Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 27: 27: Xuất Giá




Tiễn Lưu Tiểu Ngọc, Minh Cẩm vội vàng đi vào phòng trong, lôi ngọc bội ra xem xét.
Dưới ánh mặt trời, Minh Cẩm kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa miếng ngọc cổ quái này, màu sắc trong suốt, chất ngọc mịn màng, sờ không lạnh tay, mặt trên khắc hoa sen, chạm trổ tinh xảo sinh động như thật.
Nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì, Minh Cẩm ngẫm nghĩ rồi bỏ nó vào hà bao, không dám giữ trong người mà cất vào bọc hành lý.
Cho dù nàng là người theo thuyết vô thần, nhưng sau khi trải nghiệm loại sự tình khó có thể tin như xuyên qua, nàng không khỏi cẩn thận thêm vài phần.
"Tỷ," Minh Lan đứng ở cửa nhìn Minh Cẩm, thấp giọng báo, "Cha kêu tỷ đến thư phòng, có chuyện muốn nói."
Mấy ngày nay Triệu gia luôn tới chơi, Minh Cẩm chuẩn bị xuất giá nên không đi thư phòng luyện chữ, lúc này nghe báo cha Phó kêu nàng cảm thấy có chút kỳ quái, "Hôm nay Triệu gia không tới?"
"Không có." Minh Lan lắc đầu, thòng thêm một câu, "Minh Thụy và Giang đại ca cũng ở đó."
Minh Cẩm gật đầu, dẫn theo Minh Lan cùng đi thư phòng.
Giang Du ngồi ở cửa, đang nói chuyện với Minh Thụy.

Vẻ mặt Minh Thụy uể oải, thấy Minh Cẩm thì vui vẻ hơn một chút, nhào tới, "Tỷ đến rồi."
Minh Cẩm xoa đầu em, "Nói chuyện gì mà mặt ủ mày ê thế?"
"Đệ đang hỏi Giang đại ca có biện pháp gì để tỷ tỷ không cần phải đi." Minh Thụy tức khắc rũ vai, "Nhưng Giang đại ca nói không có cách nào."

Minh Cẩm cười, biết đề tài này không thể tiếp tục, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Minh Thụy rồi vào phòng.
Cha Phó nhìn Minh Cẩm chậm rãi đi tới, trong lòng cũng không thoải mái, nói khẽ với nàng, "Hai ngày nay con không đến luyện chữ."
"À," Minh Cẩm không nghĩ tới cha Phó bất ngờ tung ra tuyệt chiêu, sửng sốt một chút rồi đáp, "Đúng ạ."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cha Phó càng cảm thấy mũi chua xót, nghẹn ngào nói, "Lần tới bổ khuyết."
Minh Cẩm đón nhận ánh mắt cha Phó, biết rõ tất nhiên không có "Lần tới" nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, "Cha kêu con tới vì muốn phạt con sao?"
Cha Phó rốt cuộc chịu đựng không nổi, giơ tay vỗ vỗ vai Minh Cẩm, chần chờ chốc lát mới khuyên: "Thật ra...!e hèm, làm con dâu không thể giống như làm con gái, trong sinh hoạt dù sao cũng phải có người nhượng bộ, nếu có thể thì hãy lui một bước, đừng hành động theo cảm tính."
Minh Cẩm gật đầu, cụp mắt xuống.
Hồi lâu cha Phó mới bồi thêm một câu: "Có khó khăn gì thì nhớ viết thư gởi về."
Minh Cẩm cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi, khàn giọng nói: "Con sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ trở về thăm cha mẹ."
"Còn chúng em nữa." Minh Lan và Minh Thụy ở bên cạnh sợ không ai chú ý, trăm miệng một lời kêu lên.
Minh Cẩm bật cười, nhìn hai đứa em gật đầu: "Cùng lắm chỉ mấy chục dặm mà thôi, luôn có cơ hội."
Cha Phó hơi hé miệng như muốn nói thêm gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ cười theo rồi xoay người tiếp tục đi đọc sách.
Trong bữa cơm chiều tâm trạng cả nhà đều không tốt, ăn xong, bà nội nhìn Minh Cẩm chăm chú một hồi mới quay về nghỉ ngơi, chuyện nên dặn dò đều đã dặn dò hết rồi, không còn dư lại gì để nói.
Giang Du hình như muốn nói gì đó với nàng, nhưng vì Tề thị ở bên cạnh như hổ rình mồi, chỉ chắp tay chúc, "Bảo trọng!"
Minh Cẩm gật đầu cảm ơn.
Buổi tối Tề thị lại đây cùng ngủ với Minh Cẩm, Minh Lan vốn định làm nũng lưu lại nhưng bị Tề thị xách tai đưa đến phòng bà nội.
Minh Cẩm nhìn sắc mặt Tề thị hơi ửng hồng, trong lòng hiểu ra đây gọi là khóa học sinh lý thời cổ đại, không biết Tề thị muốn bắt đầu từ đâu.
"Ngày mai con phải xuất giá." Tề thị nhẹ nhàng vuốt tóc Minh Cẩm, nói lời dạo đầu không biết đã dùng bao nhiêu lần, "Chỉ không chú ý một chút là đã lớn đến như vậy."
Tuy trời hơi nóng nhưng Minh Cẩm vẫn rúc vào người Tề thị, nằm sát vào bà.
"Chà." Tề thị do dự nửa ngày, rốt cuộc cắn răng nói, "Mẹ thấy Lục Trạm khá lớn tuổi, chắc phải hiểu rõ."
"Sao ạ?" Minh Cẩm sững sờ.
"Đến lúc đó, chậc, mặc kệ hắn làm gì, con cứ thuận theo là tốt rồi." Sắc mặt Tề thị hoàn toàn đỏ bừng, một câu mà phải lắp bắp vài lần mới tuôn ra được.
Minh Cẩm trợn mắt há hốc mồm, đây là chương trình học chuyện phòng the của Tề thị? Không khỏi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu quá mức đấy chứ?

Tề thị dường như cũng cảm thấy không được tốt, miễn cưỡng bổ sung, "Năm đó bà ngoại con cũng nói với mẹ như vậy.

Đến lúc đó con đừng sợ, người ta làm gì thì con làm đó, cứ mặc kệ là được."
Minh Cẩm bất đắc dĩ, nếu thật gặp gã chồng có khẩu vị nặng, chẳng lẽ cũng muốn làm gì thì làm theo? Khổ nỗi vấn đề này nàng không có can đảm nêu thắc mắc với Tề thị, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
"Con sợ không?" Tề thị rốt cuộc kéo Minh Cẩm vào lòng.
"Con không sợ." Minh Cẩm lắc đầu, "Người cũng đã gặp rồi, không có gì phải sợ."
"Ừ," Tề thị gật đầu, "Thật ra con rất may mắn, trước khi kết hôn còn có thể gặp mặt."
Hai mẹ con trò chuyện câu được câu mất, mãi đến khi trời gần sáng mới thiếp đi.
Sáng sớm xe ngựa Lục gia đã đến cửa Phó gia, Minh Cẩm mặc một thân đỏ rực, bái biệt người nhà, ngồi lên xe ngựa.
Xa phu nói với già trẻ Phó gia, bởi vì không muốn tân nương quá mức mệt mỏi nên sẽ dừng ở khách điếm ngoài kinh thành nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau có thể tới nơi.
Tề thị cảm thấy yên tâm hơn một chút, Lục gia trông không đến nỗi nghèo túng, đi theo có một bà tử, thậm chí còn có một tiểu nha hoàn hầu hạ Minh Cẩm.

Tề thị hòa tan một chút khổ sở trong lòng, tiễn Minh Cẩm lên đường.

Trong nhà thiếu một người khiến ai cũng thấy mất mát, Minh Lan và Minh Thụy càng héo như cà tím phơi sương, bất luận Giang Du chọc cười thế nào đều buồn bã ỉu xìu.
"Giang đại ca," Minh Lan đột nhiên hỏi, "Có phải huynh cũng sắp rời đi?"
"Sao bỗng nhiên hỏi vậy?" Giang Du sửng sốt một chút, cười nói, "Tôi còn có thể đi đâu?"

"Nhưng muội cảm thấy huynh đang dự định rời đi." Minh Lan khụt khịt, nhìn Giang Du đăm đăm.
Giang Du có chút xấu hổ, gãi đầu, "Không phải tôi muốn bỏ chạy, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Minh Thụy truy vấn.
"Tôi muốn có gia đình của chính mình." Giang Du bỗng nhiên có chút thương cảm, thất thần nhìn ra phương xa, "Các em có biết tôi hâm mộ các em bao nhiêu không? Tuy bà cụ nhìn nghiêm khắc nhưng một lòng quan tâm gia đình, ông Phó học vấn uyên bác, tính tình lại tốt hiếm có, bà Phó thẳng thắn hào sảng, còn có chị Minh Cẩm rất yêu thương các em, cho dù các em phạm lỗi cũng không nỡ trách cứ, còn thay các em che giấu thu dọn...! Thật ghen tị!"
"Giang đại ca," Minh Lan đến bên cạnh Giang Du, nghiêm túc bảo, "Mẹ muội tuy nói chuyện không dễ nghe nhưng bà rất tốt.

Huynh cứ coi nhà muội như gia đình của chính mình, ở lại nhé."
Giang Du nhìn Minh Lan, ánh mắt dịu dàng nhưng lại kiên quyết lắc đầu: "Tôi cần tìm được gia đình của mình, nếu không có sẽ tự mình xây dựng một cái."
Minh Lan còn muốn nói thêm, bị Minh Thụy thọc sau lưng ra hiệu, buồn bã ngậm miệng.
Giang Du ngây ngốc trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài quay đầu nhìn Minh Lan, đôi mắt sáng lấp lánh, "Em biết hiện tại tôi cảm giác ra sao không?"
Minh Lan chớp chớp mắt, hiếm khi thấy Giang Du nghiêm túc như vậy làm cô nàng không biết phải làm sao.
"Hiện tại tôi giống bị cướp mất nhân sinh, đã vậy tôi còn con mẹ nó chả biết lũ bắt cóc là ai." Giang Du ôm đầu vò mạnh, bi phẫn đan xen, "Lần này, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu?!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.