Lục Trạm thấy sắc mặt Minh Cẩm hơi nặng nề, cho rằng nàng khó chịu đến nỗi nói không nên lời, sốt ruột đặt tay lên vai nàng: “Chỗ nào không thoải mái?”
Lúc này Minh Cẩm mới lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn Lục Trạm, nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: “Em chỉ cảm thấy, hình như giống khi mới vừa có Tiểu Phi.”
Hẳn là tám chín phần mười, kinh nguyệt chưa tới, buổi sáng ngủ dậy cảm thấy buồn nôn, tuyệt đối không phải vì nhớ tới đêm hôm đó mà do cơ thể mệt mỏi, cảm giác giống hệt như lần mang thai trước.
Loại cảm giác kỳ lạ này trước nay ngoài lần đó ra thì Minh Cẩm chưa hề có.
Lời giải thích của Minh Cẩm có vẻ tối nghĩa khó hiểu, Lục Trạm sửng sốt vài giây mới trợn tròn mắt, nhìn về phía bụng Minh Cẩm, tay không tự chủ vươn tới sờ s0ạng.
Minh Cẩm ngượng ngùng hất tay ông chồng ra, xê dịch thân mình: “Em chỉ có cảm giác như thế, rốt cuộc có đúng hay không vẫn chưa biết đâu.”
Lúc này Lục Trạm đã cười híp mắt, một tay kéo Minh Cẩm vào lòng: “Ta thấy chắc là đúng rồi, nếu không mấy ngày này chẳng phải bận rộn vô ích?”
Minh Cẩm nhớ tới dạo này bởi vì kinh sợ mà phóng túng, nhịn không được đỏ mặt cố sức đẩy Lục Trạm ra, giả vờ tức giận: “Còn nói kiểu vậy, để con nghe được thế nào cũng cười nhạo cho xem.”
“Sợ gì con nghe được?” Lục Trạm không để bụng, lần nữa giơ tay chặt chẽ ôm Minh Cẩm vào lòng, “Nó đâu thể hiểu.”
Vừa nói dứt câu, bên kia lập tức truyền đến thanh âm non nớt mà vang dội như đáp lại lời chàng.
“Cha!” Lục Phi mở to đôi mắt sáng long lanh, đứng ở mép giường ồn ào, “Con cũng muốn ôm.” Nói xong lập tức sà lại, đẩy Lục Trạm đang ngây ra như phỗng sang một bên, dụi đầu vào ngực Minh Cẩm.
Minh Cẩm giận dỗi đập lên cánh tay Lục Trạm một cái, sau đó làm như không có việc gì nhìn Lục Phi, nhẹ giọng đằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Con đói bụng chưa?”
“Con muốn ăn bánh trứng gà.” Lục Phi nghiêm mặt yêu cầu.
“Con đi rửa mặt súc miệng với cha trước đã, mẹ sẽ làm bánh cho con.” Minh Cẩm nhét Lục Phi vào lòng Lục Trạm, xoay người định xuống giường.
Lục Trạm giơ tay ngăn nàng lại: “Nàng cứ nghỉ ngơi, để đó cho ta.”
“Chàng biết làm bánh trứng gà?” Minh Cẩm tò mò nhìn Lục Trạm.
“Không biết,” Lục Trạm thành thật lắc đầu, quay sang bảo Lục Phi: “Hôm nay mẹ không được khỏe, chúng ta không để mẹ làm bánh trứng gà, cha làm bánh cho con.”
“Con muốn ăn bánh mẹ làm.” Lục Phi hơi bất mãn, muốn cố gắng cãi lý.
Lục Trạm không nói, đưa mắt lườm Lục Phi một cái.
Nhóc con lập tức rúc vào lòng Minh Cẩm, không dám mè nheo tiếp.
“Hù dọa thằng bé làm gì.” Minh Cẩm nhíu mày.
“Là nam tử hán còn sợ người ta liếc một cái?” Lục Trạm không cho là đúng, vươn tay búng mũi Lục Phi, thuận thể hôn lên má Minh Cẩm, “Nàng cứ ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, bữa sáng hôm nay cứ để ta lo.”
Minh Cẩm đỏ mặt, nhìn Lục Trạm nháy mắt biến mất khỏi phòng, thật không thể ngờ người này dám hôn nàng trước mặt con cái.
Chẳng lẽ Lục Trạm mới là người xuyên không? Hay nói đúng ra, người hiện đại nàng đây đã dùng ánh mắt quá mức bảo thủ đánh giá người cổ đại?
Minh Cẩm ngượng ngùng nhìn Lục Phi, sau đó lên tiếng phủ đầu: “Mẹ đưa con đi rửa mặt.”
Lục Phi gật đầu, vui vẻ giơ tay muốn Minh Cẩm bế.
Minh Cẩm thuận thế bế bé lên, chợt cảm thấy chỗ vừa rồi bị Lục Trạm hôn qua có xúc cảm mềm mại ươn ướt.
Quay đầu bèn thấy Lục Phi đang cười xán lạn, cứ như chiếm được món hời lớn.
“Khỉ con,” Minh Cẩm bất đắc dĩ, vỗ nhẹ vào mông Lục Phi, “Chẳng lẽ con thích gián tiếp hôn môi với cha con?”
Lục Phi cho rằng mẫu thân nhà mình đang chơi đùa với mình, cười càng vui vẻ, còn ở trong lòng Minh Cẩm xoắn tới xoắn lui.
Minh Cẩm cố giữ Lục Phi sợ nhóc rớt, lại không dám dùng sức quá mức, đành phải buông nhóc xuống, cầm tay nhóc dẫn đến chỗ chậu nước.
Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad.
Sống độc thân một thời gian dài khiến Lục Trạm có thể nấu vài món ăn sở trường, phần lớn đều là món thịt chém to kho mặn.
Minh Cẩm không phải thực thích thịt thà, vì thế sau khi thành thân là việc bếp núc nghiễm nhiên vào tay nàng, Lục Trạm hầu như không nấu nướng gì nữa.
Sau khi rửa mặt súc miệng xong, Minh Cẩm quyết định đưa Lục Phi qua phòng bếp quan sát tay nghề của Lục Trạm.
Hai mẹ con còn chưa đi đến phòng bếp đã thấy Lục Trạm bưng một mâm lớn, trên mâm là hai cái đ ĩa và một chén nhỏ, một đ ĩa đựng chồng bánh trứng vàng óng, đ ĩa còn lại là hành và dưa chuột thái sợi, trong chén nhỏ đựng tương đậu nành do Minh Cẩm tự làm.
“Vào nhà ăn nào.” Lục Trạm dùng một tay nâng mâm trong tư thế mạo hiểm vô cùng, tay kia đặt sau lưng Minh Cẩm ẩy nhẹ về hướng nhà chính.
“Thoạt nhìn hương vị không tệ.” Minh Cẩm khen.
“Học theo nàng đấy!” Lục Trạm tựa như đắc ý, gắp một chiếc bánh xé một miếng nhỏ, cuốn hành và dưa chuột rồi chấm tương đưa cho Lục Phi, “Nếm thử tay nghề cha con nào!”
Lục Phi giơ đôi bàn tay mũm mĩm nhận lấy, cắn một miếng, chun mũi nhận xét: “Không ngọt như bánh trứng gà.”
“Đây vốn không phải bánh ngọt.” Vẻ mặt cao hứng phấn chấn như hiến vật quý của Lục Trạm tức khắc ỉu xìu, thật hết ý kiến với nhóc con chỉ biết thưởng thức đồ ngọt không biết nhìn hàng.
Lục Phi chê bai đẩy bánh trứng của cha bé ra, đáng thương nhìn Minh Cẩm.
“Không được.” Minh Cẩm còn chưa kịp phản ứng, Lục Trạm đã nghiêm mặt gằn giọng.
“Hôm nay ăn bánh này trước nhé, được không?” Minh Cẩm thương lượng với Lục Phi, “Ngày mai mẹ sẽ làm bánh trứng gà.
Đây là bánh do đích thân cha làm cho con đấy.”
“Con thích ngọt.” Lục Phi chu miệng nhỏ, không nhấc lên nổi nửa điểm hứng thú với thành quả của cha mình.
Lục Trạm bên cạnh nhìn vẻ chê bai của nhóc con, mặt mày đen thùi, hiếm lắm mới có dịp hiến vật quý, thế mà bị con trai khinh bỉ như thế.
Lục Phi thấy sắc mặt của cha bắt đầu trở nên tồi tệ, cũng không còn dũng khí để cố chấp, nhóc vẫn biết ai mới là lão đại trong nhà.
Lục Trạm còn chưa kịp lên tiếng, nhóc đã nhanh chóng cầm lên miếng bánh bột ngô Lục Trạm vừa cuốn cho, cắn một miếng rồi nhìn cha một cách nịnh nọt.
Minh Cẩm bị bộ dáng Lục Phi chọc cho phì cười, liếc xéo Lục Trạm.
Lục Trạm tựa hồ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhét bánh đầy mồm, nhai ngấu nghiến.
Minh Cẩm cười trộm, cũng bắt chước Lục Trạm cuốn cho mình một chiếc bánh với hành và dưa chuột, chấm tương cắn một miếng, gật đầu khen: “Thật đúng là không tệ.”
Bánh bột ngô khá dẻo, rau ăn kèm vừa hái thẳng từ vườn nhà nên rất tươi, hơn nữa Minh Cẩm còn học được cách làm tương đậu nành sở trường của chị cả, hương vị tự nhiên rất thơm ngon.
Lục Trạm cuối cùng tìm về một chút tự tôn, ý cười lại hiện lên mặt.
Người một nhà ăn sáng xong, Lục Trạm giục Minh Cẩm lên giường nghỉ ngơi, Minh Cẩm kéo Lục Trạm cùng ngồi nói chuyện với mình.
Hiếm khi chàng ta có thể ở nhà, dĩ nhiên phải dành thời gian nhiều hơn bên nhau.
So với lần đầu tiên làm cha, lần này Lục Trạm đã có kinh nghiệm, không hoảng loạn mà vui rạo rực bảo lát nữa sẽ về thôn một chuyến, báo tin vui cho cha mẹ Lục.
Đương nhiên trước đó, chàng ta muốn thông báo cho toàn bộ cư dân Đông Viên cái đã.
“Việc này,” Minh Cẩm do dự một chút rồi đề nghị, “Em nghĩ trước tiên tạm thời không báo tin cho trong nhà thì tốt hơn.”.