc càng thêm thanh tuấn thư nhã.
Có lẽ không quen thuộc với Tề Tĩnh Vũ, hắn rõ ràng không hoạt bát vui vẻ như ngày thường, ngược lại hiện ra vài phần rụt rè, nói chuyện ngắn gọn, ngay cả Minh Lan cũng kinh ngạc nhìn hắn vài lần.
Tề Tĩnh Vũ hiển nhiên không biết làm thế nào hòa hợp với hai người này -- Lục Trạm tuy cười và vẻ mặt trông cũng nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao nửa ngày Tề Tĩnh Vũ cũng không dám hỏi y một câu; còn Giang Du hiển nhiên cũng thất thần, hai người rõ ràng không cùng một quẻ, nói trong chốc lát là từng người tự cảm thấy chả có gì thú vị.
Tuy Tề Tĩnh Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của cha mẹ vẫn có thể cảm nhận vụ gì đó không đúng.
Vốn đang phiền lòng nên lúc này cảm thấy có chút mệt mỏi, anh chàng đơn giản ngồi yên một bên không nói nữa.
Tề Thu Vũ ngồi bên cạnh tò mò trộm nhìn Giang Du, bị hắn bắt gặp, còn hơi mỉm cười khiến Tề Thu Vũ lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Minh Cẩm nhíu mày -- Thật tức chết, Giang Du hiển nhiên chưa hiểu quy củ ở thời đại này, đâu thể nào thấy con gái là phóng điện loạn xạ, rước lấy phiền toái là tiêu rồi -- vội lôi kéo Minh Lan ngăn cản tầm mắt hai người, cười bắt chuyện với Tề Xuân Vũ: “Nghe nói biểu tỷ đính hôn, vẫn chưa chúc mừng biểu tỷ.”
Xuân Vũ đỏ mặt nhưng giọng điệu mang theo một tia đắc ý: “Là nhà họ Vương trong thành.”
Nhà họ Vương ở trong thành kinh doanh gỗ, có một tòa nhà lớn trong thôn nhưng cả nhà lại dọn đến kinh thành cư trú.
Minh Cẩm nghe Tề thị nói qua, sản lượng gỗ xuất ra từ tay nhà họ Vương chiếm một phần năm lượng gỗ sử dụng toàn kinh thành, coi như là thương hộ giàu nhất nhì.
“Đã định ngày chưa?” Minh Cẩm cười hỏi, khó trách biểu tỷ hăng hái lại đây, chắc chắn trong lòng đắc ý muốn đến khoe khoang trước mặt Minh Lan và Minh Thụy.
“Còn chưa định ngày,” Xuân Vũ mím môi, lại bổ sung, “Nói là trong khoảng tháng sáu hay tháng bảy.”
“Vậy thật nhanh quá.” Minh Cẩm hơi kinh ngạc, Tề gia có phải quá sốt ruột hay không? Nếu dựa theo quy lệ, hôn kỳ phải cần thời gian thật dài để chuẩn bị, hiện tại đã là tháng tư, làm kịp sao?
“Tháng chín huynh ấy phải xa nhà với Vương lão gia,” Xuân Vũ cười có chút miễn cưỡng, “Phỏng chừng qua năm mới có thể trở về.”
Minh Cẩm gật đầu, thương nhân coi trọng lợi nhuận xem nhẹ biệt ly, thời đại này hoàn toàn không có tuần trăng mật linh tinh gì đó, dĩ nhiên mau chóng kết hôn cho xong, sau đó nên làm gì thì làm.
Giang Du ngồi bên cạnh nghe vậy, nhịn không được hơi đồng tình nhìn thoáng qua Tề Xuân Vũ, bị Minh Cẩm hung hăng lườm cho một cái.
Giang Du sờ sờ chóp mũi, dùng khẩu hình hỏi, “Sao thế?”
Minh Cẩm thấy những người khác cũng nhìn qua, trên mặt nặn ra nụ cười, rót trà cho mọi người rồi đẩy mâm điểm tâm về hướng Giang Du, “Chiêu đãi không chu toàn, xin thứ lỗi.”
Giang Du hiển nhiên vẫn còn một chút ngộ tính, thấy Minh Cẩm tuy đang cười nhưng ánh mắt nhìn mình lóe lên hàn quang, vội vàng cúi đầu nhét điểm tâm vào miệng, không hé răng.
Lúc này Minh Cẩm mới quay sang tiếp tục nói chuyện phiếm với những người khác.
"Lấy chồng chứ gì!” Minh Lan ra vẻ hiểu rõ gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được thò lại gần hỏi, “Sau khi lấy chồng còn đến chơi nhà muội không?”
Xuân Vũ mỉm cười, vỗ vỗ Minh Lan, “Không được đâu, nhà họ Vương ở trong thành, nếu muội vẫn luôn sống trong thôn, sau này phỏng chừng không thể gặp.”
Minh Lan suy nghĩ trong chốc lát, buồn rầu cúi đầu.
Gia đình mình đã sống trong thôn chừng ấy năm, ngay cả cha Phó cũng không đi kinh thành, về sau sao có thể đưa mình vào thành tìm biểu tỷ chơi?
Minh Lan thích Tề Xuân Vũ, dĩ nhiên hy vọng nàng ta có thể ở cách chỗ mình không xa, thỉnh thoảng có thể đến thăm hoặc ngẫu nhiên ghé lại đây chơi.
“Muội không nỡ xa biểu tỷ, vì sao không thể ở lại trong thôn, trong thành có gì tốt mà ai cũng muốn đi?” Minh Lan kéo tay Xuân Vũ, có vẻ uể oải.
Liên tưởng tới hôn nhân của Minh Cẩm, Minh Lan hung hăng trợn mắt lườm Lục Trạm một cái.
Lục Trạm sắc mặt không đổi, làm bộ không nhìn thấy.
Chứng kiến hết thảy, Minh Cẩm khẽ đằng hắng, che giấu ý cười.
“Lão” nam tử hơn hai mươi tuổi dĩ nhiên không thể đôi co với tiểu cô nương mười mấy tuổi, đã vậy anh ta còn bị Phó lão cha thảy đến đây giao tiếp với một phòng con nít, phỏng chừng lúc này đang bị nội thương nói không ra lời.
“Nói năng ngốc nghếch gì thế?” Minh Cẩm nhẹ nhàng xoa đầu Minh Lan, đưa mắt ra hiệu cho em, “Đây là chuyện vui, nên chúc mừng biểu tỷ mới đúng.”
Minh Lan chớp mắt nuốt lệ, bĩu môi không nói gì nữa -- Mình đây không giống đại tỷ "nghĩ một đằng nói một nẻo", hiện tại cứ tưởng tượng về sau sẽ không còn gặp biểu tỷ là cảm thấy đôi mắt xon xót.
Tề Tĩnh Vũ nhìn ánh mắt mất mát quá mức rõ ràng của Minh Lan, lấy hết can đảm hỏi chuyện, “Lần trước có nhận được chiếc hộp kia chưa? Thích không?”
Minh Lan tâm tình con nít, nghe hỏi bèn tạm thời gạt qua việc hôn nhân của Tề Xuân Vũ, gật đầu thật mạnh với Tề Tĩnh Vũ, rốt cuộc vui vẻ hơn, “Thích lắm.”
“Thích thì tốt.” Tề Tĩnh Vũ hơi đỏ mặt, không dám nhìn Minh Lan nên quay sang hỏi Minh Thụy, “Mấy ngày nay đệ làm gì?”
“Học bài thôi.” Minh Thụy nói, “Cũng may có Giang Đại ca học chung với đệ, bằng không chẳng biết làm sao chịu nổi.”
Sắc mặt Tề Tĩnh Vũ tức khắc cứng đờ, cúi đầu không mở miệng.
Thu Vũ nãy giờ bị bỏ quên bên cạnh rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi Giang Du, “Huynh là thân thích thế nào với Phó gia, sao trước nay ta chưa từng nghe qua?”
Giang Du có chút ngập ngừng, cười nói, “Là thân thích từ phương xa, đã lâu không liên lạc.”
“Vậy huynh đến đây làm gì?” Tề Thu Vũ hất cằm, giọng điệu như thẩm vấn.
“Sớm nghe nói chỗ này phong cảnh rất đẹp nên đến xem.” Giang Du vẫn cười, không để bụng.
Thu Vũ rốt cuộc nhịn không nổi xì ra, “Ta nghe nói huynh được nhặt về từ bờ sông.”
Một câu này khiến sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi.
Minh Cẩm giữ chặt Minh Lan đang muốn lên tiếng, Giang Du cũng đưa mắt ý bảo Minh Thụy không cần nói gì.
“Khi tới ham chơi, lén ra bờ sông xem thử, rớt xuống nước thôi.” Trên mặt Giang Du vẫn giữ nụ cười nhưng trong mắt không hề có ý cười.
“Muội bớt tranh cãi đi.” Tề Tĩnh Vũ trừng mắt lườm Thu Vũ, quay sang nói với Giang Du, “Xin lỗi, con bé nhỏ tuổi, không biết nói chuyện.”
Giang Du mỉm cười gật đầu, “Con nít mà, không sao!”
Đây là lần đầu tiên người Phó gia nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Giang Du, đôi song sinh gần như choáng váng, ngay cả ánh mắt Lục Trạm cũng dừng trên người Giang Du trong chốc lát, như đang suy tư gì.
Minh Cẩm chẳng thèm nghĩ nhiều, kẻ xướng người họa với Tề Tĩnh Vũ bàn luận mấy chuyện thú vị trong thôn, hoặc nói về mấy vụ "kỳ văn dị sự" Tề Tư Vinh gặp được, nhanh chóng dời đi chủ đề..